THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Bất kể cấp dưới đó nghĩ gì, Tô Đoạn đều cảm thấy vô cùng vui vẻ khi làm việc với Tần Tri. Khi có cấp dưới đến thì cậu sẽ vờ nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc, khi chỉ có cậu và Tần Tri thì muốn làm gì thì làm - Nói chung không cần đọc văn kiện nữa.

Lúc đầu người đến văn phòng khá nhiều, hai người đổi qua đổi lại hơi phiền, có điều sau khi Tần Tri giúp cậu phân chia lại trách nhiệm của từng phòng ban, chỉ có văn kiện quyết định cuối cùng mới được gửi đến cho cậu, vì vậy mà mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn.

Mặc dù cả ngày ở trong văn phòng hơi chán, nhưng Tần Tri sẽ cùng cậu trò chuyện.

Nói chuyện với Tần Tri rất thoải mái, Tô Đoạn ít nói nên thường im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chậm rãi trả lời đôi câu. Có đôi khi một buổi sáng trôi qua mà chẳng hề hay biết, ngủ một giấc rồi dậy ăn, một ngày cứ thế trôi qua rất nhanh.

Mấy ngày nữa là đầu tháng, như thường lệ, hôm đó Tô Đoạn không đi làm mà đến thăm Tô Tranh vẫn đang ngồi tù.

Nghĩ rằng anh trai mình nhanh nhất là hai mươi ngày nữa sẽ ra tù, lần đầu tiên Tô Đoạn cười mim mỉm khi chờ trong phòng thăm.

Vì nhà họ Tô vận động mối quan hệ, tuy bên phía nhà tù vẫn chưa duyệt bảo lãnh Tô Tranh ra ngoài nhưng vẫn nể mặt nhà họ Tô vài phần, đãi ngộ của Tô Tranh ở trong tù khá tốt, không hề chịu khổ.

Nhưng một cuộc sống không có tự do và bị hạn chế đi khắp mọi nơi luôn khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu, huống chi là Tô Tranh - Con cháu một gia đình giàu có luôn mang trong mình một sự kiêu ngạo tự tin. Nửa năm trôi qua anh đã gầy đi trông thấy, mặt mày cũng âm trầm hơn.

Nhân viên lần này thoải mái hơn lần trước, sau khi đưa Tô Tranh vào thì đi thẳng ra ngoài luôn, chừa lại không gian cho hai người.

Tô Đoạn nhỏ giọng kể với Tô Tranh chuyện mấy ngày qua, bao gồm việc Tần Tri lên kế hoạch cứu Tô Tranh như thế nào, lúc đầu công ty gặp rắc rối ra sao, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Tần Tri mọi chuyện đã trở nên có trật tự.

Tô Tranh thì nghiêng người về trước, nghiêm túc lắng nghe cậu kể.

Tuy Tô Tranh đang ở trong tù nhưng thân tín của anh vẫn ở ngoài nên cũng khá nắm rõ tin tức. Anh đã biết chuyện Tần Tri ra tay cứu anh, còn đi theo Tô Đoạn đến Tô thị làm việc từ mấy ngày trước rồi.

Tất nhiên những điều Tô Đoạn kể ra chắc chắn sẽ chi tiết và chính xác hơn nhiều.

Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều thay đổi, Tô Đoạn kể chừng mười phút mới kể xong với Tô Tranh.

Cuối cùng tổng kết ý chính của báo cáo này bằng câu "Tần Tri là người tốt".

Tô Tranh im lìm không đáp, mặt không đổi sắc đẩy nước đến trước mặt cậu, dịu giọng nói: "Em thấy khát chưa? Uống nước giải khát đi nào."

Tô Đoạn nhướng mày, nói cảm ơn anh hai rồi uống ừng ực hơn nửa ly.

Nhìn thấy nụ cười không kiềm được trên môi em trai, Tô Tranh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy lòng.

Anh không ngờ việc gieo hạt giống ngẫu nhiên và bón một ít chất dinh dưỡng lại có thể mọc thành một cây đại thụ che trời.


Càng không ngờ rằng mình sẽ sa sút đến nỗi phải dựa vào cái cây này để thoát khỏi khó khăn.

Đảo ngược địa vị từ một người có thể dễ dàng bị đè chết luôn là một việc rất phức tạp, Tô Đoạn vô tư nên không thấy gì, nhưng Tô Tranh lại không cách nào bỏ qua cảm giác suy sụp sâu sắc trong lòng.

