“Có!” Mấy thiếp thân giáo úy lên tiếng trả lời.

Hàn Trọng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo trầm giọng nói: “Mau bắt quan đốc lương cho ta!” Lưu Phong cùng Cao Đồng bất ngờ, nhất thời sửng sốt, nhanh chóng có giáo úy bước lên giữ Lưu Phong bẻ ngoặt hai tay hắn ra sau trói gô lai.

Lưu Phong liều mạng giãy giụa, căm giận bất bình nói: “Xin hỏi nguyên soái vì sao bắt ta?”

Hàn Trọng lạnh giọng nói: “Hành quân trong chiến tranh lương thảo là trước tiên, ngươi thân là quan áp tải lương thảo lại nhầm ngày giao lương, bản soái ra lệnh phạt nặng. Người đâu! Kéo ra ngoài phạt đánh năm mươi gậy rồi lại tra hỏi!”

“Tuân lệnh!” Giáo úy cao giọng đáp lời lôi Lưu Phong ra ngoài.

Không lâu sau chợt nghe bên ngoài viên giáo úy đếm số, tiếng gậy gộc dội lại trầm đục, Lưu Phong kêu thảm thiết liên tục.

Lưu Phong vài ba lần chuyển tới lương thảo mốc meo, các tướng sĩ người nào không hận hắn. Vì thế giáo úy hành hình càng dùng lực, mới vài gậy mông Lưu Phong đã nở hoa, máu tươi thấm ướt cả quần. Sau ba mươi gậy ngay cả sức để hừ cũng không có, khí chỉ có ra mà không có vào.

Cao Đồng cắn chặt hàm răng, nghe thấy tiếng Lưu Phong kêu thảm thiết nhỏ dần, chút động tĩnh cũng không có, biết Hàn Trọng là giết gà dọa khỉ để cho lão ngồi xem, Lưu Phong là môn sinh của lão, đánh vào người hắn chẳng khác nào đánh vào mặt lão. Bên ngoài, viên giáo úy đếm qua bốn mươi, thịt nơi quai hàm của Cao Đồng đã run rẩy, nhìn Hàn Trọng cười nhạt nói: “Gần một năm không gặp, Vương gia thực sự là uy nghiêm càng tăng, bổn tướng ngồi ở chỗ này đều có thể cảm nhận được sát khí.”

“Biên quan xương trắng xếp chồng, sát khí tự nhiên không thể thiếu.” Hàn Trọng cười cười, quay sang thiếp thân giáo úy Tiểu Lam nói: “Dâng trà cho Cao tể tướng.”

Tiểu Lam sớm hiểu mệnh lệnh của hắn, tiến lên làm bộ làm tịch nói: “Bẩm báo nguyên soái, không có đem trà bánh đến biên quan, chỉ có nước đun sôi.”

“Ồ, không thể đón tiếp không chu đáo Cao tể tướng.” Hàn Trọng nói: “Còn không đem thứ tốt nhất của chúng ta dâng lên cho Cao tể tướng.”

“Vâng.” Tiểu Lam nhanh như chớp đi ra khỏi lều, thời gian chừng chén trà nhỏ thì trở lại, trên khay gỗ đặt một cái bát lớn nóng hôi hổi.

Hàn Trọng mỉm cười đứng dậy, tự mình cầm đưa đến trước mặt Cao Đồng. Canh thịt tỏa ra mùi thối rữa xộc vào lỗ mũi khiến Cao Đồng nhịn không được che mũi quay đầu. Hàn Trọng vẫn như cũ nói rất nhẹ nhàng thản nhiên: “Bản soái làm gương tốt, một ngày ba bữa cơm cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, canh thịt này không phải bữa nào cũng có thể uống đâu. Hỏa đầu quân nghe nói Cao tể tướng tự mình thay hoàng thượng đến biên quan tuần tra đồng thời cổ vũ lòng quân, thịt trong chén canh này nhất định thiên vị bỏ vào nhiều một chút.”

Cao Đồng thấy buồn nôn, nhưng Hàn Trong bưng cái bát đứng trước mặt không nhúc nhích tí nào. Lão chịu đựng buồn nôn cười nhạt nói: “Các tướng sĩ thực sự khổ cực, thực sự khổ cực! Nghe nói hiện tại trong quân mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, lão phu cũng muốn noi theo nguyên soái làm gương, không thể độc hưởng!”

