Lời nói của Bạch Vân vừa dứt thì không những Tôn Sơn cùng Trần Minh Trí đều biến sắc mà ngay cả Thi độc lão nhân đang nằm đưới đất sắc mặt cũng đại biến. Tôn Sơn giọng âm trầm hỏi:
“Thi độc lão yêu, ngươi giấu tấm bản đồ đi đâu rồi?”
Thi độc lão nhân gắng gượng đứng dậy. Hai tay lão ôm ngực, giọng thều thào nói:
“Ta cất trong người, tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ mà thôi.”
Tôn Sơn nói:
“Vậy ngươi mau lấy ra cho lão phu.”

Thi độc lão nhân nói:
“Ta đứng còn không vững, không có tí sức lực nào để cử động cả. Ngươi cứ tự đến mà lấy.”
Tôn Sơn cười nhạt:
“Một chưởng vừa rồi không làm lão yêu ngươi bị trọng thương được, đừng giả vờ trước mặt lão phu nữa.”
Thi độc lão nhân cả người lắc lư như sắp ngã nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Lão nheo mắt nói:
“Ngươi không tin là quyền của ngươi, ta không còn tí hơi sức nào cả.”
Thi độc lão nhân nói xong thì trong căn phòng bây giờ trở nên yên ắng đến lạ thường. Tình thế bây giờ rất vi diệu, không kẻ nào dám vọng động cả. Tôn Sơn rất úy kị Thi độc lão nhân nên mới ra tay đánh lén, một chưởng vừa rồi của lão đã vận tới tám phần công lực nhưng Thi độc lão nhân là kẻ lão luyện giang hồ, đã trải qua không ít cảnh hung hiểm. Huống hồ đánh lén kẻ khác chính là sở trường của lão, vì thế khi thấy kình phong tập kích tới thì lão vội lui người về sau né tránh nên một chưởng đó làm lão bị thương không nặng lắm. Tôn Sơn biết điều đó nên bây giờ lão sợ khi đến gần Thi độc lão nhân thì sẽ bị phóng độc tập kích nên lão vẫn chưa ra tay đoạt bản đồ. Mà Trần Minh Trí thì bán tín bán nghi, lão nghĩ Thi độc lão nhân đã thừa cơ giấu tấm bản đồ ở đâu đó. Bỗng, lão cầm cự không nổi nữa nên liền ngồi phịch xuống đất vận công điều tức, không để cho vết thương vỡ ra. Còn Thi độc lão nhân bị trúng một chưởng vừa rồi liền biết kẻ đến võ công hơn hẳn mình nên giả vờ thương thế rất nặng, lão chờ đợi cơ hội thuận lợi là dùng độc ám toán ngay.
Bạch Vân thấy Trần Minh Trí ngồi xếp bằng vận công thì liền hiểu ra. Mắt gã sáng lên như người trong sương mù phát hiện thấy ánh đèn vậy. Gã nhớ lại lúc trước mình cũng bị trúng một kiếm nhưng lại không vận công điều tức như lão mà cứ cắm đầu chạy làm máu ở vết thương chảy càng nhiều, sau đó vì bị mất máu mà bất tỉnh nhân sự. Gã tự hỏi: “ta vận công chữa trị cho Thanh Trúc thì có hiệu quả không nhỉ?” Rồi gã lại nghĩ đến cục diện trong phòng. Gã phát hiện tấm vải trong áo của Thi độc lão nhân nhưng lại giả vờ nói là không tìm được. Gã muốn Tôn Sơn ra tay giải quyết hai lão cáo già này, rồi gã sẽ nhân cơ hội đó mà ôm Nguyễn Thanh Trúc bỏ trốn. Hiện giờ gã rất tự tin vào khinh công của bản thân mình.
Thế nhưng ở đây toàn là những lão già trong đầu đầy sạn cả, gã tưởng tượng mình đang đánh bài binh xập xám cùng với ba ông già vậy. Bài của gã nhỏ nhất nên chỉ có đường thủ, hy vọng mấy lão già kia sẽ binh đúng như đường binh mà gã đã tính toán. Nhưng rõ ràng Tôn Sơn kia lại đang binh một đường khác làm gã rất đau đầu. Máu cờ bạc nổi lên, gã thầm nghĩ: “nếu ta chỉ có một mình, ta cũng muốn binh lủng một phen với các ngươi.” (binh lủng tất nhiên là thua, ý nói là muốn liều chết.)
