Chương 27
 
Edit: Malbec
 
Cái ôm chân thực và cả bóng tối bao quanh Nguyễn Thời Ý khiến nàng hơi choáng váng.


 

 
Nàng ý thức được sâu sắc, bất luận cố gắng phân rõ ranh giới với Từ Hách cỡ nào, đối phương luôn có thể tìm được cơ hội ôm ấp.
 
“Tam Lang, dừng lại! Chúng ta đã nói rồi...”
 
Hai tay nàng gắng sức đẩy hắn lại không thể khiến hắn lùi về sau nửa bước.
 
Hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen hơi lệch rũ xuống của nàng, bờ môi ma sát dính trên gò má nàng, râu ở cằm đâm người, giọng nói mang theo trêu chọc nhẹ giọng lẩm bẩm.
 
“Nguyễn Nguyễn! Nàng cũng là ‘Thái phu nhân’, ban đêm lại không rõ lý do không rõ ràng chạy tới nhà nam nhân độc thân là có nghĩa gì....”
 
Nguyễn Thời Ý thầm hối hận mình quá xúc động, lại trúng kế của hắn.

 

Nàng miễn cưỡng duy trì hô hấp bình thường, lạnh nhạt nói: “Buông tay trước, có gì từ từ nói.”
 

“Nàng không cho ôm, ta không muốn nói chuyện.” Người nào đó chơi xấu.
 
“Buông ra! Ta nói xong liền đi!” Giọng nói mềm mại của Nguyễn Thời Ý lại lạnh thêm ba phần.
 
Cho dù không muốn nhưng dưới áp lực từ thái độ nghiêm túc của nàng, Từ Hách nghiến răng hút máu (*), chậm rãi buông nàng ra “Nếu không thì… vào nhà trò chuyện?”
 
(*)Miêu tả như một ma cà rồng.
 
“Không...”
 
Nhưng còn chưa dứt lời trong sân đã truyền đến giọng nói non nớt trong trẻo của A Lục: “Kỳ lạ! Sao thúc thúc còn chưa về! Đại Mao! Nhị Mao! Ta mang hai ngươi đi chơi vài vòng!”
 
Nguyễn Thời Ý nghe vậy toàn thân khẽ run rẩy.
 
Căn cứ vào khứu giác nhạy bén của nhị khuyển và sự quấn quýt với Từ Hách, nhất định không chịu khống chế của hài tử mà gấp rút chạy đến phía sau bụi rậm!

 
Nếu như bị A Lục nhìn thấy hai người trốn ở đây, thân thể dán vào nhau mặt đối mặt, quả thật là không thể nào giải thích...
 
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thời Ý là trốn! Cho dù giả bộ như không hẹn mà tình cờ gặp cũng nhiều đường sống hơn bị bắt gian tại hiện trường.
 
Hài tử mang theo tiếng cửa gỗ va chạm và tiếng xích sắt cùng với tiếng thở thô của nhị khuyển to lớn phấn khích khiến nhịp tim Nguyễn Thời Ý như ngừng lại.
 
Từ Hách cười nhẹ: “Xem ra chỉ có thể mạo hiểm về phòng tránh đi.”
 
Hắn không đợi nàng đồng ý hay từ chối, ôm nàng nhảy vọt đến chỗ trống sau đó ôm ngang nàng trước ngực, mũi chân điểm nhẹ đạp không khí bay lên, vượt qua tường vào bên trong.
 
Quat nhiên hai con chó dẫn thẳng A Lục đến chỗ bọn họ đứng lúc trước, gâu gâu kêu loạn một hồi, “dắt” A Lục chạy theo.
 
Trái tim thắt chặt của Nguyễn Thời Ý thoáng nhẹ nhàng, đột nhiên giật mình, mình lại bị Từ Hách ôm lấy, tay trái lại không tự chủ được nâng lên nắm chặt vạt áo trước của hắn...
 
“Thả ta xuống.” Nàng buông tay trước.
 
Từ Hách không nhúc nhích chút nào, giữ yên lặng.
 
Nguyễn Thời Ý ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải nụ cười như bôi mật của hắn.
 
Đầu óc vì một màn giống như đã từng quen thuộc mà trống rỗng trong nháy mắt, nàng lấy lại tinh thần tự mình giãy dụa đi xuống, quay người đi về hướng cửa sân.
 
“Cửa đã khóa từ bên ngoài.” Nụ cười Từ Hách càng thêm đắc ý.
 
Nguyễn Thời Ý rốt cuộc hiểu rõ đây là tiến vào cạm bẫy thật sự.
 
Là nàng lớn tuổi phản ứng chậm sao?

