Sau khi tan ca ở một bệnh viện lớn nhất ở Tây Phố, Minh Nguyệt vội vã bắt taxi ra công viên. Bây giờ đã 9h hơn, cô phải có mặt đúng 9h30 để gặp người yêu của mình. Hôm nay là kỉ niệm một năm tròn yêu nhau của cô.
Người yêu của cô là con trai một của vị chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn liên quốc gia. Tập đoàn này về tiền bạc và quyền lực thì khiến bao người phải hâm mộ, đố kỵ.
Tuy nhiên, đối với cuộc tình này, Minh Nguyệt cảm thấy không sâu đậm lắm, hình như thiếu thiếu cái gì đó thì phải, “chút hương vị chăng?”.
Thật ra cô cũng chẳng biết vì sao cả? Chẳng qua là không gặp mặt cũng không nhớ lắm, gặp rồi thì chỉ thấy đỡ cô đơn hơn lúc một mình mà thôi. Cô biết rõ người yêu của cô cũng vậy, chẳng mấy hai người khi tâm sự hết tất cả những chuyện trong lòng với nhau. Vì thế, cuộc tình này cho dù có tiếp tục cũng được mà kết thúc cũng không sao cả.
Minh Nguyệt đi vào công viên 304, cô đến ngồi trên một cái ghế đá dưới gốc cây xanh chưa có ai ngồi. Cô ngồi mà suy nghĩ miên man, chờ và đợi người yêu của cô đến.
Tối nay, công viên đông đúc hơn mọi ngày thì phải? Cuối tuần mà, ai chẳng muốn ra ngoài hít thở không khí, xả chút stress? Trên các ghế đá, các đôi nam nữ cười giỡn với nhau thật vui vẻ, vô lo. Còn có người đi bộ tập thể dục nữa chứ, nơi đây thật tràn đầy sức sống.
Có một cặp mắt đang nhìn mọi người trong công viên với ánh mắt ganh tỵ và chờ mong. Ganh tỵ vì hắn ngồi có một mình, chờ mong vì hắn ước gì không phải sống hôm nay mà cứ phải lo ngày mai thế nào, có tốt đẹp hơn hôm qua hay không? Và có một người con gái sẻ chia vui buồn cùng với hắn.

Nhưng sự thật luôn quá phũ phàng, vào thời buổi kinh tế khó khăn như hiện nay, vật giá “đi thang cuốn” thì đối với một tên công nhân làm theo thời vụ như hắn, luôn có thể bị cắt giảm biên chế bất cứ lúc nào thì có người con gái nào dám quen hắn chứ? Bây giờ “đồng tiền đi trước, mực thước theo sau”, nếu không có tiền đừng nghĩ đến việc có bạn gái.
Bầu trời tối nay bị mây che phủ, ánh trăng mờ nhạt tạo nên sự nổi bật cho những ánh đèn vàng trong công viên. Gió cũng lạnh hơn, cứ từng cơn từng cơn làm người ta không yên tâm, và tự hỏi: mùa xuân mà sao gió lạnh thế nhỉ?
Hắn thở dài, rồi móc gói thuốc dỏm trong túi quần ra hút: “haizz, thuốc lá lại lên giá, chắc phải bỏ thuốc cho đỡ một khoản quá”. Phì phèo được vài hơi, hắn hát:
“Ngồi suốt canh vắng lãng quên sầu thương trong men đắng
Cơn say mê đắm sóng dâng cao ngọn thủy triều
Rồi thấy thấp thoáng bóng em về chìm trong đáy cốc
Đôi mắt em buồn thiên thu
Rồi nắng mai đến mây trắng bay khi tàn cơn say
Tình đã xa vắng nỗi nhớ vẫn còn đâu đây
Những tháng năm đến lá theo mùa thu chết…”
Đang rất “tâm trạng”, hắn cảm thấy được có người nhìn hắn, hắn ngước mặt lên thì thấy một cô gái đang nhìn hắn, thế là hắn càng hát lớn hơn nữa. Trong lòng lại thầm nghĩ: “người gì mà nhìn sơ qua đã thấy đẹp rồi, thằng ăn hại nào lại để người đẹp ngồi một mình thế kia, hay là cũng như mình, chưa có người yêu nhỉ?”.
Minh Nguyệt rất ngạc nhiên, cô rất thích bài hát này, mà hắn hát lại hay đến thế. Cô thầm nghĩ: “chắc là tác giả trẻ tới công viên tìm kiếm cảm hứng để sáng tác nhạc đây mà”.
Rồi lại nhớ đến cái hẹn của mình, Minh Nguyệt thở dài. Đã hơn một tiếng từ lúc cô tới đây thế mà bây giờ lại chưa thấy bóng dáng đâu cà. Ngày mai chắc lại là mấy bó hoa, một cú điện thoại ngụy biện vì hành động cho mình leo cây đây mà.