Nhìn bộ dạng muốn nôn của lão, tướng sĩ trong lều đều thầm kêu sảng khoái. Hàn Trọng nói: “Nếu như quan đốc lương không áp tải lương thảo đến đây, sợ rằng các tướng sĩ mỗi ngày chỉ còn một bữa cơm.”

Cao Đồng như tóm được rơm rạ cứu mạng, vội vàng nói: “Đúng đúng, tên Lưu Phong này quả nhiên đáng phạt, đáng phạt! Nguyên soái quân lệnh như sơn, lệnh ban ra phải thực hiện, đây mới là trì quân chi đạo.” Thấy Hàn Trọng không lay động, vội vã nói thêm: “Không chỉ áp giải lương thảo chậm, cư nhiên còn trộn tạp thứ… thứ không thể nuốt như vậy, lão phu nhất định trở về bẩm báo hoàng thượng, mau chóng điều động lương thảo một lần nữa.”

Hàn Trọng nhìn bát canh thịt, nói: “Đáng lẽ phải phạt nặng Lưu Phong một trăm gậy, nghe nói hắn là môn sinh của Cao tể tướng, bản soái không biết năm mươi gậy thừa ra này có nên đánh hay không, đánh hay không đánh?”

“Đánh, đánh! Trong quân lệnh ban ra như núi, nguyên soái sao có thể nể mặt lão phu, cứ việc theo lệnh mà làm, nếu như có bao che vì tình riêng mà làm việc phạm pháp lão phu đây thân là giám quân cũng không thể đáp ứng.”

“Cao tể tướng độ lượng như vậy, thực sự là phúc cho Nam Việt ta.” Hàn Trọng lúc này mới đem bát canh thịt đưa cho Tiểu Lam, cao giọng nói: “Người đâu, truyền mệnh lệnh của ta, đánh quan đốc lương đủ một trăm gậy!”

“Tuân lệnh! Mạt tướng đến giám sát đếm số.” Trần Tra nói rồi ra khỏi lều. Giáo úy chấp hành hình phạt chống quân côn dính đầy máu đứng ở bên cạnh Lưu Phong. Trần Tra nhe răng cười, nhìn giáo úy thấp giọng nói: “Có nghe thấy không? Còn năm mươi gậy, đừng để cho gia ta thấy hắn đứng lên nữa!”

Giáo úy xắn ống tay áo, nhổ vào tay hai bãi nước bọt nói: “Ngài nhìn được rồi.”

Đánh bổ sung đủ năm mươi quân côn, giáo úy kéo Lưu Phong tiến vào bẩm báo, hắn gục đầu đã không còn hơi thở. Cao Đồng giật giật mí mắt, tức giận nghiễn răng nghiến lời. Toàn bộ tướng sĩ trong doanh trại hay tin lòng người càng vui vẻ, thầm kêu sảng khoái.

Cao Đồng mang một bụng tức giận trở lại lều dùng sức đập bàn. “Tương gia bớt giận.” Nô tài tâm phúc tiến đến gần khuyên nhủ.

Cao Đồng chịu đựng tức giận nói: “Cái tên Hàn Trọng này không phải một mà ba lần đối nghịch với lão phu, ỷ vào tay cầm binh quyền căn bản không để lão phu vào mắt, xem ra muốn vượ qua hoàng thượng, hừ.” Lão thở hồng hộc đi vài vòng rồi ngồi xuống, gọi tâm phúc nói: “Tai mắt chúng ta gài ở trong quân có tin tức gì hồi báo không?”

Tâm phúc bẩm báo: “Trong gần một năm nay, Hàn Trọng ngày đêm thao luyện thực sự bới móc không ra cái gì của hắn. Nhưng mấy ngày trước Trần tướng quân đi thám thính doanh trại Bắc Tấn có bắt về một người, nhốt y ở trong lều, người bị bắt là ai chỉ có đại tướng cùng các mưu sĩ biết, tai mắt vẫn chưa dò la ra.”

“Sao?” Cao Đồng nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ một hồi nói: “Nếu bí ẩn như thế chắc chắn không phải tên lính bình thường, bảo chúng khẩn trương tìm hiểu.”

Trời dần tối, ngoài lều đuốc dựng sáng trưng. Cận Hải Đường nhìn sắc trời nghĩ lại bị nam nhân kia làm nhục, thực sự vừa tức vừa hoảng, nhưng khổ nỗi bản thân chỉ là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, chỉ có thể mặc hắn điều khiển. Nằm úp sấp trên giường vừa hờn dỗi vừa nghĩ, hôm qua lại bị trúng mưu của tên đê tiện tiểu nhân kia, ngày hôm nay bất luận cho cái gì cũng sẽ không ăn nữa, thà rằng chết đói còn hơn bị thằng cha thô lỗ kia bắt nạt.