 
Cũng không thể đần độn nán lại bị xử tự tại chỗ nghênh đón A Lục dắt nhị khuyển đi vòng vòng trở về chứ?
 
“Mau đưa ta ra ngoài!” Nàng cắn môi trừng hắn.
 
Đôi mắt dài Từ Hách vì nở nụ cười vui vẻ mà cong thành đường cong đẹp mắt, giống như cảnh xuân mênh mông vô hạn.
 
Hắn cười mỉm mở rộng vòng tay với nàng “Ôm ta.”
 
Nguyễn Thời Ý chợt cảm thấy khó xử, nhưng nếu không để hắn ôm vượt tường với khả năng của nàng sao có thể vượt tường được?
 
Kiềm chế cảm xúc căm phẫn cùng thẹn thùng giả giả thật thật, nàng tức giận đi về trước mặt hắn, biểu hiện thản nhiên nghiêm túc hai tay cứng rắn khoác trên vai hắn.
 

Từ Hách cười trộm kéo nàng vào lòng, cơ bắp rắn chắc cùng với thân thể mềm mại va chạm tạo nên mập mờ cực hạn.
 
Nguyễn Thời Ý bị cơ ngực rắn chắc của hắn cộm lên đến cuống cuồng, không lựa lời hờn giận nói: “Nhẹ chút! Cái xương già này của ta sao chịu được giày vò của chàng?”
 
“...” Mặt Từ Hách lộ ra ý cười cổ quái “Ha ha, nàng xác định… muốn ta ‘Giày vò nhẹ chút’ sao?
 
Nguyễn Thời Ý thầm kêu hỏng bét, nói càn gì vậy!
 
Mắt thấy hắn lại ôm nàng đi vào trong, nàng lập tức cảnh giác, vừa giãy dụa thân thể tránh ra vừa tức giận quát lớn: “Làm gì vậy!”
 
“Không làm gì, vào nhà trò chuyện… A! Nàng đừng bóp ác quá! Ta nói chút chuyện với nàng… nàng! Ôi! Đau chết mất! Trong mắt nàng ta thành cầm thú rồi sao?”
 
Hắn ôm chặt nàng đang véo đánh lung tung, đá văng cửa vào phòng, lại đá một cước nữa giữ cửa, giọng nói ấm áp: “Nếu ta thật sự muốn làm càn thì chút sức lực ấy của nàng có thể đối kháng được với ta sao? Yên tâm ta chỉ muốn tán gẫu với nàng vài câu, không làm gì khác...”
 
Nguyễn Thời Ý thấy hắn không đưa mình vào bên trong phòng mà đặt trên ghế bên cửa sổ, mây đen trên mặt mới hơi tản đi.
 
Không ngờ, đôi môi hắn cười mỉm, bổ sung thêm một câu: “Nhiều nhất là hôn một cái.”
 
“...” Nguyễn Thời Ý lại muốn đánh người.
 
Trong phòng hắn chỉ có một cái đèn cầy, bàn và ghế dài chủ yếu là đơn giản và thực dụng, không có trang trí khắc hoa nhiều, góc tường là một cái kệ gỗ đựng đồ trang trí, trừ mấy món đồ sứ còn lại đều là con hổ vải, trống lúc lắc, con rối nhỏ.
 
Từ Hách lần theo tầm mắt nàng, giải thích: “Đây là những đồ ta mua cho hài tử trên đường hồi kinh. Đáng tiếc chậm mất ba mươi lăm năm.”
 
Trong lòng Nguyễn Thời Ý như nhũn ra, giọng nói cũng dịu hơn hai phần: “Thà là trời cao sắp xếp!... Để cho bọn nhỏ thành tài trong nghịch cảnh. Chàng… Đừng nhớ lại chuyện cũ, tránh lại chỉ thêm đau lòng.”
 
“Ta hiểu.”
 
Bước chân hắn nặng trĩu đi tới trước kệ, mở ngăn kéo nhỏ ra, lấy ra một cây trâm ngọc dương chi.
 
Ngọc xanh trắng muốt như bôi dầu, chạm trổ hoa văn hoa sen vàng ánh kim hiện lên hết sức tinh xảo độc đáo.
 
“Trâm ngọc này chôn vùi theo ta trong đống tuyết rất lâu... Lúc cho là nàng không còn sống từng nghĩ tới tìm cơ hội giấu vào phần mộ, bây giờ...” 
 
Nguyễn Thời Ý mở miệng muốn từ chối thì hắn đã nghiêng người cắm trâm ngọc lên búi tóc nàng, ánh mắt đung đưa dịu dàng như nước “Nguyễn Nguyễn của ta thật là đẹp mắt...”
 
