Lâu, lâu lắm. Bạch Vân ôm Nguyễn Thanh Trúc ngồi dưới ánh lửa mà như người mất hồn vậy. Bỗng gã giật mình, gã kéo Nguyễn Thanh Trúc ra khỏi lòng mình quan sát. Hai mắt nàng lúc này đang run run nhắm chặt lại, đôi môi thì tái nhợt, hơi thở lại rất yếu ớt.
“Thanh Trúc, muội phải cố gắng lên, ta đi tìm người cứu muội.”
Bạch Vân bồng Nguyễn Thanh Trúc lên lưng ngựa rồi cho ngựa phóng đi. Gã không biết phía trước có trấn hay ngôi làng nào ở gần đây không, nên cho ngựa quay ngược lại, chạy về phía Cổ thành. Vả lại gã không biết đường, nếu cứ đi thẳng về bắc có thể sẽ bị lạc đường hoặc có thể không tìm được nơi nào chữa trị cho Nguyễn ThanhTrúc. Tuy biết quay trở lại Cổ thành là tự đưa mình vào rọ nhưng mà Nguyễn Thanh Trúc bây giờ rất cần được chữa trị, gã không muốn nàng gặp bất trắc gì nên gã không dám làm việc gì không chắc chắn.
Bạch Vân và Nguyễn Thanh Trúc chưa đi xa Cổ thành lắm. Hai người chỉ đi được khoảng một trăm dặm (1 dặm = 500m) mà thôi. Gã thúc ngựa chạy thật nhanh, con Hắc Thiên mã dường như cũng biết chủ nhân của mình đang gặp nguy hiểm, nó cố chạy thục mạng, bốn vó nện trên đất vùn vụt như đang bay vậy. Thương thế của Nguyễn Thanh Trúc không nguy hại đến tánh mạng, chỉ là kinh mạnh ở chân phải của nàng bị tắc nghẽn, do lão Trần Minh Trí đã điểm trúng, nếu không giải huyệt thì hai canh giờ sau sẽ tự động giải khai, không cần phải lo lắng. Đáng lo là lo một chưởng mà nàng bị trúng ở lưng, một chưởng này tuy không phải là toàn lực của lão Trần, nhưng cũng làm nàng huyết khí tán loạn, kinh mạch bị tổn thương. Cái gã Bạch Vân đúng là khờ khạo, gã bị thương rồi mà cũng chưa rút được kinh nghiệm gì từ đó cả. Người khi bị thương thì phải vận khí điều tức ngay, vận chuyển chân khí trong người đả thông những kinh mạch bị tắc nghẽn. Gã nội công khá mạnh nhưng lại không biết điểm này, nếu gã sớm vận công trị thương cho Nguyễn Thanh Trúc thì đâu đến nỗi nàng phải gặp trình trạng như bây giờ.
Tốc độ của Hắc Thiên mã rất nhanh, những cơn gió thổi qua làm Bạch Vân rát cả mặt. Nhưng ánh mắt của gã bây giờ vẫn mở to và sáng rực, trong thâm tâm gã bây giờ chỉ muốn tìm một nơi cho Nguyễn Thanh Trúc nghỉ ngơi rồi mua thuốc cho nàng uống. Chạy được hơn mấy chục dặm, phát hiện ở phía trước có ánh sáng thấp thoáng, Bạch Vân mừng lắm. Gã thúc ngựa chạy về phía đó.
Hí…í, con Hắc Thiên mã bị kìm lại bất ngờ nên hí vang, chồm cả hai chân lên làm Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh Trúc muốn rớt từ trên yên ngựa xuống. Bạch Vân thấy đó là một căn nhà nhỏ có treo đèn lồng ở phía trước thì mừng rỡ vội vàng kìm cương ngựa lại. Hai tay ôm cả người Nguyễn Thanh Trúc phi thân từ trên yên ngựa xuống, gã tiếp đất rất nhẹ nhàng không gây một tí chấn động nhỏ nào đến Nguyễn Thanh Trúc đang ở trên tay của gã cả. Ôm người ngọc trong tay, Bạch Vân bước đến bên cửa căn nhà hô lớn:
“Có ai trong nhà không? Làm phiền một chút.”
Tiếng hô vừa dứt thì liền có người mở cửa ra như biết trước Bạch Vân sẽ ghé qua vậy. Một bà lão lưng bị khom, tóc hoa râm mở cửa bước ra, bà lão giọng khó chịu nói:
“Đêm khuya thế này sao còn la lối om sòm thế hả?”

Bạch Vân khom người nói:
“Bác hai, bạn cháu bị thương, mong bác giúp đỡ.”