Y thầm hạ quyết tâm, thiếp thân giáo úy của Trần Tra lại bưng bát canh xốc mành bước vào. Cận Hải Đường cười nhạt vài tiếng, khinh miệt nói: “Đừng nói với cái gì mà trời thu rét lạnh, uống bát canh thịt sưởi ấm thân thể các loại, cút xéo đi!”

Viên giáo úy không thèm liếc mắt nhìn y, để bát canh thịt lên trên bàn gỗ rồi nghiêm trang nói: “Uống đi, ngươi nói sao giống gia nhà ta đoán thế? Gia nhà ta nói, ngươi nhất định sẽ nói như vậy, cái gì cũng sẽ không ăn.”

“Hừ, biết rõ còn không mau cút ra ngoài đi!” Cận Hải Đường phẫn nộ nói.

Viên giáo úy chậm rãi nói: “Bát canh thịt này là cho gia nhà ta uống, hắn nói gần đây phải tẩm bổ nhiều ban đêm mới có tinh thần.” Cận Hải Đường tức giận suýt tắt thở hộc máu, liều mạng giãy giụa sợi dây giữa cổ tay muốn thoát ra.

Mành xốc lên, Cận Hải Đường tưởng là Trần Tra vào không khỏi kinh hoàng xấu hổ buồn bực. Giương mắt nhìn lại không phải Trần Tra, vẫn là tên giáo úy thông minh ban nãy. Viên giáo úy đến gần, đặt thứ trong tay lên bàn gỗ trước mộc tháp loay hoay một lát, lấy tay bịt lỗ mũi nghèn nghẹn nói với Cận Hải Đường: “Gia ta nói, ngươi đừng chờ sốt ruột, chỉ nửa canh giờ sau ngài sẽ trở lại.”

Cận Hải Đường đột nhiên ngửi được hương thơm phảng phất, theo hướng hương thơm tìm kiếm mới thấy bên chân bàn đặt một cái hộp bằng gỗ lim vuông vắn hai tấc khảm uyên ương ở khóa hộp, hiện tại khóa hộp đã bị mở hương thơm bay ra, chính là xuân dược giúp vui chốn khuê phòng: “Mật la”. Chỉ trong phạm vi hai trượng ngửi được hương thơm này, trinh tiết liệt nữ cũng sẽ hóa thành dâm phụ. Mật la vốn rất hiếm thấy, số lượng không nhiều lắm, y vì hưởng lạc hao phí số tiền lớn để mua kết quả không cánh mà bay, không ngờ cuối cùng xuất hiện ở trước mặt.

“Trần Tra! Cái tên đê tiện tiểu nhân nhà ngươi, đồ khốn! Đem mật la cút đi!” Cận Hải Đường nhịn không được rưng rưng nước mắt  gào to.

Toàn thân Trần Tra giáp bạc sáng bóng đang ở ngoài lều xuống ngựa, nghe thấy rõ ràng thanh âm mệt mỏi khóc lóc quát tháo của Cận Hải Đường. Hắn cởi mũ giáp ném cho thiếp thân giáo úy, vừa cởi khôi giáp vừa nói: “Áo giáp này mặc cả ngày ép lên cánh tay nhức mỏi quá, mau nấu nước, gia muốn thoải mái tắm rửa.”

Thiếp thân giáo úy biết hắn ban đêm làm chuyện tốt, thấy hắn nóng lòng sốt ruột như vậy nhịn không được ở đằng sau cười trộm. Trần Tra vừa quay đầu lại thấy được, nhấc chân đá thuộc hạ ra xa, cười mắng: “Dám cười sau lưng gia ngươi hả, muốn bị đánh à?”

Tên thuộc hạ da thịt dày, ôm mũ sắt trên đầu hắn đứng lên ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Gia, lúc này ngài kêu mệt, lúc nữa còn có chuyện càng mệt hơn đấy.” Nói xong bèn sán đến hạ giọng nói: “Nguyên soái vừa bảo tiểu Lam đến truyền lời, ngài đi vắng, tiểu Lam nhờ ta báo lại cho ngài. Nguyên soái nói, ban đêm có làm thì nhỏ tiếng một chút, đừng để người ta nghi ngờ mình ngược đãi tù binh, hì hì.”

