CHUYỂN NGỮ: RÙA

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Tô Trản nhìn sang phía Từ Gia Diễn, anh buông tay ra, vẻ mặt vô tội.

Vương giáo sư càng nói hăng, thiếu chút nữa đem tất cả “chiến tích” của Từ Gia Diễn nói hết ra, trong mắt một ông già chống gậy mọi thứ đều chẳng ra gì.

“Khi đó trong đầu cậu ấy toàn là chơi game, chơi game, trốn học chơi game. Bị cha nó bắt được, xách về nhà đánh cho một trận, không còn chỗ nào chạy liền chạy về nhà bà nội. Bà nội cậu ấy cũng nói với tôi rất nhiều lần, đứa cháu trai này trước đây muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bây nhiều, nhưng hễ dính vào game là điên cuồng như ma vậy, bà nội cũng hết cách. Nhưng nghe bà nội cậu ấy nói, cậu ấy chơi cũng không tồi, đạt được rất nhiều giải vô địch trên thế giới rồi?”

Tô Trản gật đầu, vội vàng nói: “ Rất lợi hại, đứng đầu trong giới eSport, rất nhiều người hâm mộ anh ấy, coi anh ấy như thần tượng, khơi dậy ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi.”

“Tiểu tử này thật sự đã muốn làm gì thì quả thực rất nghiêm túc.” Chỉ số thông minh của Từ Gia Diễn rất cao, về điểm này Vương giáo sư ngược lại rất tán thành. Nói đến đây, sau đó Vương giáo nâng đẩu kính trên mũi, nhìn sang Từ Gia Diễn: “Sức khỏe bà nội cậu gần đây sao rồi?”

Từ Gia Diễn đáp: “Nhờ Phật tổ phù hộ, cũng không tệ lắm.”

Vương giáo sư thở dài: “Bảo bà ấy chú ý thân thể, đừng niệm Phật quá lâu, một bà già làm sao mà thức khuya như đám người trẻ tuổi được?”

Vương giáo sư hiểu rất rõ giờ làm việc và nghỉ ngơi của bà nội, mỗi sáng 5 giờ sẽ dậy, niệm Phật tới 12 giờ đêm, thói quen này đã duy trì ba mươi mấy năm.

Từ Gia Diễn gật đầu, tỏ ý đã biết.

Đề tài một lần nữa lại chuyển sang hai người, Vương giáo sư nói với Tô Trản: “ Con đó.   quản lí cậu ta cho thật tốt, tiểu tử này cần có người chỉnh đốn.”

Có thể thấy được, giáo sư cũng không phải là ghét Từ Gia Diễn.

Tô Trản liếc mắt nhìn Từ Gia Diễn, nhất trí với Vương giáo sư, mười phần nghe lời giáo sư mà trịnh trọng gật đầu.

Chợt cảm thấy eo bị véo một cái, Tô Trản bị đau quay ra lườm anh, tên đầu sỏ vẻ mặt vô tội

Vương giáo sư còn nói hai câu, sau đó đứng dậy đi vào phòng lấy sách, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ.

Không biết rằng câu nói kia đã chạm vào thần kinh của anh.

Tay Từ Gia Diễn ở sau lưng cô liên tục nhéo, Tô Trản đưa tay kéo tay anh ra, trừng mắt nhìn anh: “Đừng nghịch.”

Anh không nghe, tay vẫn cứ đặt trên lưng cô tác oai tác quái.

Tô Trản không thể nhịn được nữa bèn kéo tay anh qua, cắn mạnh một cái ở cổ tay anh.

“ a..” Anh nhíu mày, khẽ hít sâu một hơi.

Mấy giây sau Tô Trản buông tay anh ra.

Ngoại trừ vết thương lúc đầu, trên cánh tay tất cả đều là một dãy dấu răng ngay ngắn của cô. Từ Gia Diễn giơ tay, nhìn chằm chằm hàng dấu răng một lúc, vui vẻ, nghiêng người rút tờ giấy, nhẹ nhàng phủ lên.