Hơn nữa dựa vào trực giác, anh luôn cảm thấy hành vi của Tần Tri là lạ.

Vận động quan hệ khắp nơi để cứu anh ra cũng hợp tình hợp lý, dù sao trước đây anh đã sắp xếp ca phẫu thuật cho mẹ Tần cũng xem như giải quyết tình trạng khẩn cấp cho Tần Tri, Tần Tri tri ân báo đáp cũng rất bình thường.

Song cách làm tiếp theo của Tần Tri khiến anh phải cảnh giác.

Tần Tri mặc kệ Tần thị mới có được rồi chui đầu vào Tô thị giúp đỡ họ.

Không phải Tô Tranh nghĩ là Tần Tri ngấp nghé Tô thị....

Giờ đây sản nghiệp của Tô thị bị thu hẹp, không thể so sánh với Tần thị nổi, cũng liên tục có vấn đề về quản lý, toàn dựa vào nền tảng tích lũy trong mấy năm qua để tiếp tục trụ vững trong top mười xí nghiệp ở thành phố A. Ấy thế mà Tần Tri bỏ mặc miếng mồi béo bở như Tần thị rồi vắt óc tìm kế thâm nhập vào Tô thị.

Phải biết rằng bên Tần thị vẫn chưa giải quyết sạch sẽ, vào những lúc quan trọng thế này, cách làm lo cả hai bên này thật ra chẳng sáng suốt tí nào, lỡ như hắn không đủ sức lo liệu sẽ dẫn đến bên Tần thị gặp vấn đề.

Nếu Tần Tri đã có sự nghiệp thành công trong thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn hắn sẽ không vì nhỏ mất lớn chỉ vì lòng tham lợi trước mắt.

Huống chi Tần Tri lại âm thầm xử lý công việc giúp Tô Đoạn dưới danh nghĩa trợ lý riêng của cậu, ngay cả một chức vụ chính thức cũng không có. Chỉ dựa vào chức trợ lý riêng mà muốn chiếm lấy Tô thị thì đúng là không phải việc dễ dàng.

Suy cho cùng thì cũng chỉ là cái ơn mấy trăm ngàn, chưa kể ở một mức độ nào đó, thật ra nó là giao dịch giữa anh và Tần Tri thôi, vậy mà lại có thể khiến Tần Tri tốn công sức đến thế ư?

Dù bản tính của Tần Tri có tốt đến mấy, anh cũng không tin sau vài năm lăn lê bò lết* trong giới thương nghiệp lấy lợi ích làm đầu, Tần Tri vẫn giữ được trái tim thuần khiết.

*Ý chỉ trải qua đủ khó khăn gian khổ.

- Trong giới này không có người lương thiện nào có thể leo đến vị trí cao đến vậy.

Tuy Tần Tri ra chiều như làm từ thiện, nhưng em trai anh có lẽ là người duy nhất tin Tần Tri đang làm từ thiện thôi. Tô Tranh thì không cần nghĩ cũng biết cái tên Tần Tri này chắc chắn có mục đích gì đó quan trọng hơn, mà mục đích này-

Nhìn cậu em trai xinh đẹp* trước mặt, sếp Tô cảm thấy tiếng chuông báo động trong đầu càng lúc càng to!

Anh vẫn chưa quên trước đây Tần Tri từng trốn trong vườn lén ngắm em trai anh!

Á à, đôi mắt đó thật đúng là vừa si tình vừa hờn tủi, em trai ngốc nhà anh không biết gì còn lưu luyến hắn, khiến anh trông như Vương Mẫu* chia rẽ uyên ương vậy.

*Trong tín ngưỡng dân gian, Vương Mẫu là nữ chúa tể trên trời, bà cai quản sự trường thọ và hạnh phúc của loài người.

- Về sự việc buồn bã này, sếp Tô hết sức canh cánh trong lòng.


Tô Tranh đang đắm chìm trong hồi ức và bổ não càng nghĩ đến cảm giác nguy hiểm càng dâng cao, anh chỉ muốn lập tức xông ra khỏi nhà tù, loại bỏ Tần Tri như năm đó mới yên tâm.

Nhưng trên người anh vẫn mang bản án bốn năm rưỡi tù, đừng nói là xông ra khỏi nhà tù, giờ anh chỉ cần động đậy cái thôi là cai ngục sẽ dùng dùi cui xông tới.