Trần Tra da mặt ngăm đen không thèm đỏ mặt, thản nhiên cười nói: “Nguyên soái thật đúng là… Ta không dữ thì có thể lấy cung không? Gia ta đang vì nước mà dốc sức!”‘

Hai thân thể trần trụi kề sát vào nhau. Cận Hải Đường da thịt láng mịn, như có thể hút tay người ta vào, Trần Tra nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên khóe môi y, luồn đầu lưỡi vào trong miệng y. Cận Hải Đường trên dưới đều bị hắn giữ, bị hắn ôm chặt vào lòng, trong lòng tuy xấu hổ buồn bực nhưng thân thể lại vui vẻ thoải mái, hận không thể để hắn hôn nhiều hơn, có thể siết chặt hơn chút nữa. Nghĩ như vậy lại coi thường bản thân, hai nước chiến tranh, bản thân vầy mà ở trên người quân địch thoải mái theo đuổi vui sướng, thực sự là sỉ nhục. Trong lòng y quyết định, bất luận như thế nào cũng không thể để người này biết thân phận của bản thân, không thể để gia tộc bị bôi nhọ, không thể để tỷ tỷ cùng hoàng đế tỷ phu mất mặt.

Trần Tra hôn môi, cảm thấy có gì đó mằn mặn nuốt vào trong miệng, buông đầu lưỡi mềm mại của Cận Hải Đường ra nhìn thì thấy y đang chảy nước mắt. “Em đừng khóc, khóc cái gì? Gia làm không tốt chỗ nào?” Trần Tra nhếch miệng cười, liếm nước mắt Cận Hải Đường chảy ra, một bên vừa liếm vừa nói: “À, có phải tư thế này em không thích? Vậy ta để em xuống có được hay không? Phía sau thế nào? Tối hôm qua nhìn cái mông em đắc ý xoay xoay rất thú vị.”

Nhìn hàm răng trắng bóc của hắn nói ra những ngôn từ thô lỗ này, Cận Hải Đường khóc còn lớn hơn, đôi mắt mờ nhạt nước mắt, ngồi ở trong lòng hắn tựa trán lên vai hắn, nước mắt đứt đoạn giống như trân châu ngừng không được, đều rơi vãi trên ngực Trần Tra.

Nhìn y khóc nức nở run rẩy cả người, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng mà chỉ có đáng thương, Trần Tra đành phải dừng lại ôm y vào lòng vuốt ve. Lúc lâu sau thấy y nghẹn ngào, tiếng khóc nhỏ đi, tính xấu của Trần Tra lại trồi lên, hắn nắm cằm y nói: “Không ngờ quốc cữu gia của Tây Tề lúc khóc nhè cũng xinh xắn như vậy.”

Người Cận Hải Đường cứng đờ, đôi mắt đang rơi lệ đột nhiên trợn trừng nhìn Trần Tra. Sau một lúc lâu nản lòng nhắm mắt, nằm vắt lên người Trần Tra nhỏ giọng nói: “Ta không đúng, ngươi giết ta đi.”

Trần Tra rút thứ kia ra, ôm lấy y nằm xuống tháp, dịu dàng hiếm hoi nói: “Em đừng buồn bực, thử hỏi khắp nơi xem, người biết ‘hoa thương tương’ Trần Tra ta tuyệt đối nhiều hơn người biết quốc cữu gia Tây Tề em. Gia hiện tại là quan võ nhất phẩm, là phiêu kị đại tướng quân của Nam Việt, em thì chút xíu công danh không có, so ra gia mạnh hơn em nhiều. Hơn nữa, em bị gia làm hai lần cũng có thể hôn mê, chân yếu tay mềm sao có thể so với gia ta sức địch ngàn quân? Song gia cũng không chê em, chờ đánh trận xong sẽ đưa em quay về kinh, cho em những ngày vui sướng đến hết đời.”

“Ngươi!” Cận Hải Đường bị kế hoạch của hắn chọc giận, tức đỏ cả mặt, giơ tay đánh qua nhưng đáng tiếc Trần Tra chỉ coi như gãi ngứa. “Ngươi, nếu biết ta bị ngươi nhục nhã như thế, hoàng đế tỷ phu nhất định sẽ không tha cho các ngươi! Đợi đánh xong Nam Việt sẽ tịch thu tài sản chém đầu cả nhà tên tiểu nhân đê tiện ngươi, nữ bán làm quan xướng, nam… Nam cũng bán làm quan xướng!” Cận Hải Đường hổn hển nói.