Vương giáo sư vừa lúc mang mấy cuốn sách đi ra, nhìn thấy một màn này, chỉ chỉ vào tay Từ Gia Diễn: “ Làm sao vậy?”

Từ Gia Diễn nhìn Tô Trản, nhẹ giọng nói: “Bị mèo cào.”

Vương giáo sư nhìn vòng quanh một vòng: “Bậy bạ, ở chỗ ta làm gì có mèo.”

Tô Trản trừng mắt nhìn Từ Gia Diễn, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng giải thích: “ Vừa nãy mới lẻn từ sân vào, lại chạy ra rồi.”

Vương giáo sư đương nhiên nhìn ra không khí giữa hai người “Mắt đi mày lại” cùng với “Lửa tình nồng cháy”, đặt sách ở trên bàn, ngồi xuống, nói: “ Vậy lát nữa cậu nhớ phải đi tiêm.”

Ánh mắt Từ Gia Diễn trực tiếp nhìn chằm chằm vào người nào đó, nhẹ giọng dạ một tiếng.

Tô Trản giả bộ ho khan, quay đầu đi chỗ khác.

Vương giáo sư đặt sách ở trên bàn trà, “ Mấy quyển này trước tiên cậu cầm về đọc đi.” Nói xong nhìn về phía Từ Gia Diễn “ Tiểu tử cậu không được đào tạo theo hệ thống, ta chọn mấy quyển nhập môn, cậu cầm về xem một chút. Chỗ nào không hiểu thì hỏi nha đầu này, người ta là sinh viên xuất sắc, trình độ như vậy cũng thừa sức dạy cậu, cậu cũng đừng xem thường nó.”

Từ Gia Diễn lộ ra ánh mắt nghiên cứu, ngạc nhiên nói: “Hả? Lợi hại như vậy sao?”

Vẻ mặt của Vương giáo sư như nói cậu thì biết cái gì, vuốt vuốt cằm nhắc lại chuyện cũ, nhắc đến chuyện năm đó, trong lòng ông vẫn cảm thấy có chút xúc động, dù sao trong đám người năm ấy, người lợi hại nhất vẫn là cô, đạt tới trình độ đó cũng là niềm tự hào của ông.

“ Đương nhiên là lợi hại, lúc người ta học đại học, đã cùng với vài nam sinh trong đội của ta tham gia trận chung kết ACM toàn cầu. Nó năm đó cũng chỉ là một con nhóc, sau 10 năm đội của chúng ta cũng có lúc về nhì, về nhì cũng là rất tốt rồi, trường của chúng ta thành tích rất tốt. Chỉ có năm 05, 04 Trung Quốc mới đạt giải quán quân, từ sau khi tiểu tử kia tốt nghiệp, tại ACM trung Quốc cũng không còn người giành được giải. Lần thi đấu đó, trừ đại sư huynh của nó, thì nó là người nhanh nhất. Vài thằng con trai kia cũng không sánh bằng, năm đó muốn nó ở lại bảo vệ luận án nghiên cứu nhưng con nhóc này nhất quyết không chịu, nếu không bây giờ chẳng đến lượt tiểu tử cậu đâu.”

Thái độ ghét bỏ của Vương giáo sự đối với Từ Gia Diễn thật sự không che giấu chút nào, ông còn nói: “Nha đầu, về sau có gặp lại Đại sư huynh của con không?”

Đại sư huynh trông như thế nào cô đã sớm quên mất rồi, “Chưa từng gặp.”

Vương giáo sư thở dài: “ Tiểu nha đầu con đó, chỗ nào cũng tốt, thông minh lại rất nghe lời. Chỉ có một tật xấu là không thích giao tiếp với mọi người, lúc đó đại sư huynh đối xử với con tốt nhất. Lần họp mặt lần trước con cũng không đi, tất cả mọi người không ai liên lạc được với con, đại sư huynh của con còn nhắc đến con với ta, nói rằng rất nhớ tiểu sư muội này, tốt nghiệp xong gần như biến mất.”

