Phần 6 (hết): Chương 15+16

_______

15.

Wow, hóa ra ở một nơi ta không biết, có một người yêu ta như vậy?

"Nói chuyện cẩn thận, đừng sến súa nữa.” Ta hắng giọng, "Được rồi, tâm ý của ngươi ta đã nhận, ngươi đi ra ngoài chờ thông báo đi."

"Chờ thông báo?" Hắn có chút khó hiểu, ta đẩy hắn ra cửa phòng: "Đúng, chờ thông báo."

Chân trước hắn vừa ra khỏi cửa phòng, chân sau ta đã nhào lên giường lăn lộn qua lại, ta đã nói hắn thích ta mà, còn là thích từ rất lâu rồi, che giấu kĩ thật đấy.

Ha ha ha, ta đã nói rồi, Lưu Huyên thiên hạ đệ nhất đáng yêu, thông minh, lương thiện, chính trực, hào phóng, làm sao có thể không có người thích?

Lăn lộn xong, sau khi tiêu hóa xong tin tức này, ta mới chậm rãi ngồi dậy, chỉnh đốn chăn đệm trên giường, lại đến trước gương trang điểm lại một chút.

Trong gương ta cười tươi như hoa, ta lập tức thu lại ý cười, cố gắng làm ra một khuôn mặt nghiêm túc, mới chậm rãi đứng dậy, đi ra cửa.

Ta cảm thấy mình giống như nữ vương nắm trong tay nửa đời hạnh phúc của Túc Địch, ta nói một câu, hắn hẳn là một bên nơi thiên đường, một bên nơi địa ngục rồi.

Ta cho rằng Túc Địch giờ phút này hẳn là tinh thần bất an ở ngoài cửa đi tới đi lui, chờ ta trả lời. Nhưng ta không ngờ, Túc An vậy mà nói cho ta biết, Túc Địch đã ra ngoài, đi rồi....

Đây có phải là điều mà một người vừa tỏ tình nên làm không? Ta nghi ngờ sâu sắc hắn vốn dĩ không thực sự thích ta chút nào.

Ta lại suy sụp, đắc ý không quá một khắc, ta vậy mà lại sụp đổ rồi.

Ta ngồi trên ghế đá, đối diện với cửa lớn, đợi Túc Địch một buổi chiều, nhưng người ra ra vào vào nhiều như vậy, duy chỉ không thấy hắn.

Có lẽ là thấy ta quá khác thường, ngay cả mẫu thân hắn cũng tự mình đến hỏi ta có phải cãi nhau với Túc Địch hay không.

Ta nói không có, người không tin, lại bắt đầu giảng dạy, nói nhi tử này của bà đứng đầu bách quan, ta nên thông cảm cho hắn một chút mới đúng.

Ta gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, trước kia không hiểu chuyện, về sau sẽ thu liễm một chút.

Lúc này bà mới hài lòng rời đi, ta nghĩ, bà suy cho cùng là vừa ý Miên Miên tỷ hơn, chấp nhận ta, có lẽ chỉ vì bất đắc dĩ.

Ta ngồi trên ghế đá đợi đến khi mặt trời ngả về phía tây, chuẩn bị trở về phòng, không chờ hắn nữa, ngoài cửa chợt vang lên tiếng vó ngựa, ta quay đầu lại, phát hiện chính là Túc Địch trở về.

Hắn bước nhanh về phía ta, ta còn chưa kịp chất vấn hắn, hắn liền kéo ta lên xe ngựa.

Trên xe ngựa, ta hỏi hắn đến cùng là muốn làm gì, hắn cũng không nói, chỉ nói ta sẽ biết ngay thôi.

Ta ngồi trên xe tức giận, hắn cũng không đến dỗ dành ta, làm như không thấy ấy, ta càng cảm thấy hắn vốn dĩ là không thực sự thích ta.

"Túc Địch, ta đang tức giận, ngươi có biết hay không?" Ta không thể chịu đựng được, vẫn nhắc nhở hắn.

"Ta có phải đã nói qua, nàng có tâm sự gì đều viết hết lên mặt?"

Ồ, điều đó có nghĩa là ngươi biết điều đó?