“Tịch thu tài sản chém đầu cả nhà?” Trần Tra cười ha ha nói: “Phụ mẫu ta đã mất sớm, cũng không có vợ con, từ lúc vào binh nghiệp tới nay luôn ở Bình vương phủ, bản thân ngay cả nô bộc cũng không lấy, tính kỹ ra người trong nhà cũng chỉ có mình em, vậy nếu tịch thu tài sản chém đầu cả nhà thì cũng phải chém em, hoàng đế tỷ phu của em bỏ được sao?”

“Ngươi, ngươi…” Cận Hải Đường xưa nay tự xưng là tài hoa phong lưu nổi tiếng Tây Tề, nhưng gặp phải nam nhân trước mắt này thì thiệt đủ mọi đường, chẳng những thân thể bị hắn khinh bạc mà ngay cả nói chuyện cũng bị hắn chiếm tiện nghi. Y ảo não bất lực vừa tức vừa vội, nước mắt lại trào ra, không khỏi nảy sinh ác độc học theo đám vô lại phố phường lôi tổ tông mười tám đời đã chết của Trần Tra lên thăm hỏi một lần.

Trần Tra tuyệt không bực, mặc y khóc mắng, cuối cùng nói: “Em là người của Trần Tra ta, thái công (ông nội-ngoại) cũng là thái công em, bà cố (bà nội-ngoại) cũng là bà cố em, cha ta chính là cha emi, nương ta em cũng phải gọi là nương. Em xem, em đắc tội với toàn bộ tổ tông nhà chúng ta, có thế nào ta cũng phải đòi lại công bằng cho họ đúng không? Đánh em thì ta không nỡ, vậy đành phải dùng cách khác vậy.”

‘Trường phạt’ vẫn liên tục đến hừng đông, Cận Hải Đường tiết không nổi một giọt tinh, từ khóc mắng hắn thành khóc cầu xin hắn tha thứ. Trần Tra ‘ăn uống no đủ’ thấy trời đã sáng còn phải dẫn binh thao luyện, lúc này mới hôn lên má y nói: “Em đã xin ta thì thôi ta tha em trước, còn lại đợi đêm nay đòi nốt. Ta bảo giáo úy đưa đồ ăn vào, em ngoan ngoãn ăn hết cho ta. Em biết đấy, dù em không ăn gì cũng còn mật la.” Cận Hải Đường chỉ biết khóc gật đầu.

Liên tiếp mấy ngày cứ đến giờ lên đèn là Trần Tra lại lệnh cho giáo úy đặt mật la trên tháp, Cận Hải Đường muốn kháng cự khổ nỗi dược tính rất mạnh mà bản tính trời sinh cũng tham mê hưởng lạc, không còn cách nào đành phải mỗi ngày ăn uống đúng bữa, ban đêm mặc hắn muốn gì làm nấy.

Vào lúc hai người ngư thủy hợp hoan quấn quýt triền miên thì Cao Đồng cũng đã tra ra thân phận của Cận Hải Đường, trong lòng kinh hãi thầm kêu xui rồi. Lão biết hoàng đế Tây Tề nhìn cậu em vợ này lớn lên từ nhỏ, rất sủng ái y. Hàn Trọng nắm y trong tay không cẩn thận có thể áp chế Tây Tề. Nghĩ đến việc nếu lần này Hàn Trọng đánh bại Bắc Tấn, thu hết dân tâm uy vọng càng cao, Cao Đồng ở trong trướng lo lắng không thôi, tâm sinh ác kế.

Trần Tra đang dẫn giáo úy tuần tra địa hình thì thấy bụi đất mù mịt từ rất xa, nhìn kỹ mới thấy là thiếp thân giáo úy trông coi lều của mình, vội hỏi hắn có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy, thiếp thân giáo úy thở hồng hộc một lát rồi vội vàng bẩm báo: “Gia, không tốt rồi! Lão tặc Cao Đồng kia muốn bắt Cận Hải Đường chém đầu trước trận thị chúng với Bắc Tấn và Tây Tề, Nguyên soái đang đôi co với lão! Lão phái người đến lều của ngài muốn bắt Cận Hải Đường!”

“Cái gì! Lão mang người đi rồi?” Trần Tra kinh hãi.

“Vẫn chưa, Nguyên soái phái người canh giữ ngoài cửa lều.” Nghe giáo úy nói vậy, gánh nặng trong lòng Trần Tra biến mất, hắn vội dẫn người quay về quân doanh.