Bà lão nhăn mặt, chun mũi nói:
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế?”
Bạch Vân vì vội vàng mà quên mất cả cách xưng hô ở nơi đây, gã nghe bà lão nói liền cười như xin lỗi rồi lại nói:
“Bà bà, bằng hữu của con bị người ám toán, bà bà có thể cho bọn con tá túc một đêm không?”
Bà lão thấy Bạch Vân nói nhưng tư thế lại đang muốn xông vào, liền lui vào trong nhường lối rồi nói:
“Mau đem vào đây.”
Bạch Vân liềm mang Nguyễn Thanh Trúc vào, khi đang không biết nên đặt nàng ở đâu thì nghe bà lão nói:
“Phòng bên tay phải, phòng đối diện thì ông bạn già của ta đang nghỉ ngơi.”
Bạch Vân mang nàng đặt xuống giường, gã sờ trán nàng thì thấy rất nóng, nhưng lại thấy cả người nàng run bần bật nên vội vàng kéo tấm chăn đắp cho nàng. Bà lão đi vào thấy vậy liền hỏi:
“Bệnh nặng lắm ư?”
Bạch Vân quay người lại, chắp tay nói:
“Vâng, rất nặng. Bà bà có thể nấu tí nước nóng cho nàng không, bây giờ con phải vào thành tìm đại phu.”
Bà lão cười ôn hòa nói:
“Ngươi cứ đi đi, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Bạch Vân vái một cái thật sâu:
“Ơn đức này, ngày sau bọn con sẽ đền đáp.”

Bà lão phất phất tay:
“Đi đi kẻo trễ, bọn trẻ sao mà nhiều lời thế không biết.”
Bạch Vân cũng không biết làm sao, đành lắc đầu rồi chạy ra phóng người lên ngựa lao đi. Nghe tiếng vó ngựa xa dần đến lúc không còn nghe gì nữa thì bà lão đứng thẳng người lên. Bà có dáng vẻ gì là bị khom lưng đâu chứ? Đôi mắt bà nheo lại nhìn Nguyễn Thanh Trúc đang nằm trên giường, miệng nở một nụ cười âm hiểm rồi nói:
“Hai tiểu mao đầu thế này mà lại làm ngươi ra bộ dạng như thế kia ư?”
Lúc này, sau cánh cửa phòng được mở sẵn có một người mặt mày trắng bệch bước vào. Không phải là Thần cơ diệu toán Trần Minh Trí thì là ai? Lão bước đi rất khó khăn trên mặt lại không có chút huyết sắc nào, nhìn vào như cương thi vậy. Nhưng lão lại cười rất tươi, lão nói:
“Tiểu tử kia tuy khờ khạo nhưng võ công rất kì quái, ta với ngươi liên thủ cũng khó lòng bắt được hắn.”
Bà lão quay người lại nhìn Trần Minh Trí nói:
“Không phải do ngươi quá chủ quan nên mới bị thương nặng như vậy hay sao?”
Trần Minh Trí, thấy bà lão trách mắng nhưng giọng nói lại quan tâm đến lão không ít thì trong lòng lại ấm áp vô cùng. Tay lão che vết thương trên ngực phải rồi ngồi xuống ghế, lão nói:
“Động thủ đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Bà lão cũng không nói nhảm nữa, bà quay người rồi tay trái vươn ra bóp miệng của Nguyễn Thanh Trúc, tay phải ột viên thuốc màu đen vào. Sau đó tay trái lại vỗ nhẹ vào ngực cho nàng nuốt viên thuốc, tay phải lại phóng ba chỉ vào hai bên ngực và bụng của nàng. Nguyễn Thanh Trúc sau khi bị điểm huyệt thì không còn thấy người nàng run lên bần bật nữa. Bấy nhiêu bước mà bà lão làm chỉ trong chớp mắt là xong, rõ ràng bà rất thuần thục với việc này và võ công cầm nã cũng rất inh. Xong hết mọi chuyện, bà lão nhìn lão Trần cười, vừa định cất tiếng nói thì nụ cười của bà lệch hẳn đi. Đôi mắt bà mở to ra, kinh ngạc nhìn bóng người đứng ở phía cửa, sau lưng Trần Minh Trí. Trần Minh Trí thấy ánh mắt bà như vậy rất ngạc nhiên, lão quay đầu lại nhìn thì trong lòng kinh hãi không thôi.
