Từ khi Kiều Tam Nương trúng ám khí rơi xuống đất, nằm yên bất động, Bạch Vân lo lắng không thôi. Gã muốn chạy đến xem qua nhưng vừa định động thân đã thấy Khương Khiếu Thông phi thân đi. Lão không muốn ấy tên còn lại chạy ra bên ngoài. Lão lộn người qua ba tên đứng chắn trước mặt, đứng cạnh Kiều Tam Nương hỏi:
“Nói: các ngươi là ai? Từ đâu đến?”
Một tên không nhịn được, hắn vội vàng khai:
“Chúng ta là người của Vạn Độc môn. Hắc vô quỷ mẫu sai chúng ta đến tiêu diệt Đông Phương giáo.”
Bọn người Vạn Độc môn đến đây tổng cộng có ba mươi người. Chúng âm thầm đánh lén bọn gác cổng của Đông Phương giáo. Sau đó phát độc cho phân tán khắp nơi làm bọn thủ hạ của Đông Phương giáo chết như rạ. Thế công hung hãn cùng thủ đoạn bất ngờ làm bọn chúng vui vẻ quá chừng. Nếu thành công sẽ được môn chủ phát cho hai lần thuốc giải. Tuy nhiên chỉ một chưởng của Khương Khiếu Thông đã làm đám thuộc hạ của Vạn Độc môn: kẻ chết người bị thương. Sáu tên đầu lĩnh: một tên bị Khương Khiếu Thông một chưởng đánh chết, một tên bị Bạch Vân điểm huyệt, một tên bị trọng thương không thể đánh tiếp được. Kiều Tam Nương võ công cao nhất lại bị trúng ám khí, sống chết chưa rõ. Tình thế bây giờ làm ba tên đang đứng đối mặt với Khương Khiếu Thông phải cảm thán không thôi. Tên bị trọng thương đang lấy tay ôm ngực, hắn gằn giọng:
“Ngươi dám tiết lộ phong thanh. Đúng là không sợ chết mà.”

Khương Khiếu Thông cười lớn:
“Ta sớm đoán lũ người các ngươi là ai. Chẳng qua muốn chính miệng các ngươi xác nhận mà thôi. Gì mà Hắc vô quỷ mẫu chứ, cái Vạn Độc môn cỏn con ấy mà muốn diệt Đông Phương giáo ta hay sao?”
Bạch Vân nghe ra lại thấy kỳ. Gã đã nghe danh Vạn Độc môn từ miệng của Thi độc lão nhân. Theo như lời bà ta thì trên giang hồ: chỉ có Thi độc lão nhân và Vạn Độc môn là bá chủ của độc dược. Theo tình hình hiện giờ, Vạn Độc môn gì đó, dường như có ân oán không nhỏ với Đông Phương giáo. Thế tại sao Khương Vũ lại nói: Đông Phương giáo đã phái người đi lấy thuốc giải cho Nguyễn Thanh Trúc. Hai bên có ân oán, Vạn Độc môn khi nào lại giúp đỡ chứ? Suy nghĩ một lúc lại thấy lo lắng cho an nguy của Nguyễn Thanh Trúc, Bạch Vân không biết nên phải thế nào. Nơi đây là Đông Phương giáo, lời nói của gã không có chút trọng lượng nào cả. Gã hy vọng Khương giáo chủ sắp xếp sao cho ổn thỏa, Kiều tỷ tỷ cùng Trúc muội đều bình an vô sự.
Một trong ba tên đầu lĩnh của Vạn Độc môn ngập ngừng hỏi:
“Khương giáo chủ, ngài muốn thế nào đây?”
Khương Khiếu Thông nói:
“Không ai toàn mạng rời khỏi đây.”
Ba tên nhìn nhau, cùng gật đầu. Một tên nói:
“Chính lão già ngươi buộc bọn ta liều mạng. Lão đừng trách bọn ta độc ác.”