“Tin tức của Cao tương thật nhanh nhạy, chuyện Cận Hải Đường bị bắt bí ẩn như vậy mà ngài cũng biết.” Hàn Trọng ngồi sau bàn làm việc nói, cũng không để ý Cao Đồng đang ngồi ngay trước bàn.

“Lão phu thân là giám quân, đương nhiên phải điều tra rõ ràng mọi việc trong quân, không phụ thánh ân Hoàng Thượng tin tưởng.” Cao Đồng vuốt râu nói.

“Xử lý Cận Hải Đường thế nào bổn soái đã có cách, Cao tương đột nhiên nói muốn chém đầu y thị chúng, là muốn nhúng tay vào quân vụ của bổn soái sao?”

Cao Đồng không hề nhượng bộ, nói: “Y bị bắt đã nhiều ngày như vậy mà không thấy Nguyên soái có diệu kế gì, việc làm này của bổn tướng cũng là cảnh cáo Bắc Tấn, Tây Tề, Nguyên soái thiết kỵ uy vũ, nếu dám xâm phạm Nam Việt kết cục sẽ như Cận Hải Đường kia.”

Hàn Trọng hừ lạnh trong lòng, nếu thực sự giết Cận Hải Đường, Tây Tề không chỉ cung cấp lương thảo cho Bắc Tấn mà nhất định sẽ cử binh cùng chiến, đến lúc đó mới thật sự phiền toái.

Trần Tra phóng ngựa như bay tới cửa doanh, giơ lệnh bài rồi lập tức lao vào. Tên lính trong doanh thấy sắc mặt hắn không tốt vội lẩn ngay. Tới trước lều của mình, hắn ghìm ‘Tuyết lý truy phong’ lại xoay người xuống ngựa, mới vừa xốc cửa lều đã thấy tiểu Giang ngồi trên tháp, miệng ăn thịt khô, cười tủm tỉm nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ nói chuyện với Cận Hải Đường: “… Tra Tra là người tốt, chỉ lúc huynh ấy không cười nhìn có hơi dữ thôi, thật đấy, con người huynh ấy rất được, huynh ấy biết rất rất nhiều trò chơi vui, huynh ấy biết dùng lá cây thổi nhạc, biết bắt dế, còn có thể làm ảo thuật, trình độ nướng chim thú giỏi hơn bất cứ ai.”

Tiểu Giang che khuất tầm mắt của Cận Hải Đường nên hai người không hề phát hiện Trần Tra đã bước vào.

Trần Tra chú ý nghe, chỉ thấy Cận Hải Đường dịu dàng nói: “Cậu gọi là tiểu Giang đúng không? Nói đến tên tiểu nhân đê tiện kia làm gì, ta không thích nghe. Buổi tối hôm ấy là cậu bắt ta sao? Trời tối quá ta không nhìn rõ cậu, nói cho ta biết sao cậu lại ở trong quân doanh? Thật đáng thương, nếu cậu đi theo ta thì sao ta đành lòng để cậu ăn mấy thứ khó nuốt ấy. Lấy diện mạo, tính nết của cậu phải để người ôm cậu trong lòng yêu thương mới đúng.”

Tiểu Giang dung nhan tuyệt thế, lại trong độ tuổi thanh xuân Cận Hải Đường thích nhất, Cận Hải Đường không khỏi háo sắc nảy lòng tham mơ tưởng hão huyền, thân thiết nói: “Cả người ta đều đau, cậu ngồi gần chút đi, ngồi gần cậu ta cảm thấy người mình thoải mái một chút.”

Nghĩ đến dáng vẻ phong lưu rạng rỡ y dùng với tiểu Giang, Trần Tra tức lệch cả mũi, vừa muốn nổi giận đã thấy Cao Đồng cùng Hàn Trọng dẫn người đến đây.

Cao Đồng nói với tùy tùng của mình: “Lôi người đi cho bổn tương!”

Trần Tra thoáng nhìn sắc mặt Hàn Trọng sa sầm, trong lòng đã hiểu bèn rút bội kiếm bên hông che trước lều, hét lớn: “Kẻ nào dám động!”

“Làm càn!” Cao Đồng không ngờ hắn dám ngăn cản, giơ tay chỉ vào hắn nói: “Dám cãi mệnh lệnh của bổn tướng!”

Trần Tra cười dữ dằn, nói: “Hai quân trước trận bản tướng chỉ nghe hiệu lệnh của một người! Đây là nơi quan trọng giam giữ tù binh, người tự ý xông vào đừng trách bản tướng không khách khí!”