Có lẽ là do dung nhan như điêu như khắc của hắn dưới ánh đèn thấp thoáng, có lẽ là do giọng nói mềm mại như cát đè nén ẩn giấu rung động, có lẽ là do đôi mắt sáng như sao ánh sáng chói rọi sáng rực bỏng người của hắn... Nàng lại không từ chối, im lặng nhận lấy quà tặng đến chậm này.
 
Ánh mắt ẩn chứa tình cảm của Từ Hách lần lượt tô lại từng chút một góc cạnh khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của nàng, xoa nhẹ hai tay, cười mong đợi: “Nàng đã nhận vậy không bằng hôn ta một cái để tỏ lòng biết ơn chứ?”
 

Nguyễn Thời Ý tức giận đến cho hắn một quyền.
 
Hắn cười ha ha nhận lấy, giọng mang theo hoài niệm: “Trước kia mỗi lần ta mua đồ trang sức, đồ chơi nhỏ, y phục xinh đẹp cho nàng, nàng luôn vui vẻ nhảy lên hôn bẹp trên mặt ta một cái...”
 
“Chàng im ngay!” Nàng thẹn quá hóa giận, lại dùng nắm đấm nhỏ nhắn đánh hắn hai cái.
 
“Nguyễn Nguyễn, nàng lại đánh ta nhưng ta không chịu được!” Tai hắn dần đỏ lên, hầu kết không tự giác chuyển động “Nàng có nhớ rõ cái kia...”
 
“Không nhớ rõ! Cái gì ta cũng không nhớ rõ!”
 
“Vậy ta giúp nàng nhớ lại một chút...”
 
“Không cần!”
 
Nàng bỏ xuống triệt để dáng vẻ khoan thai đoan trang xưa nay, thô bạo ngắt lời hắn.
 
Nàng biết hắn chỉ chuyện nào.
 
Một năm đầu sau khi cưới như keo sơn, có một lần đi du ngoạn không phải hắn nói thời tiết tốt không mưa sao.
 
Kết quả lên trên núi mưa to tầm tã, hai người bị ép phải trốn vào sơn động nhỏ.
 
Trong lúc trêu đùa, nàng bị lời nói đùa của hắn chọc giận, cũng giống như giờ phút này đưa tay đánh loạn, sau cũng không hiểu sao mà... Bị hắn dỗ dàng, dụ ăn sạch ngay tại chỗ, làm càn triền miên các kiểu, cho đến khi sau cơn mưa trời lại sáng mới xong việc.
 
Phiên vân phúc vũ (*) ở nơi hoang vu, đối với nàng mà nói là kích thích quá lớn mật, cho đến giờ này ngày này trong lòng vẫn chưa quên.
 
(*)Nam nữ chính đang ấy ấy.
 
Từ Hách nhắc lại chuyện xưa, cứ thế mà làm mặt nàng đỏ lên.
 
Nhưng nàng không thể không giả bộ mất trí nhớ.
 
Ít nhất không thể để hắn biết thời gian đã trôi qua gần bốn mươi năm nàng còn vì hình ảnh kiều diễm ngày đó mà ruột gan rối bời.
 
Âm thầm hít sau, nàng trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Tam Lang, ta hi vọng trước khi chúng ta đánh cược chưa phân thắng bại, chàng có thể tôn trọng ta một chút.”
 
“Cho nên ta thắng là có thể muốn làm gì nàng thì làm sao?” Hắn liếm khóe môi, nụ cười không đứng đắn.
 
Nguyễn Thời Ý nắm chặt nắm đấm: “Trong ấn tượng, người ta gả không phải là không biết xấu hổ như vậy!”
 
---Ít nhất sẽ không đùa giỡn lão thái thái đã có tuổi.
 
“Đúng vậy.” Từ Hách cảm thán “Trước kia là nàng chủ động quấn ta, mặc dù ta rục rịch ngóc đầu dậy còn phải giả vờ đứng đắn, bây giờ ngược lại nàng suốt ngày giả vờ đứng đắn.”
 
“Ta vốn rất đứng đắn.” Nguyễn Thời Ý nổi giận.
 
“À... Là ai trong lúc ta vẽ tranh chỉ mặc một lớp áo mỏng rêu rao trước mặt ta? Là ai sờ loạn eo ta, giọng nói mềm mại rên rỉ yêu kiều, sau đó còn chậm rãi cởi y phục, lõa lồ để ta vẽ mấy lá lan?”
 
Việc này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện trong vòng một hai năm, tất nhiên ký ức vẫn còn mới mẻ.