Mỗi tên nhét một viên thuốc vào miệng sau đó lần lượt tấn công Khương Khiếu Thông. Khương Khiếu Thông hừ lạnh một tiếng. Song chưởng vung ra như mưa… ầm, ầm, ầm cả ba tên đều bị chấn bay, té nhào xuống đất. Nhưng cả ba đều bật dậy, mặt mày bọn chúng lúc này trong dữ tợn vô cùng. Một tên áo đã bị rách toang, máu ra ở cả lỗ tai nhưng vẫn gầm gừ nhưng hổ đói vậy. Khương Khiếu Thông nhíu mày, mấy viên thuốc mà bọn chúng uống là thuốc gì? Tại sao tác dụng lại ghê gớm như thế? Ba tên cùng gầm lên rồi chia nhau ra tấn công những ai có mặt trong đại sảnh. Mấy tên thuộc hạ trúng độc thủ liền nằm bất động, cả người đen xạm đi như khúc than. Khương Khiếu Thông bị hai tên liều mình chống đỡ, lão chưa thể phân thân đi giải quyết tên đang điên cuồng chém giết còn lại. Bạch Vân thấy bọn người Vạn Độc môn giết chóc vô tội vạ liền lạng người đến điểm huyệt chúng. Nhưng tay vừa chạm vào người của hắn liền thấy một luồng nhiệt nóng bỏng, tỏa ra như thiêu đốt hai ngón tay của gã. Vừa rụt tay về liền bị hắn vung quyền đánh tới, Bạch Vân vội vàng né tránh. Lúc này gã mới quan sát rõ: gân xanh trên cơ thể của hắn nổi cuồn cuộn , con mắt vô hồn của hắn giờ đã chuyển sang màu đỏ, những vết đao kiếm bị chém, đang chảy máu tươi vẫn không làm hắn thấy đau đớn… Bạch Vân lộn người xuống đất nhặt thanh kiếm lên, rồi phóng người về phía Kim hổ vương. Tên đầu lĩnh của Vạn Độc môn đuổi theo, hắn đánh một quyền, nơi Bạch Vân nhặt kiếm đã để lại một vết lõm rất sâu. Bạch Vân kề kiếm lên cổ của Kim hổ vương, nói:
“Mau dừng tay, nếu không mạng hắn khó toàn.”
Tên đầu lĩnh như không nghe thấy, vung quyền ra tấn công tới tấp. Binh một tiếng, Bạch Vân đá Kim hổ vương văng ra xa. Kim hổ vương vẫn tư thế vươn người tới trước, nhưng lúc này đang nằm sấp dưới mặt đất, hắn nói:

“Đa tạ, ơn cứu mạng này ta sẽ báo đáp. Nếu ta không báo thì sẽ chết không toàn thây. Nhưng mà, nếu ngoài tầm khả năng của ta…”
Bạch Vân định dùng Kim hổ vương để uy hiếp bọn chúng nhưng kế này vô dụng. Chẳng những hắn không dè dặt mà còn vung quyền, nhắm ngay đầu của Kim hổ vương mà đánh tới. Nếu Bạch Vân không có khinh công cao cường, nhanh nhẹn đá văng Kim hổ vương đi thì cái đầu của hắn đã nát như tương rồi. Bạch Vân đã cứu hắn một mạng nhưng là không nỡ thấy hắn chết trong tay đồng bọn của mình mà thôi. Tên đầu lĩnh đánh rất rát, gã né tránh rất khó khăn, thế mà tên Thành Phê kia cứ lảm nhảm không ngừng, làm gã phân tâm không ít… Bạch Vân càng né tránh càng cảm thấy cơ thể của mình suy nhược, nếu cứ đánh tiếp: không chết về tay của Vạn Độc môn cũng chết vì kiệt sức mà thôi. Bạch Vân quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Gã phóng người tới trước, đâm thẳng kiếm ngay yết hầu của tên đầu lĩnh. Hắn lộn người ngược về sau né tránh, lúc đang lơ lửng trên không liền bị Bạch Vân tung một cước vào lưng. Cả người tên đầu lĩnh bay đi và theo sau thân thể hắn là mũi kiếm của Bạch Vân đang đâm tới…
Tên đầu lĩnh dính chặt thân người vào tường nhà, mũi kiếm của Bạch Vân đã xuyên qua tim của hắn, cắm lun vào tường. Thân thể của hắn không ngừng giãy dụa như còn muốn trở mình dậy, nhưng chỉ một lúc đã không còn cục cựa được nữa. Một kiếm ẩn chứa nội lực của Bạch Vân đâm thẳng vào tim: không chết mới lạ. Bạch Vân đang phòng thủ bỗng nhiên đột ngột chuyển sang tấn công làm cho tên đầu lĩnh bất ngờ, vì vậy mang đến hiệu quả rất cao. Đây cũng chính yếu điểm của chiêu thứ hai trong Liên Phong Thất Kiếm.