“Ngươi! Ngươi!” Cao Đồng thấy Hàn Trọng không nói gì dung túng Trần Tra, tức giận run cả râu, vẫy tay nói: “Lên, bắt hắn cho ta!”

Đầy tớ của Cao Đồng sao là đối thủ của Trần Tra, mới hơn chục chiêu đã bị hắn đánh ngã xuống đất. Cao Đồng giận dữ nói: “Bổn tướng phục hoàng mệnh nhậm chức giám quân mà đến, muốn lôi Cận Hải Đường này ra chém trước trận, nếu ngươi dám cản trở chính là cãi lời thánh ý! Ngươi muốn mưu phản phải không?”

Vừa dứt lời cửa lều đã xốc lên, tiểu Giang chạy ra kinh ngạc nói với Hàn Trọng: “Nguyên soái, Hải Đường là người tốt, vì sao muốn giết y?”

Hàn Trọng không ngờ tiểu Giang lại ở trong lều, vội thấp giọng nói: “Không được nói bậy, người tới lôi y ra ngoài.”

Giáo úy vừa muốn lên cao đường đã hô lớn: “Chậm đã! Nguyên soái, người kia là ai? Mặc trang phục giáo úy lại quen biết với Cận Hải Đường? Chẳng lẽ trong quân này lại trà trộn nhân sĩ Tây Tề?”

Nhìn lão muốn vu oan tội danh không có, Hàn Trọng nghiêm mặt nói: “Y là thiếp thân giáo úy của ta, phụ trách trông coi Cận Hải Đường, chỉ là tính cách đơn thuần bị Cận Hải Đường lừa gạt mà thôi.” Còn nói: “Tiểu Giang, ở đây không có chuyện của ngươi, về đi.”

“Hải Đường thật sự là người tốt, huynh ấy lại bị thương nữa, huynh đáp ứng ta đừng giết huynh ấy.” Tiểu Giang thấy Hàn Trọng hình như tức giận, lí nhí nói xong lại đứng chắn ở cửa lều không đi.

“Xông lên bắt y cho ta.” Cao Đồng dậm chân gào, vài người bèn xông lên định bắt tiểu Giang. Tiểu Giang uốn người di chuyển, ngón tay vung ra như điện xẹt, trong chớp mắt đã điểm huyệt đạo mấy người kia.

Cao Đồng giật mình, không ngờ thiếu niên nhìn xinh đẹp nhu nhược này lại lợi hại như vậy, căm hận nói: “Công phu thật giỏi! Không thể ngờ thiếp thân giáo úy của Nguyên soái chẳng những lớn lên xinh xắn mà còn là cao thủ thâm tàng bất lộ.”

Hàn Trọng trả lời không hề khách khí: “Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bên người có hai ba cao thủ cũng an tâm. Chẳng phải Cao tương cũng dẫn theo không ít người hầu xuất thân Lục Lâm đó thôi.” Hắn quay sang Trần Tra nói: “Cao tương lo lắng tù binh bỏ trốn, bây giờ nhìn thấy thủ vệ nghiêm mật thế này ngươi cũng nên yên tâm. Trần Tra, hôm nay sau giờ ngọ chọn ba nghìn nhân mã đi khiêu chiến quân Bắc Tấn, cũng đừng để Cao tương thất vọng.” Cao Đồng không chiếm được tiện nghi chỉ đành tạm thời bỏ đi, lúc về nghĩ cách khác.

Trần Tra dẫn tiểu Giang quay về lều, tiểu Giang vẫn còn đang xin tha cho Cận Hải Đường: “Tra Tra à, a Trọng rất nghe lời huynh, huynh nói giúp ta đi, thả Hải Đường đừng giết huynh ấy.”

Trần Tra gõ mạnh một cái lên đầu y, nói: “Đồ ngốc! Nói mấy câu đã bị lừa xoay như chong chóng, chẳng qua y thấy bộ dáng đệ đẹp mới nhẹ nhàng nói chuyện với đệ thôi.” Tiểu Giang xoa đầu giật nhẹ ống tay áo của hắn, Trần Tra bất đắc dĩ cười nói: “Yên tâm, Nguyên soái sẽ không giết y, y là quốc cữu gia Tây Tề, Tây Tề sẽ không mặc kệ y. Nếu bỏ mặc đệ đệ của chính cung nương nương trong tay quân địch, truyền ra ngoài dân chúng Tây Tề sẽ bàn tán, chỉ nhốt y vài ngày dọa chơi thôi.”