Cô lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi công viên. Nhà cô cũng gần đây, cách hơn có 100m, cô đi bộ về nhà mà lòng thấy trống vắng. Cô không suy nghĩ thêm nữa, có nhiều chuyện càng suy nghĩ sẽ lại càng rối thêm.
Bỗng trên bầu trời có một vầng ánh sáng trắng xuất hiện, trắng cả một góc trời, theo sau đó là một tiếng giông như vang dội. Những người yếu tim mà thấy cảnh này hay nghe âm thanh kia đều phải giật mình hoảng sợ, tim đập thình thịch.
Minh Nguyệt bước rất nhanh đi trên đường, cô muốn về nhà sớm kẻo lại bị mắc mưa. Bỗng điện thoại di động trong túi quần rung lên, cô liền lấy ra xem thì thấy có một tin nhắn của người yêu cô gởi tới: “tonight họp đột xuất, có tai to mặt lớn nên a k vắng mặt dc, mai a đền cho nha ^.^”.
Những tiếng giông ầm ầm trên bầu trời vang lên liên tục như thay tiếng lòng của Minh Nguyệt mà gào thét, mà vang vọng.
Rồi bỗng nhiên có vật gì đó tông mạnh vào cô từ phía sau, tuy cô là đai đen Taekwondo nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, cô chỉ kịp phản ứng là nhảy lên.
Nhưng chân cô chỉ vừa rời mặt đất 3cm thì cô đã bị tông bay lên xoay mấy chục vòng giữa không trung rồi nặng nề rơi xuông đất.
“Chuyện gì thế này???”
Đôi mắt Minh Nguyện bây giờ chỉ còn khép hờ, cố gắng lắm mới mở hé ra được, cô thấy có một đôi chân dài đang chậm rãi tiến về phía mình.
Nàng ta ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp nhưng không chút tình cảm nào xuất hiện giữa cảnh trời giông sấm giật, cứ sáng tối xen lẫn nhau thế này làm Minh Nguyệt tưởng mình như gặp phải quỷ vậy.
Gió cuốn những chiếc lá khô bay đầy đường, những tiếng xào xạc của hai hàng cây bên đường lớn như thế mà Minh Nguyệt vẫn nghe rõ từng câu từng chữ của người con gái nọ: “ muốn làm vợ anh ta? Cô không xứng”.
Nhìn người con gái lạnh lùng quay lưng đi, Minh Nguyệt hiểu vì sao mình đang nằm trên đường như thế này. Cô hiểu rằng vì một người đàn ông có cũng được mà không có cũng không sao vậy mà cô bị người khác đố kỵ, ganh ghét.
Minh Nguyệt biết, biết là cô sắp chết vì bị mất máu quá nhiều, dù cho xe cứu thương có tới kịp thì cô cũng sẽ chết trên đường đến bệnh viện mà thôi.
Ngẫm nghĩ lại, nếu cô không gặp và có một cuộc tình với người yêu của mình, không làm nghề bác sĩ, không đi học đại học và ước gì thời gian có thể quay trở lại để thời gian đó cô có thể rong chơi, làm những việc mình thích, và thực hiện ước mơ của cô, đó là: đoạt huy chương vàng Taekwondo tại Olympic cho đất nước.


Dụi điếu thuốc lá đã tàn đến đầu lọc, hắn quyết định thử vận may, “có khi nào tình yêu sét đánh không ta? Nếu có bạn gái xinh đẹp như vậy, thế nào mấy thằng trong công ty phải ghen tỵ haha”.
Hắn chạy theo hướng Minh Nguyệt đã rời đi hơn 15 phút trước.
Trời chưa có giọt mưa nào, mà sấm chớp và đèn đường cứ chớp tắt liên tục, gió thì cứ rít gào như muốn cuốn bay hết mọi thứ đi vậy. Những tiếng ầm ầm cứ vang vọng bên tai hắn, rồi hắn thấy một chiếc BMW màu đen chạy ngược chiều với vận tốc trên 80km/h.
“Đi bốn chỗ mà cũng mà cũng sợ ướt mưa sao? Chạy quá chạy thế.”
Nhưng khi đi tới trước một chút, hắn thấy có một người đang nằm trên đường. Hắn mới chợt hiểu vì sao chiếc BMW đó lại chạy nhanh đến như vậy.
Nhìn thấy máu chảy lênh láng khắp cả mặt đường, hắn rùng mình, định đến xem nạn nhân như thế nào rồi gọi 115.
Nhưng lúc đến gần, khi thấy đó là cô gái xinh đẹp trong công viên thì hắn ngạc nhiên vô cùng. Hắn tự trách bản thân mình: “phải chi mình quyết đoán hơn, chạy theo cô ta sớm hơn thì chắc không thế này, ước gì thời gian có thể quay trở lại…”.
Khi hắn cúi người xem tình trạng của Minh Nguyệt, tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi 115 thì một tia sét thật lớn đánh ầm xuống cả hai người. Vùng sáng lan tỏa hơn trăm mét, có thể làm hư mắt khi ta nhìn vào.
Thật lâu, thật lâu sau đó…trên bầu trời yên tĩnh trở lại, không gian vắng vẻ và yên ắng lại quay về. Nơi đã xảy ra tai nạn lại không hề có vết tích gì xảy ra, cả hai người đều không còn thấy ở đó, có chăng chỉ là những chiếc lá khô bay ngang qua mặt đường như thể chưa có gì xảy ra vậy…