Tiếng quát của U Cương vang vọng cả chân núi. Sau tiếng quát đó không còn kẻ nào dám hé răng nói thêm tiếng nào cả. Lão híp mắt nói:
“Các ngươi đã loạn đủ chưa? Mau theo ta lên núi.”
Liêm Minh cùng tên vai u thịt bắp đều rất kiêng kị Vạn Độc môn. Vì vậy đều dẫn thuộc hạ của mình theo sau đám người Vạn Độc môn lên núi. Tuy nhiên hai bên đi với nhau mà gầm gừ, liếc mắt như muốn đánh nhau thêm một trận nữa. Liêm Minh đi song song với tên vai u thịt bắp, hắn nói:
“Ngao Tôn, có ngày ta sẽ chém cái đầu ngươi xuống để lót đít ngồi.”
Ngao Tôn cười ồm ồm nói:
“Cha ngươi cũng nói thế, nhưng hắn đã chết thế nào?”

Liêm Minh giận quá, vừa định động thủ thì nghe đùng một tiếng. Ngao, Liêm hai người giật mình nhìn lên, phát hiện U Cương đã đánh tan tảng đá to trước mặt, lão thu tay về nói:
“Nếu các ngươi còn không biết nặng nhẹ, làm hỏng đại sự của môn chủ chúng ta thì sẽ như tảng đá này.”
Ngao, Liêm hai người đều thầm nuốt nước bọt, không dám mang chuyện ân oán riêng ra tính toán nữa. Vạn Độc môn là nơi mà bọn họ dùng từ kính sợ để đối đãi, vì thế tiếng nói của U Cương rất có trọng lượng. U Cương thấy vậy rất hài lòng. Lão dẫn đầu đám người, lục tục kéo lên núi.

Tên dẫn đầu Kình Ngư bang lúc nãy bị Khương Khiếu Thông đánh cho chạy vắt giò lên cổ. Bây giờ thấy một tên tiểu tử chửi mắng mình liền giận sôi gan, hắn thầm nghĩ: “tên này không biết sống chết là gì đây mà.” Hắn không nói nhiều, rút cây đao kì dị của mình ra chém Bạch Vân. Bạch Vân không dám khinh suất. Thấy chân của hắn nhón lên đã lạng người đi trước một bước vì thế một đao đầu tiên của tên Kình Ngư bang đã chém vào khoảng không. Tuy nhiên, qua một màn đánh lén Khương Khiếu Thông, nơi đây: không ai không biết sở trường của hắn là tốc độ cả. Một đao không trúng, hắn liền xoay người chém thêm ba đao nữa. Mỗi đao đều nhanh đến nỗi chỉ thấy luồng sáng của ánh đao, không còn nhìn rõ hình dạng của cây đao nữa.
Trong đêm tối chỉ có ánh sáng của bóng trăng lờ mờ chiếu xuống. Mọi người quan chiến thấy kẻ này đuổi theo người kia, chạy qua nhảy lại trong khoảng sân đều khâm phục tu vi võ công của hai người. Đám thuộc hạ Đông Phương giáo bây giờ: chỉ còn hơn ba chục tên đang chắn trước cửa chính, đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy Đông Phương giáo có người đến làm loạn đến mức này. Còn đám người Kình Ngư bang lại đang la hét, tên nào cũng la to đến khàn cả cổ. Chúng thấy Bạch Vân bị đánh cho tối mặt tối mày, chỉ biết trốn chạy thì reo hò trợ oai cho thủ lĩnh của bọn chúng càng lớn.
Nhờ có ánh sáng của hai ngọn đèn lồng treo trên cửa chính hắt ra, Kiều Tam Nương quan sát động tĩnh của đám người Kình Ngư bang càng rõ. Nàng điều tức đã xong, nhưng vẫn chưa dám vọng động. Bọn người Kình Ngư bang hiếu sát vô cùng, nàng sợ bọn chúng sẽ làm tổn thương đến con trai của Khương Khiếu Thông. Nàng liếc mắt sang thì thấy Khương Khiếu Thông vẫn đang nhắm mắt vận công, trông gấp rút vô cùng. Bỗng nghe tiếng la hét càng lớn hơn, nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy: Bạch Vân và tên Kình Ngư bang đã tách ra. Lúc này, vạt áo trước ngực của Bạch Vân đã bị chém rách, vết thương dài hơn cả gang tay, máu tươi chảy ra ngoài. Tên Kình Ngư bang thì dường như vẫn bình thường, tuy nhiên sắc mặt của hắn lại âm trầm hơn rất nhiều. Hắn nói:
“Cuồng Sa ta chưa từng thấy người trẻ tuổi nào võ công khá như ngươi, ngươi là người của Đông Phương giáo?”
Bạch Vân hỏi lại:
“Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Cuồng Sa trầm giọng:
“Ngươi làm ta rất bất ngờ. Còn trẻ mà võ công đã khá đến vậy rồi. Ta nghĩ ngươi đã được chân truyền của lão thất phu kia đúng không? Haha, tốt lắm! Hôm nay ta sẽ giết luôn ngươi, để Đông Phương giáo không có cơ hội gượng dậy nữa.”