Bạch Vân thở ra một hơi, gã xoay người lại quan sát. Hai tên đầu lĩnh: tên thì thân một nơi, đầu một nẻo. Tên còn lại bị Khương Khiếu Thông móc quả tim ra. Bạch Vân nhìn cảnh tượng đó mà muốn nôn ngay tại chỗ. Gã không ngờ Khương Khiếu Thông là kẻ háo sát như thế. Thấy Khương Khiếu Thông quay về hướng Kiều Tam Nương đang nằm. Gã vội lách người đến bên nàng, gã nói:
“Xin Khương giáo chủ giơ cao đánh khẽ.”
Khương Khiếu Thông đang tràn đầy sát khí, dường như “con quỷ” trong người của lão đã bị khơi dậy. Lão đi từng bước, từng bước đến mà không nói một lời nào. Bạch Vân thấy vậy thầm than hỏng bét. Gã vội bế Kiều Tam Nương lên rồi phóng đi. Nhưng vừa quay người thì lưng của gã đã trúng một chưởng. Bạch Vân cùng Kiều Tam Nương nặng nề rơi xuống đất. Gã thấy Khương Khiếu Thông lại vung một chưởng tới liền lấy thân người che chắn cho Kiều Tam Nương. Trong cái khoảnh khắc đó, gã hối hận lắm. Kiếp trước đã vô vị lắm rồi, không ngờ kiếp này lại phải chết một cách tào lao như thế này. Gã chỉ muốn hưởng thụ những việc gã luôn ao ước, nào muốn dính dáng đến mấy chuyện ân oán trên giang hồ chứ. Cái vòng đời cứ xoáy gã vào, làm gã không dứt ra được. Nếu có kiếp sau, gã thề không bao giờ xen vào chuyện thị phi nữa. Bỗng nhiên có một câu nói làm ý chí sinh tồn của gã trỗi dậy:
“Khương lão, mau đầu hàng. Con trai ngươi đang nằm trong tay của ta.”
Khương Khiếu Thông võ công đã đến hồi thu phát tùy tâm. Một chưởng chỉ cách người Bạch Vân có một khoảng nhưng khi nghe lời nói kia liền thu chưởng. Ánh mắt lão khi nghe đến hai chữ “con trai” liền mất đi cái vẻ kiêu hùng, thay vào đó là niềm lo lắng vô hạn. Lão nhìn theo hướng của giọng nói đó liền thấy một đám người đang đi đến. Khóe mắt lão giật mấy cái, hiển nhiên đang tức giận vô cùng.
Bạch Vân đang nhắm mắt chờ chết, kình phong táp vào mặt đã làm gã cảm nhận được uy lực của một chưởng đó. Nhưng khi thấy Khương Khiếu Thông thu chưởng, gã cũng tò mò. Gã xoay đầu lại xem. Đám người đang đi đến làm gã phải giật mình. Một người khuyết tật đang bị đám người đó bắt giữ. Đám người này ăn mặc như ngư dân vậy. Trên áo lại có thêu hình mấy con cá đang bay nhảy trên mặt nước rất sống động. Nhưng bấy nhiêu chỉ làm gã thấy tò mò thôi, điều làm gã giật mình chính là: người khuyết tật là con trai của Khương Khiếu Thông? Gã càng nghĩ càng thấy có nhiều chuyện khó hiểu vô cùng…
Khương Khiếu Thông nói:
“Mau thả con trai ta ra.”
Tên dẫn đầu đùa giỡn:

“Khương lão nói sao?”
Hắn tiếp:
“Khà khà, cái ngày này ta chờ lâu lắm rồi. Hôm nay có cơ hội phá hủy cái Đông Phương giáo này. Làm sao có thể bỏ qua được. Các ngươi nói có đúng không?”
Đám thuộc hạ đáp dạ một tiếng vang trời, khí thế rất lớn. Khương Khiếu Thông nhìn tên dẫn đầu nói:
“Kình Ngư bang các ngươi muốn thế nào?”
Tên dẫn đầu nói:
“Ta chỉ muốn lấy cái mạng già của lão thất phu ngươi thôi.”
Khương Khiếu Thông im lặng không đáp. Bao nhiêu năm rồi, kẻ nói muốn lấy mạng của lão không ít, thế mà lão vẫn sống khỏe đến bây giờ. Nhưng lần này lão không dám xem thường, tình thế hiện tại rất khó nắm bắt vì thế lão không dám hành động khinh suất. Lúc này có một tên thuộc hạ đang hớt hải từ lối khác đến. Hắn quỳ gối trước mặt Khương Khiếu Thông nói:
“Tiểu thư xảy ra chuyện.”