 
“Không! Đừng nói nữa! Đây không phải ta!” Nguyễn Thời Ý rốt cuộc không nhịn được, gần như nổ tung, không chịu được đưa tay che mặt mỏng đỏ ửng.
 
“Trừ nàng còn có ai nữa?” Hắn cười ha ha “ Ta diễm phúc phi thiển (*) mà kiêu ngạo... Người ngoài đại khái chỉ biết một mặt nho nhã nhã nhặn của nàng, chưa từng đoán được thực chất bên trong nàng là một tiểu yêu tinh xinh đẹp?”
 
(*)Là niềm vui vận khí mà nam tử đạt được từ người phụ nữ đẹp
 
“Dù sao khi đó ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện mà.” Nguyễn Thời Ý cam chịu nặn ra một câu.
 
“Nàng bây giờ… càng mềm mại nhẵn mịn hơn năm đó, tin tưởng ta đi, chúng ta vẫn vô cùng phù hợp như cũ.”
 
Hắn mỉm cười sờ soạng một cái trên mu bàn tay nàng, bị nàng ghét bỏ đánh rớt.
 
Im miệng nửa ngày không nói gì, hắn nhìn thẳng vào dung nhan xinh đẹp giận tái đi của nàng, tự dưng phát ra một tiếng than thở: “Ôi, thật nhức đầu! Tay phải của ta vốn nên dùng để cầm bút vẽ tranh, vẽ cảnh núi sông bao la hùng vĩ thế gian, bây giờ bị nàng làm cho... Chỉ toàn làm mấy chuyện xấu xa.”
 
“...?”
 
“Khụ khụ.” Hắn đổi đề tài “Nhị khuyển ngốc kia được người Nhạn tộc gọi là ‘Thám Hoa lang’, theo quan sát của ta bọn nó sẽ có thái độ thù địch hoặc cảnh giác nghi ngờ với đại đa số người, duy chỉ có đối với ta và nàng… vừa gặp đã vô cùng thân mật. Bởi vậy trước khi chúng nó thích ứng với nhiều người lạ hơn, nàng ngàn vạn lần đừng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt tụi nó.”
 
Nguyễn Thời Ý nhớ tới lời nói của Từ Minh Lễ, có hơi lo lắng: “Nhưng mà chàng thường xuyên ở cùng với chúng nó, quá nguy hiểm.”
 
“Chung quy tụi nó đã cứu ta, nếu không phải tụi nó đào ta ra từ trong tuyết, còn giẫm ta tỉnh, nói không chừng ta sẽ bị chôn sâu trên núi đến chết...” Từ Hách cầm một cây kéo trên bàn qua “Ở chung lâu ngày, tình cảm nồng hậu. Dù sao chúng còn có cách...”
 
Nguyễn Thời Ý nghi ngờ trong lòng, A Lục và cẩu không tìm thấy Từ Hách sẽ nhanh chóng quay lại, vội vàng làm rõ việc quan trọng.
 
“Dựa vào tình huống trước mắt, phía sau mỗi một khúc ‘Tình lam đồ’ đều có chữ? Phải ghép lại với nhau mới có thể tìm ra bí mật?”
 
Từ Hách gật đầu: “Mạch nước ngầm, thạch long vi ký, hai mảnh này liên kết nhưng Kỳ thành cổ có mạch nước ngầm không chúng ta không biết được. Thiếu ở giữa, tin tức không đầy đủ, không chừng chừng sẽ trái ngược hoàn toàn, tốn công vô ích.”
 
“Vậy chúng ta nhanh chóng hành động, tránh khỏi trắc trở sống lại.”
 
“Bây giờ ta còn không có manh mối liên quan đến hai bức kia, Nguyễn Nguyễn… Nàng đã nói sẽ cạnh tranh công bằng! Tốt xấu gì cũng tiết lộ chút!”
 
Ngoài ngữ khí bất mãn còn bao hàm cả thành khẩn.
 
Nguyễn Thời Ý hơi cụp mắt, đôi môi hồng cong lên một nụ cười xâu xa khó lường: “Ta vẫn luôn nghi ngờ một khúc nào đó rơi vào tay Hàm Vân quận chúa.”
 
“Ai?” Từ Hách một mặt nghi hoặc.
 
“Hàm Vân quận chúa nổi danh kinh thành! Thế mà chàng chưa từng nghe qua sao!”
 
Nguyễn Thời Ý tức giận khinh bỉ giở giọng ưu nhã động lòng người, sau đó chớp mắt xinh đẹp phía hắn, cười châm chọc bổ sung.
 
“Người thứ hai trên đời sùng bái --- Chàng ‘Tham vi tiên sinh’.”