Bỗng nhiên Tôn Sơn nhìn Thi độc lão nhân nói:
“Lão phu nghe giang hồ đồn đãi, Thi độc lão yêu cùng Thần cơ diệu toán Trần Minh Trí có giao tình rất sâu. Bây giờ ngay cả tiểu tử kia cũng có thể lấy cái mạng già của lão Trần kia, mà tâm tình của lão phu đang rất không tốt cho lắm.”
Thi độc lão nhân nói:
“Ngươi có bản lãnh thì đến đây mà lấy, đừng uy hiếp ta. Nếu ngươi dám ra tay với lão Trần, ta sẽ hủy tấm bản đồ ngay.”

Tôn Sơn lại nhìn Bạch Vân nói:
“Tiểu tử, ngươi giết lão già kia trước, ta cam đoan sẽ để ngươi rời khỏi nơi này.”
Bạch Vân không ngờ lão già Tôn Sơn lại binh đường này, gã nghe lão nói liền biết ngay chủ ý của lão. Khi gã ra tay giết Trần Minh Trí ắt Thi độc lão nhân sẽ không đứng yên mà nhìn lão chết được, tất nhiên sẽ ra tay ngăn cản. Mà như vậy lại tạo cơ hội cho Tôn Sơn có cơ hội tập kích Thi độc lão nhân. Chủ ý này rất độc, rất thâm, bất quá Bạch Vân đã sớm lĩnh giáo qua cái gọi là lời hứa hay cam đoan của đám người trong giang hồ rồi, nên gã vẫn chưa quyết đoán được. Bây giờ còn có Thi độc lão nhân - kẻ mà Tôn Sơn phải kiêng dè tất nhiên lão sẽ hứa này hứa nọ với gã, nhưng nếu giải quyết được Thi độc lão nhân rồi thì lão sẽ giết gã để diệt khẩu ngay.
Thi độc lão nhân nghe thế thì biến sắc, lão liền nói:
“Tiểu tử, nếu ngươi động đến một cọng tóc của lão Trần thì tình nhân của ngươi sẽ không sống qua khỏi trung thu này đâu.”
Bạch Vân la hoảng:
“Bà nói gì thế?”
Thi độc lão nhân nói:
“Ta đã cho nàng uống Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán. Nếu không có thuốc giải, một tháng nữa độc tính trong người nàng sẽ bộc phát mà chết.”
Bạch Vân sắc mặt đại biến, lúc nãy nghe Thi độc lão nhân nhắc đến loại độc được này thì gã đã biết có chuyện không hay. Nếu Nguyễn Thanh Trúc có mệnh hệ gì, gã sẽ không ngừng tự trách bản thân mình. Nàng chỉ có ý muốn giúp đỡ gã lên đường đến Mai Hoa cung mà thôi, không ngờ nàng lại vì gã mà gặp nhiều chuyện như vậy. Hết bị trọng thương rồi lại bị hạ độc chỉ vì nàng đồng hành cùng với gã. Ánh mắt gã sáng rực nhìn Thi độc lão nhân nói:
“Bà muốn thế nào mới giao thuốc giải ra?”
Bạch Vân biết lão sẽ không tự nhiên mà mang chuyện hạ độc nói ra, nếu không lão đã nói từ đầu rồi. Quả nhiên gã nghe Thi độc lão nhân nói:
“Ngươi giết lão già mũi ưng kia trước đi, sau đó ta sẽ cho ngươi thuốc giải.”

Bạch Vân nói:
“Quân tử nhất ngôn.”
Thi độc lão nhân nheo mắt nói:
“Tứ mã nan truy.”