Vương giáo sư đã dạy qua rất nhiều khóa học trò, chỉ với khóa của bọn cô là tình cảm nhất. Lúc Tô Trản gọi điện cho ông,  một giây trước còn đang rất vui vẻ, một giây sau đã mắng cho Tô Trản ở đầu dây bên kia một trận. Tại sao vừa tốt nghiệp xong lại biến mất, ai cũng không liên lạc được.

Thái độ của Tô Trản như biết lỗi rồi, khi giáo sư giáo huấn tuyệt nhiên không có cãi lại, cúi đầu, giống như cô nhóc đáng thương. Giáo sư hình như còn muốn giáo huấn tiếp, phất phất tay nói: “Mà thôi mà thôi, ta lưu lại số điện thoại của con, lần sau họp mặt ta tự mình gọi cho con.”

Tô Trản gật đầu liên tục: “ Dạ, được ạ.”

Eo bị người nào đó chọc một cái, cô phớt lờ đi, cười cười với giáo sư.

Mấy giây sau lại bị người ta chọc một cái.

Cô cũng không quan tâm.

Ngồi khoảng một tiếng sau, hai người đứng dậy xin phép ra về.

Vương giáo sư cũng không giữ hai bọn họ lại, lúc gần đi, cầm ba-toong oán hận nói với Từ Gia Diễn: “ Cho ta gửi lời hỏi thăm bà nội cậu.”

“ Vâng, được ạ.”

Vương giáo sư còn nói: “ Đừng bắt nạt cô ấy.”

“ Nào dám.”

Vương giáo sư cười: “ Tiểu tử cậu! Được rồi, đi đi.”
Hai người lên xe, Tô Trản ngồi vào, tra chìa khóa, nổ máy, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa quay xe, hỏi anh: “Tại sao giáo sư lại không thích anh vậy?”

Từ Gia Diễn tựa người vào ghế, giúp cô quan sát hai bên đường, nhàn hạ nói: “Anh cũng không phải nhân dân tệ mà người nào cũng phải thích anh.”

Hiển nhiên là Tô Trản không tin, xe chậm rãi ra khỏi con phố, kiên quyết hỏi lại: “Chắc chắn anh đã làm chuyện gì đó khiến cho ông ấy ghét.”

Anh nhìn cô: “Muốn biết sao?”

Tô Trản tò mò: “Thật ra là vì nguyên nhân gì?”

“ Cũng không biết có phải vì nguyên nhân đó không nữa.”

“ Nói em nghe một chút xem.” Tô Trản từ từ lái xe.

Từ Gia Diễn dựa vào ghế vò vò tóc, nghiêng người nhìn cô: “Quên đi, không nói nữa, nói ra lại cãi nhau với em.”

“ Không nói thì xuống xe, tự đi về.”

Nói chuyện chỉ nói một nửa, gợi lên lòng tò mò của người khác, Tô Trản có chút cảm giác muốn ném anh xuống xe.

Sau đó Từ Gia Diễn lười biếng khẽ dựa vào ghế, từ từ giải thích một lượt: “ Mấy năm trước, hai nhà có cùng nhau ăn cơm,  giáo sư nói muốn giới thiệu cháu gái ông ấy cho anh, bị anh từ chối ngay trước mặt. Có lẽ cảm thấy anh không nể mặt ông ấy?”

Giờ phút này Tô Trản càng muốn ném anh xuống xe.

Xe bỗng nhiên dừng lại, Từ Gia Diễn quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội: “ Em xem, anh không muốn cãi nhau với em mà.”

Rất nhanh sau đó, một lần nữa xe lại lên đường, Tô Trản lườm anh một cái: “ Đúng là rất đáng ghét, anh cũng chẳng chừa lại cho cô gái kia chút mặt mũi nào.”