Anh không những không đuổi được hắn tránh xa em trai mình mà tạm thời còn phải dựa vào người mình muốn xua đuổi mới có hy vọng nhanh chóng thoát khỏi nơi địa ngục này.

Tô Tranh: "..."

Nhưng rõ ràng Tô Đoạn không thể có cùng cảm xúc với anh trai mình, thấy Tô Tranh nhíu mày như có thể kẹp chết một con ruồi, cậu đặt ly nước xuống, nụ cười trên mặt nhạt dần, chuyển sang vẻ hoang mang và dè dặt, hỏi: "Anh ơi, em... Làm không đúng ạ?"

Trong đầu cậu hỏi hệ thống: "Anh hai không tin Tần Tri sao?"

Hệ thống đáp: "Xin lỗi, hệ thống không thể phân tích tâm lý cụ thể, ký chủ đành phải tự cố gắng rồi."

Tô Đoạn: "Thôi được."

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy đúng là vậy. Khi Tần Tri còn làm người hầu ở nhà họ Tô thì Tô Tranh đã không thích hắn rồi, bây giờ chắc cũng sẽ nghĩ xấu về hắn.

Tâm trạng Tô Đoạn thoáng buồn buồn, Tần Tri tốt lắm, nếu Tần Tri không giúp thì cậu cũng chẳng biết nên làm gì để cứu Tô Tranh và xử lý chuyện ở công ty nữa.

Nhưng cậu không có tư cách trách cứ Tô Tranh, bản thân cậu tin hắn là nhờ biết trước cốt truyện và từng ở bên Tần Tri, mà Tô Tranh thì không biết, vì vậy nghi ngờ cũng là chuyện hợp lý thôi.

Nhận ra mình vô tình bộc lộ cảm xúc tiêu cực trong lòng trước mặt em trai, Tô Tranh vội vàng giấu đi vẻ phiền muộn, dịu giọng xoa dịu cậu: "Không có, Đoạn Đoạn giỏi lắm, tuyển Tần Tri với danh nghĩa trợ lý riêng vừa không khiến hội động quản trị phản đối vừa ngăn chặn một số... Tai họa ngầm."

Tô Đoạn cụp mắt không dám đối diện Tô Tranh, chột dạ uống một ngụm nước: "..." Cũng may cậu chưa nói với Tô Tranh rằng Tần Tri chủ động đề nghị.

Tô Tranh lại khen cậu thêm hai câu mới lơ đãng hỏi: "Không cần xử lý văn kiện, vậy mỗi ngày Đoạn Đoạn làm gì trong văn phòng thế?"

Tô Đoạn đã quen với việc mỗi lần đến thăm tù, Tô Tranh sẽ hỏi chỉ tiết về cuộc sống thường ngày của cậu như bà mẹ già, cậu không nghĩ gì thật thà trả lời: "Tần Tri đọc văn kiện, em ở văn phòng, ừm, ngủ... Có đôi khi sẽ trò chuyện với Tần Tri ạ." Khi nhắc đến ngủ, Tô Đoạn chột dạ nói nhỏ xíu.

Đôi mắt Tô Tranh khẽ híp, nhẹ giọng hỏi: "Em chỉ nói chuyện với Tần Tri thôi hả? Cậu ta có rủ em chơi gì không?"

Tô Đoạn chớp mắt, có vẻ không hiểu sao anh hỏi vấn đề lạ lùng này: "Không có ạ, công việc nhiều lắm, anh ấy không có thời gian chơi với em."

Cậu ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Tần Tri còn phải xử lý chuyện của Tần thị nữa, vất vả lắm ạ."

Tô Tranh cười yên tâm, vất vả thì tốt, tốt nhất là vất vả đến nỗi không còn sức làm gì, lúc đó anh mới yên tâm nhất.

Dù trong lòng nghĩ vậy, Tô Tranh vẫn giả mù sa mưa xúc động nói Tần Tri đúng là vất vả quá, thật là một đứa trẻ biết báo đáp, khi anh ra tù rồi sẽ cảm ơn Tần Tri đàng hoàng.


Tô Đoạn: (⊙v⊙)

Tô Đoạn thầm hỏi hệ thống trong đầu: "Anh hai nói thật hả?" Cậu cảm thấy nụ cười trên mặt Tô Tranh hơi khó hiểu, hmm, kỳ kỳ.