Bạch Vân liền lạng người tới trước mặt Tôn Sơn xuất ra một quyền. Bạch Vân ngày trước bị Bạch Không Tự đánh ột chưởng nên trong lòng gã vẫn luôn bị ám ảnh về hắn. Từ ngày học qua nội công, khinh công cùng nội lực của gã tiến bộ rất nhiều nhưng trong thâm tâm gã vẫn mang nỗi sợ hãi về một chưởng kia, gã chưa từng nghĩ qua là mình có bản lãnh đánh một trận với Bạch Không Tự. Ngày trước gã lại từng thấy qua Tôn Sơn một mình đấu với Bạch Không Tự cùng Ngô Báo, võ công thâm hậu vô cùng. Bây giờ vì tính mạng Nguyễn Thanh Trúc đang nằm trong tay Thi độc lão nhân nên gã mới đánh liều một phen, chứ trong lòng gã lại than thở không thôi.
Tôn Sơn nghe Bạch Vân cùng Thi độc lão nhân đối đáp cũng yên lặng lắng nghe. Khi nghe đến năm chữ Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán thì chân mày lão cũng nhăn lại, mà khi nghe đến việc Bạch Vân muốn ra tay với mình thì lão chỉ cười ruồi lắc đầu mà thôi. Thấy Bạch Vân lao người về phía mình đánh ra một quyền, lão nói: “không tự lượng sức.” Rồi lão liền vận công, phóng người tới nghênh đón một quyền của Bạch Vân.
Một quyền của Bạch Vân kình lực rất hùng hậu, Tôn Sơn nghiêng mình né tránh, tay phải đánh ra một chỉ vào bụng dưới của Bạch Vân. Bạch Vân nhảy lên né tránh rồi lại đánh ra một quyền vào giữa mặt lão. Lão lách người qua trái, tay phải đánh một chỉ vào tay phải của Bạch Vân, tay trái lại đánh một chỉ vào chân phải của gã. Bạch Vân đang ở trên không, không mượn lực nhảy ra sau né tránh được nên chân phải đá vào một chỉ ở tay trái, tay phải thì đỡ gạt một chỉ ở tay phải của lão. Tôn Sơn lại thu cả hai tay về, tranh thủ lúc Bạch Vân đang rơi xuống thì lão lại nhảy lên phóng một chỉ vào huyệt ở ngực của gã. Bạch Vân không ngờ lão lại ứng biến như thế, gã không còn đường né tránh nên cắn răng đánh ra một quyền, lấy cứng đối cứng với một chỉ của lão. Nhưng không ngờ một chỉ này lại biến hóa vô cùng, một quyền của Bạch Vân đánh vào hư không rồi gã cảm thấy đầu vai phải tê chồn, hiển nhiên đã trúng một chỉ rồi. Gã vội lùi hai bước thì lại thấy Tôn Sơn phóng chỉ tới, gã liền thi triển khinh công né tránh. Gã tự biết công phu quyền cước của mình không tới đâu cả, đấu với lão mũi ưng này mà lại sử quyền cước ra thì khác nào đi lấy sở đoản của mình đi so với sở trường của người khác chứ. Gã quyết định dùng khinh công quấy nhiễu lão trước sau đó sẽ bất ngờ xuất chiêu hạ thủ lão.
Tôn Sơn điểm một chỉ đến vai Bạch Vân thì lão cho rằng đã kết thúc ở đây rồi, nhưng lại thấy người Bạch Vân hơi nghiêng đi làm lão điểm không trúng huyệt đạo. Trong lòng thấy lạ vì sao tiểu tử này lại né tránh được một chỉ vừa vồi, nhưng phóng thêm hai chỉ nữa thì phát hiện khinh công của Bạch Vân rất inh. Lão âm thầm tán thưởng, không xuất chiêu nữa, để mặc Bạch Vân tránh đông né tây. Bỗng nghe tiếng gió từ sau lưng đánh tới, lão vội quay người xuất một chưởng ra đón tiếp.
Bạch Vân thấy lão không xuất chiêu nữa thì lách người ra sau lưng lão, xuất ra toàn lực đánh tới một quyền.
Ầm, một quyền một chưởng đối nhau gây ra tiếng động rất lớn, làm mái nhà chấn động run lên như muốn sập, mà bụi trên mái nhà rơi cũng xuống đầy cả mặt đất. Trần Minh Trí nghe thấy cũng phải mở mắt ra nhìn, mà Thi độc lão nhân trong lòng cũng chấn động không nhỏ. Lão không ngờ nội lực của Bạch Vân lại thâm hậu đến bực này.