Người đứng ở cửa là Bạch Vân. Gã cưỡi Hắc Thiên mã chạy đi nhưng đi được một lúc thì gã mới thấy có gì đó không đúng. Tại sao đêm hôm khuya khoắt mà lại còn treo đèn sáng rực ngoài cửa thế kia? Gã suy nghĩ hồi lâu cũng không lí giải được, gã bèn bỏ con Hắc Thiên mã, thi triển khinh công quay trở lại, trong đầu thầm nghĩ mình đã bị người tính kế rồi. Tất cả nội lực được gã vận dụng hết ra nên tốc độ rất nhanh, khi về đến thì thấy cửa nhà vẫn chưa được đóng lại. Thầm than hỏng bét, Bạch Vân lao nhanh về phía phòng của Nguyễn Thanh Trúc. Cảnh tượng trong phòng làm gã vừa giận vừa sợ. Sợ vì Nguyễn Thanh Trúc đang trọng thương, nếu không kịp thời cứu chữa tất nàng không qua khỏi, vậy mà lại gặp cảnh này. Giận vì thấy bà lão đó có bị khom lưng đâu, rõ ràng giở trò xảo trá để lừa gạt gã. Khi thấy trong phòng có một người nữa, mà khi người đó quay đầu lại thì gã phát hiện đó chính là Trần Minh Trí lão cáo già. Cặp mắt Bạch Vân bây giờ tràn đầy lửa giận, thấy hai người muốn động thì gã quát to:
“Không được cử động.”
Trần Minh Trí thấy Bạch Vân thì như thấy quỷ, lúc bình thường đã rất úy kị gã chứ đừng nói hiện tại lão đang bị trọng thương. Nghe Bạch Vân quát, lão liền không dám vọng động, khoảng cách giữa lão và Bạch Vân quá gần nếu lão động thì sẽ nếm đau khổ ngay. Bà lão thấy Bạch Vân thì định ra tay tiên phát chế nhân, bỗng nghe tiếng quát của Bạch Vân cũng giật mình sau đó bà lão lại cười gằn một tiếng nói:
“Trên giang hồ lại có kẻ dám ra lệnh cho Thi độc lão nhân ta, haha.”
Thi độc lão nhân có nghe Trần Minh Trí nói qua rằng khinh công của tiểu tử này rất lợi hại nên không dám làm ẩu. Lão ngầm vận chân khí vào đôi tay, nếu Bạch Vân dám xông vào cứu người, bà sẽ ra tay với Nguyễn Thanh Trúc ngay. Nhưng vừa nói xong thì thấy Bạch Vân chỉ lắc mình một cái đã đến sau lưng Trần Minh Trí rồi. Thi độc lão nhân liền nheo mắt lại nhìn Bạch Vân nói:
“Tiểu tử, ta công nhận là khinh công của ngươi phải nói là độc nhất vô nhị trong võ lâm. Bấy nhiêu tuổi đầu mà nội lực lại cao cường như vậy thì thật là hiếm có.”
Bạch Vân đứng sau lưng Trần Minh Trí cũng không trả lời, gã muốn cứu người nhưng không thể nào sang đó được. Bà lão kia chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, không để cho gã toại nguyện được. Gã nghe bà lão nói chuyện mà ánh mắt liếc sang Nguyễn Thanh Trúc, tìm biện pháp cứu người. Thi độc lão nhân hiểu hoàn cảnh cũng như tâm trạng của Bạch Vân bây giờ, lão cũng không vội, hai tay chắp ra sau lưng nói:

“Tiểu tử ngươi tuổi trẻ tài cao, bất quá…”
Bạch Vân nóng nảy nói:
“Bất quá thế nào?”
Thi độc lão nhân cười nói:
“Bất quá anh hùng khó qua ải mỹ nhân, haha.”
Không chờ Bạch Vân nói, lão nói tiếp:
“Nếu muốn cứu nàng thì nên biết điều một chút, một cô gái xinh đẹp thế này mà lại chết sớm thì thật là uổng phí.”
Bạch Vân thấy bộ dáng nhàn nhã, vừa nói vừa lắc đầu thở dài của Thi độc lão nhân thì càng thêm tức giận, gã nghiến răng nói:
“Nếu bà không để ta đưa nàng rời đi, ta sẽ giết lão già này trước.”
Thi độc lão nhân thấy Bạch Vân đặt tay lên cổ của Trần Minh Trí thì ánh mắt chợt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất ngay. Lão cười nói:
“Ta và lão già này chỉ là hợp tác với nhau mà thôi, ngươi muốn thì cứ việc ra tay, ta không quản.”
Bạch Vân ngạc nhiên, gã nóng nảy quát:
“Cuối cùng là bà muốn thế nào mới thả người?”
Thi độc lão nhân nheo mắt nhìn Bạch Vân nói:
“Chỉ cần đáp ứng ta một chuyện.”