Bạch Vân đạp châm lên một thanh kiếm rơi dưới đất một cái, thanh kiếm bật lên trên tay của gã. Gã chỉ kiếm vào mặt Cuồng Sa:
“Võ mồm hay lắm, nhưng võ công của ngươi cũng thường thôi.”
Đám người Kình Ngư bang nhao nhao lên, mỗi người một câu:
“Bang chủ, đánh chết con bà nó tên nhóc con kia đi.”
“Nhóc con láo xược, mau quỳ xuống van xin, bang chủ ta sẽ tha tội vô lễ cho ngươi.”
“Chém hắn đi, chém chết hắn đi.”
Cuồng Sa nghe Bạch Vân cuồng ngạo thì nét mặt càng dữ tợn hơn trước rất nhiều. Hắn có ân oán không nhỏ với Đông Phương giáo. Khi đến đây hắn đã quyết: không diệt Đông Phương giáo không về. Bây giờ lại bị người của Đông Phương giáo trêu tức, vì vậy hắn càng điên tiết hơn. Hắn móc đao ra hướng Bạch Vân chém tới nhưng được nửa đường thì thấy bóng người nhoáng lên. Hắn không ngờ Bạch Vân lại chủ động tấn công, tuy sau mà đến trước, vung kiếm đâm vào ngực phải của hắn. Cuồng Sa lâm nguy không loạn, hắn rút đao về gạt một kiếm nhanh như gió của Bạch Vân. Như không ngờ cổ tay của hắn thấy đau buốt, đao trong tay hắn rơi ra.
Đao vừa rớt xuống, Cuồng Sa như bị điểm huyệt, đứng yên như trời tròng. Hắn không ngờ mình lại bị một người trẻ tuổi như thế, chỉ một chiêu như thế: đánh rơi binh khí của mình. Cẩn thẫn nhớ lại, hắn thấy mình đã vung đao gạt một kiếm đang đâm tới trước ngực, nhưng lại gạt vào khoảng không. Rồi hắn lại bị một kiếm khác đâm vào cổ tay. Nhớ đến đây, mồ hôi trong người hắn túa ra như mưa. Nếu như một kiếm đó không đâm vào tay mà là yết hầu thì mạng của hắn đã không còn. Hắn không ngờ trên thế gian, lại có thứ kiếm pháp nhanh như ma quỷ như vậy. Những suy nghĩ của hắn chỉ thoáng lướt qua trong đầu, nhưng như thế cũng đủ làm hắn rơi vào thế hạ phong. Bạch Vân kề kiếm vào cổ của Cuồng Sa, hướng về đám người Kình Ngư bang quát lớn:
“Mau thả người.”
Đám thuộc hạ Kình Ngư bang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bọn chúng không ngờ bang chủ của mình lại thua trên tay của một tên nhóc con. Nhớ lúc nãy hắn còn bị bang chủ đánh cho chạy đông chạy tây, thương tích đầy mình. Bây giờ sao lại có thể thắng nhanh đến như vậy. Đang không biết phải làm thế nào thì nghe Cuồng Sa quát:
“Mau giết tên nghiệt chủng kia cho ta.”
Bạch Vân biết Cuồng Sa muốn dùng chiêu lưỡng bại câu thương nên chấn thanh kiếm càng sát cổ hắn hơn. Trên cổ hắn, máu tươi đã chảy ra không ít, đám thuộc hạ vội la lên:

“Đừng làm ẩu.”
“Mau dừng tay.”
Một tên Kình Ngư bang bước lên nói:
“Chúng ta đổi người. Đừng làm tổn thương Cuồng bang chủ.”
Bạch Vân đáp nhanh:
“Được. Các ngươi thả người trước đi.”
Đám người Kình Ngư bang không dám chậm trễ. Bọn chúng vội vàng cởi trói, đẩy con trai của Khương Khiếu Thông về phía Bạch Vân. Người khuyết tật không bị khống chế nữa, vội đi về phía Khương Khiếu Thông. Khi đi được nửa đường thì có một bóng người phi thân đến, vung chưởng đánh vào người khuyết tật từ phía sau.
Sự việc xảy ra bất ngờ làm mọi người đều kinh hoảng. Bạch Vân cùng Kiều Tam Nương thấy người khuyết tật được thả ra liền thở phào một hơi. Tình thế bây giờ: nếu không bị người uy hiếp, đánh không lại thì có thể bỏ chạy. Vì thế người khuyết tật được thả ra làm tình thế bây giờ đã đỡ căng thẳng được phần nào. Nhưng không ngờ vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, lại có biến cố phát sinh. Mà người này ra tay quá nhanh, Bạch, Kiều hai người muốn ra tay ngăn cản cũng không còn kịp nữa.