"Ừ thì," Hệ thống dừng một chốc, trông nó có vẻ buồn rầu vì ký chủ luôn hỏi mấy câu mà nó không biết không thôi: "Hệ thống cũng không biết nữa."

Sau khi hỏi kỹ và xác nhận Tần Tri chưa làm gì chuyện gì lạ với em trai, phiền muộn trong lòng Tô Tranh cũng giảm đi. Có điều anh vẫn dặn dò kỹ càng không được nắm tay hay ôm ai khác ngoài anh hai và quản gia, sau khi nghe Tô Đoạn hứa rồi mới miễn cưỡng yên tâm để cậu về.

Song, anh vẫn yên tâm sớm quá đi mất.

Sáng hôm sau, Tô Đoạn dậy sớm đi làm sau một ngày nghỉ làm, vẫn ngồi xe của Tần Tri như trước.

Kể từ ngày đầu tiên Tần Tri đến đón cậu đi làm, dường như hắn xem việc đón cậu là công việc của mình, ngày nào cũng đến nhà Tô đúng giờ.

Tần Tri không vào nhà mà chỉ lặng lẽ chờ ngoài cửa biệt thự, Tô Đoạn vừa ra khỏi cửa là có thể lên xe.

Vốn dĩ Tô Đoạn có chút bất an về chuyện Tần Tri luôn đưa đón mình, cậu nhiều lần bảo rằng cậu có thể nhờ quản gia đưa mình, nhưng đều bị Tần Tri nhẹ nhàng từ chối.

Với cả hôm qua đi thăm Tô Tranh, nhớ đến anh hai có vẻ có cái nhìn tiêu cực về Tần Tri khiến Tô Đoạn thấy bồn chồn hơn.

Chiếc xe đen gặp đèn đỏ bèn dừng lại, Tô Đoạn ngồi trên ghế phụ nhìn sườn mặt nghiêm túc của Tần Tri, không kìm lòng được lại nhỏ giọng nói: "Tần Tri à, hay là sau này để quản gia đưa tôi đi đi, ngày nào cũng đưa tôi thì phiền anh quá."

Thật ra cậu mắc cỡ không dám nói với Tần Tri ngày nào quản gia cũng lái xe theo phía sau vì lo cho cậu, mãi đến khi họ vào công ty mới rời đi, cậu đã mấy lần rồi mà ông không nghe.

Tần Tri nghiêng đầu, mặt mày dịu đi, ngũ quan sắc bén được mài giũa theo thời gian mềm mại đến lạ trong ánh sáng ban mai, "Tôi đã nói rồi mà nhỉ? Khu tôi ở cách nhà Đoạn Đoạn không xa, tiện đường đón em nên không tốn thời gian tí nào."

Đó là khu dân cư hắn cố ý chọn, hoàn cảnh tốt, sự riêng tư mạnh, đương nhiên quan trọng nhất là nó chỉ cách nhà Tô mười phút đi bộ, nếu đi bằng ô tô thì sẽ nhanh hơn.

"Với cả," Tần Tri dừng lại, hạ giọng nói: "Tôi là trợ lý riêng của Đoạn Đoạn, nếu không đi theo Đoạn Đoạn đến công ty sẽ bị người ta bàn tán."

Tô Đoạn suy tư, phải thừa nhận rằng Tần Tri nói rất có lý, ấy thế mà cậu không nghĩ ra lý do gì để phản bác.

Đằng trước bật đèn xanh, Tần Tri quay đầu tập trung lái xe, Tô Đoạn không dám quấy rầy khiến hắn phân tâm, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.

Vì thế đề nghị này cũng giống như những đề nghị trước, bị từ chối khéo léo.

Đến công ty, thấy Tần Tri vùi đầu vào đống văn kiện chất chống như núi khiến Tô Đoạn càng nghĩ càng thấy xấu hổ, làm gì cũng thấy không ổn.

Sau khi dạo một vòng trong văn phòng to rộng, cậu quyết định làm một việc gì đó cho Tần Tri, chẳng hạn như pha một ly cà phê.

Văn phòng này vốn là của Tô Tranh. Tô Tranh rất thích uống cà phê nên trong một góc có chỗ dành để pha cà phê. Trong văn phòng có bột cà phê quản gia đã xay sẵn ở nhà, cậu chỉ cần dùng máy pha cà phê sẽ pha được một ly.