Từ Gia Diễn cong miệng cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Lái xe đến tầng dưới của công ty, Từ Gia Diễn xuống xe, đứng ở cửa chuyển động cánh tay, Tô Trản đỗ xe xong, xách túi đi qua: “ Đi thôi, đi tìm Mạnh Thần họp.”

Từ Gia Diễn ngừng chuyển động cánh tay lại, đi theo sau: “Anh chưa có nói họp.”

Tô Trản mặc một bộ quần áo công sở, mang giày cao gót đi trên mặt đất như lướt gió, đi tới trước cửa thang máy, bấm số, nhìn máy con số chuyển động nói: “ Em nói.”

“ leng keng.” Thang máy rát nhanh mở ra.

Tô Trản đi vào trước, Từ Gia Diễn đút tay vào túi quần đi vào sau, nhìn cô: “ Rốt cuộc công ty này ai mới là chủ?”

Tô Trản liếc anh một cái, lại nhàn nhạt nhìn về phía trước: “ Vậy anh có mở không?”

Anh cũng nhìn về phía trước, lười biếng nói: “ Có mở.”

Trong phòng làm là một mảng tưng bừng, thấy hai người về, cả một đám vội vàng chạy về vị trí của mình, hai người một trước một sau đi vào, Tô Trản đi sau Từ Gia Diễn.

Từ Gia Diễn ôm cổ Đại Minh: “ Thông báo cho Mạnh Thần, họp.”

Tất cả mọi người hay chỉ có Thần ca?” Đại Minh hỏi.

Không đợi Từ Gia Diễn trả lời, Tô Trản ở phía sau nói: “Mạnh Thần, cậu, bốn người chúng ta họp trước.”

Hai người cùng dừng lại.

Đại Minh quay đầu lại nhìn Tô Trản, lại quay sang nhìn lão đại một chút.

Từ Gia Diễn bỏ tay ở cổ anh ta ra, chỉ chỉ Tô Trản ở phía sau, thản nhiên nói: Nghe cô ấy.” Trực tiếp xoay người đi vào phòng làm việc.

Tô Trản vỗ vỗ vai Đại Minh, cũng xoay người đi chuẩn bị tài liệu.

Giờ phút này, Mạnh Thần đang nằm trước máy vi tính xem màu son.

YLS, el, armani, còn thật nhiều loại không có tên thương hiệu..Nhìn mà hoa cả mắt, Đại Minh đi vào, gõ gõ bàn hắn: “ Mau lên, bà chủ nói họp.”

Mạnh Thần ngẩn người: “Ai?”

Đại Minh ôm ngực, nhìn hắn: “ Còn ai vào đây nữa.”

Mẹ kiếp!
Phòng họp.

Chỉ có bốn người nhưng bầu không khí nghiêm túc không kém gì lúc đại hội.

Bên này ba người đàn ông ngồi song song, mắt đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc, cả người mặc bộ quần áo công sở nghiêm túc ở trước bàn hội nghị.

Ba người tư thế thống nhất, ôm ngực, nếu đem ra so sánh, người ngồi giữa lại lười nhác vắt chân lên một chút, áo sơ mi quần âu cũng không chỉnh tề, quả thực rất vô lại.

Đại Minh: “ Tô muội làm sao vậy?”

Mạnh Thần chọc chọc Từ Gia Diễn: “Anh làm gì sao?”

Từ Gia Diễn để điện thoại xuống: “ Tôi làm sao biết được?”

Tô Trản đem báo cáo đã in sẵn chia làm ba phần, đưa tới trước mặt bọn họ, khom lưng, hai tay chống ở trên bàn, hỏi Đại Minh: “ Cậu làm sao à?”

Cô mặc một bộ công sở office lady, bên trong là một áo dây, bên ngoài là một áo vest đơn giản, tay chống xuống bàn, lúc cúi người xuống, dây áo từ cổ lộ ra, tất cả bên trong đều lộ ra ngoài…

Đại Minh: “…”

Mạnh Thần: “…”

Từ Gia Diễn: — —