"Vậy ngươi còn không đến dỗ dành ta? Túc Địch, hôm nay ngươi thổ lộ với ta, ta còn chưa đồng ý nha. Với biểu hiện hiện tại của ngươi, ta rất có thể sẽ từ chối ngươi." Ta tốt bụng nhắc nhở hắn.

"Ồ? Vậy ta nên biểu hiện như thế nào nàng mới không từ chối ta đây?" Dường như cuối cùng hắn cũng đã có chút hứng thú.

Ta không muốn đồng ý với hắn, sao hắn lại ngốc như vậy chứ? Còn muốn ta dạy hắn theo đuổi ta như thế nào sao, khó trách Miên Miên tỷ chọn Lưu Hiệp.

"Ôi, trước hết ngươi nên hỏi ta vì sao không vui, sau đó ngươi nên xin lỗi và tìm mọi cách dỗ dành ta. Chí ít cũng không nên thờ ơ lãnh đạm như vậy chứ?" Ta chỉ từng ngón tay và nghiêm túc dạy cho hắn.

"Được, vậy vì sao nàng không vui?" Hắn cười giễu cợt, vẫn phối hợp với ta hỏi những lời này.

“Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi? Ta..." Ta đang chuẩn bị tính toán tội ác hôm nay của hắn, bên ngoài vang lên tiếng của Túc An.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến rồi ạ."

16.

Sau khi xuống xe, ta mới phát hiện, chúng ta đang ở trước Lương Vân tự.

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao, nhớ tới lúc trước bị hắn lừa gạt leo lên núi mấy canh giờ, trong lòng lặng yên tính toán tính khả thi của việc đem xác hắn quăng xuống nơi hoang dã.

Túc An dắt xe ngựa đi nơi khác, tăng nhân đã nghỉ ngơi, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Một cơn gió thổi qua, lá bạch quả lơ lửng bay trong không trung, dưới ánh đèn mờ nhạt, giống như hồ điệp nhảy múa.

"A Huyên." hắn đột nhiên gọi ta, "Nàng biết vì sao ngày thứ hai sau đêm tân hôn ta lại dẫn nàng đến Lương Vân tự không?"

"A, không phải là bởi vì ngày hôm trước ta mua đồ tốn quá nhiều tiền, ngươi muốn trừng phạt ta sao? Còn có thể là vì cái gì?" Nói đến ngày đó, ta liền tức giận, được lắm, còn nhất định phải đi bộ lên núi, đi xe ngựa chẳng phải là tốt hơn hay sao?

"Được rồi, đừng tức giận, là ta sai rồi, không nên lừa nàng, nhưng ta đúng là có lý do." Hắn tỏ vẻ dỗ dành tiểu hài tử, nhưng ta vẫn không bị lay động, gật đầu ý bảo hắn tiếp tục.

"Ta lừa nàng đến Lương Vân tự, thứ nhất, lúc ta cùng nàng định hôn ước, đã đưa hai khối ngọc bội thỉnh đại sư khai quang."

Ta gật gật đầu, ngày hôm sau khi lại mặt, hắn quả thật đã tặng cha nương ta mỗi người một khối ngọc bội.

"Thứ hai là,” Hắn tự giễu thở dài, "Nói đến điều này nàng đừng chê cười ta. Năm ngoái khi ta cùng mẫu thân đến Lương Vân tự cầu phúc, thấy bên cạnh có không ít nữ tử khấn nguyện, cầu có thể tìm được lang quân như ý."

"A, ta biết rồi, ngươi có phải cũng cầu Bồ Tát phù hộ ngươi hay không, để ngươi có thể cưới được ta. Sau đó ngươi cưới được ta, được như ý nguyện, liền lừa ta cùng ngươi đi trả lễ?" Ta thấy không quen bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó của hắn, dứt khoát giúp hắn nói.

Không đợi hắn thừa nhận, ta lập tức vỗ tay cười to: "Ha ha ha, Túc Địch, ngươi thì ra thích ta như vậy? Ngươi cũng thật biết giả vờ, sao ta lại không phát hiện ra nhỉ? Hại ta cảm thấy áy náy với ngươi vì ca ca bắt cóc Miên Miên tỷ tỷ. Nhưng thật ra, bọn họ làm như vậy, rõ ràng là đúng ý ngươi nhất có phải hay không?"