Tô Đoạn đã tự pha mấy lần ở nhà nên cũng khá thành thạo, cậu vén tay áo lên, chỉ mất vài phút đã có một ly cà phê nóng hổi mới ra lò.

Tùy theo sở thích của Tần Tri mà cho một lượng sữa và đường thích hợp vào, Tô Đoạn duỗi đầu ngón tay chạm vào ly, sau khi bị nóng lập tức rụt tay về thổi hai hơi rồi quay đầu hỏi trợ lý riêng đang siêng năng chăm chỉ của mình: "Tần Tri ơi, anh muốn uống đá không?"

Tần Tri hỏi cậu: "Vừa rồi mới bị bỏng phải không? Có đau không?"


Tô Đoạn xua tay nói: "Không đau, chỉ đụng nhẹ thôi." Hỏi lại: "Thêm đá không?"

Tần Tri sợ cậu lại bị bỏng nên kiên quyết trả lời: "Thêm, thêm nhiều nhé." Nói xong vẫn lo: "Lại đây cho tôi xem tay em nào."

"Không sao thật mà, anh đợi xíu nha." Tô Đoạn nhỏ giọng nói rồi mở tủ lạnh nhỏ ra lấy rất nhiều đá viên bỏ vào ly, đến khi ly cà phê đầy mới dừng lại.

Tần Tri đặt văn kiện sang một bên, dặn dò: "Ừ, Đoạn Đoạn phải nhớ cẩn thận đấy, đừng để bị bỏng."

Cậu chủ nhỏ trong ấn tượng của hắn là người rất yết ớt, nhưng thấy dáng vẻ khỏe như vâm của Tô Đoạn thì chắc là không sao rồi.

Huống chi... Người mình thích đang bận rộn pha cà phê cho mình, tự tay mang đến cho hắn, đây là cảnh tượng mà ngay cả trong mơ hắn cũng không dám tưởng tượng.

Ai mà không có một chút ích kỷ chứ?

Vì thế Tần Tri nghe lời không bước đến, ngồi trên ghế lớn nhìn Tô Đoạn bưng ly cà phê cẩn thận đi về phía hắn, trong mắt thoáng lóe lên một tia sáng.

Ai ngờ chỉ vì chút ích kỷ nhỏ bé này mà dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn.

Tô Đoạn lo cà phê sẽ bị tràn ra nên khi bưng tới luôn hết sức chăm chú nhìn mực chất lỏng đang dao động.

- Nhưng bỏ qua những chỗ khác.

Khi cậu cúi người đặt cà phê trước mặt Tần Tri, khuỷu tay của Tô Đoạn vô tình chạm vào giá đựng hồ sơ bên cạnh khiến cổ tay rung lên làm chiếc ly nghiêng đi, hơn nửa nước cà phê không hề lãng phí đổ lên người Tần Tri.

Cà phê nâu sẫm nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi trắng và lưng quần, nhuộm một vết bẩn trông thấy, mơ hồ vẽ ra những đường cơ săn chắc dưới lớp quần áo, những viên đá viên chưa tan hết đập vào người Tần Tri, có vài viên bị rớt ra rơi xuống đất tạo những tiếng cộp chói tai.

Tô Đoạn ngây người bưng ly chỉ còn lại chút cà phê.

Sau khi nhận ra, cậu vội vàng đưa tay ra lau cho hắn, khi chạm vào bàn tay ấm áp của hắn thì càng bối rối luống cuống hơn, áy náy xin lỗi Tần Tri: "Xin lỗi anh nhiều lắm, tôi làm anh bị bỏng rồi phải không?"

Tuy cậu vừa bỏ thêm rất nhiều đá vào nhưng liệu cà phê có nguội nhanh như vậy không?

Tần Tri không bị bỏng, chỉ là bị cậu sờ đến hít hà thôi, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, cơ bụng dưới chiếc áo sơ mi ướt sũng cũng co giật nhẹ, cuối cùng hắn không nhịn được nữa bèn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tô Đoạn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tri: A, bé khoai tây đen, em đốt lửa thì tự dập đi nào.

Tô Đoạn: (⊙v⊙)?

Tô Tranh:...... Kao đốt mi lun bây giờ (╯‵□′)╯︵┻━┻

___

4/11/2023.

00:08:54.