"Đúng, vừa hợp ý ta." Túc Địch cười nói, "Chẳng qua, cho dù bọn họ không bỏ trốn, ta cũng có cách để hủy bỏ hôn ước. Cùng lắm thì làm trái lệnh cha mà thôi, nàng phải tin, ca ca nàng có thể vì Miên Miên mà làm được, ta cũng có thể vì nàng mà làm được, điều duy nhất mà ta sợ, chính là nàng không muốn gả cho ta.Về sau, thánh chỉ tứ hôn ban xuống, ta mỗi ngày đều phái người do thám tin tức nhà nàng, sợ nàng không vui, sợ nàng đào hôn, cũng may bọn họ nói nàng cũng không có gì khác thường, ngược lại rất ngoan ngoãn ở nhà chờ gả, ta mới nghĩ, có lẽ, nàng cũng nguyện ý gả cho ta."

Lời nói của Túc Địch, quả thực làm cho ta có chút giật mình, người quang phong tế nguyệt như hắn, vậy mà lại lo lắng ta không yêu hắn.

"Đồ ngốc." Ta thấp giọng mắng, hắn nhìn về phía ta, có chút khó hiểu.

"Ta nói, ngươi chính là đồ ngốc, ngươi không phải nói ta có tâm sự gì đều viết hết trên mặt sao? Vậy ngươi không nhìn ra, ta cũng thích ngươi sao?"

"Ta...” Hắn có chút kích động, muốn xen vào, bị ta ngăn lại.

"Ngươi đừng xen vào, để cho ta một lần nói hết, nếu không, có thể cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được nghe thấy nữa." Bị ta uy hiếp, hắn quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ý bảo ta tiếp tục.

Ta hắng giọng, thoáng đè lại trái tim sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, sau đó mới mở miệng:

"Túc Địch, ngươi nói ngươi sợ ta không muốn gả cho ngươi, nhưng ngươi biết không? Đối với ta, ngươi là áng mây trong trăng, xa xôi không thể với tới. Ta và Lưu Hiệp đều là nghe những điều vinh quang của ngươi mà lớn lên, vì vậy Lưu Hiệp rất ghét ngươi, nhưng ta đã yêu ngươi. Sau khi lớn lên, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều sẽ nghĩ, ta khi còn bé thật sự từng gọi ngươi là Túc Địch ca ca, làm nũng với ngươi, đòi ngươi ôm, còn xé sách của ngươi sao?

"Về sau, ta giúp ca ca ta bỏ trốn, Hoàng Thượng đột nhiên tứ hôn cho ta, ta cũng rất hoang mang. Khi đó, ta cảm thấy, ngươi có lẽ là muốn trả thù Lưu gia chúng ta. Ca ca ta cướp vị hôn thê của ngươi, ngươi cướp muội muội của huynh ấy. Về sau, cho đến khi gả tới đây, ta mới phát hiện, ngươi sẽ giở trò xấu với ta, nhưng cũng sẽ dung túng ta, ta mới thật sự dám xác định, ngươi thật sự chính là Túc Địch ca ca của ta. Ta cũng nghi ngờ tại sao ngươi lại cưới ta, thậm chí khi ta đưa ra kết luận là ngươi thực sự thích ta, ngươi có biết ta đã vui mừng thế nào không? Bởi vì ta cũng thích ngươi, Túc Địch, ta vẫn luôn thích ngươi, từ trước khi Hoàng Thượng hạ chỉ, ta cũng đã thích ngươi. Ngươi biết gì không? Gả cho ngươi, là một trận đánh cuợc của ta, mà hiện tại, ta đã cược thắng."

Nói xong, đến tận khi tay hắn vuốt v3 hai má ta, ta mới phát hiện, thì ra ta sớm đã lệ rơi đầy mặt.

"A Huyên, đừng khóc, chúng ta đều đánh cuộc thắng." Hắn nói vậy, chỉ là, trong mắt cũng đã đầy nước mắt.

Ta nhếch miệng cười lớn, lau nước mắt lung tung, hít hít mũi: "Hic hic, không có việc gì, ta đang rất vui."

Lau khô nước mắt, ta ngửa đầu cười, hắn ôm ta vào lòng, sau đó, hướng về phía môi ta, từ từ hôn xuống.

Trong phút chốc, phía sau, pháo hoa đỏ rực nửa bầu trời.

- Hết -