“Thật à?” Tiểu Giang lại vui vẻ.

“Đã khi nào ta lừa đệ chưa.” Trần Tra miệng nói không lừa nhưng lại lập tức lừa y nói: “Thật thật, đi nhanh đi, vừa rồi đệ đột nhiên nhảy ra làm Nguyên soái tức giận, buổi tối đệ ngoan ngoãn nhận lỗi với hắn đi.”

“Ừm.” Tiểu Giang gật đầu nói: “Huynh phải đồng ý với ta, đừng bắt nạt Hải Đường nữa.”

Thấy y gọi Hải Đường đến Hải Đường đi vô cùng thân thiết, Trần Tra bĩu môi. Hắn đi đến bên giường lật tấm chăn đắp trên người Cận Hải Đường làm lộ ra lồng ngực y, ở sau lưng tiểu Giang véo đầu v* Cận Hải Đường. Trên người Cận Hải Đường tất cả đều là dấu vết gặm cắn của Trần Tra, từ cổ chạy một đường qua ngực xuống phía dưới, dấu đỏ tịm đậm nhạt chi chít. Lúc này lại đột nhiên bày ra trước mặt người ngoài, y kinh hoàng túm chặt tay Trần Tra dùng mắt cầu xin.

Trần Tra nhẹ giọng nói: “Nói với tên ngốc kia, ta có bắt nạt đệ không?”

Cận Hải Đường nhếch môi, lướt qua khuỷu tay Trần Tra liếc tiểu Giang một cái, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Hắn không bắt nạt ta, ta không việc gì, cậu… về đi.” Tiểu Giang đồng ý muốn đi, Cận Hải Đường lại đột nhiên nói: “Có rảnh đến thăm…” Nói còn chưa dứt đã bị Trần Tra cúi đầu cắn mạnh, ngay cả môi cũng bị rách.

Y đau nhíu mày, Trần Tra liếm khóe môi đứng dậy đẩy tiểu Giang đi, nói: “Y chỉ bị cảm mạo chút thôi, đệ yên tâm, chữa cảm mạo là ta giỏi nhất, ban đêm để y toát mồ hôi sẽ khỏe ngay.” Quay đầu nhìn thoáng Cận Hải Đường nói: “Sau giờ ngọ gia sẽ đi khiêu chiến Bắc Tấn, nói cho những người đó em đang ở đây, còn lại… phải nhìn quốc cữu em có may mắn hay không!” Tầm mắt chạm nhau, hắn còn muốn nói gì đó rồi lại nuốt xuống quay người bỏ đi, Cận Hải Đường ngẩn ngơ rúc vào ổ chăn.

Ba tiếng pháo nổ, Trần Tra tập kết nhân mã, dẫn theo ba nghìn tinh binh dưới trướng đến trước doanh trại Bắc Tấn khiêu chiến. Áo giáp bạc ánh lên sắc bén, ngồi trên ‘Tuyết lý truy phong’ tư thế oai phong ngời ngời. Trần Tra tay cầm trường thương, sợi tua màu đỏ dài một thước tung bay theo gió, sau lưng đại kỳ có chữ ‘Trần’ đón gió phất phới.

Nguyên soái Bắc Tấn Lạc Dã đi lên vọng thai nơi cửa doanh xem xét cuộc chiến. Trống trận vang rền, Trần Tra vung trường thương ba nghìn nhân mã phía sau đứng nghiêm theo hàng lối, hắn dồn khí hô to: “Tướng sĩ Tây Tề nghe đây, quốc cữu gia Cận Hải Đường của các ngươi hiện đang làm khách trong quân doanh ta, các ngươi nếu thức thời thì truyền lời về Quan Trung, khuyên bảo hoàng đế Tây Tề chớ có tương trợ Bắc Tấn, nếu không, kẻ nào dám can đảm xâm chiếm Nam Việt ta…” Trần Tra giơ thẳng mũi thương lên trời, ba nghìn người hét to một tiếng: “Giết!”

Tiếng hét của ba nghìn người khí thế hào hùng, đinh tai nhức óc, Trần Tra ngồi trên ngựa vừa lòng gật đầu.

Trong quân Lạc Dã có hai viên Đại tướng là nhân sĩ Tây Tề, lương thảo quan binh có một nửa đến từ trong quân Tây Tề, trong phút chốc tiếng nghị luận vang lên rào rào. Lạc Dã hận nghiến răng, thầm nói tên Trần Tra đáng chết này, như vậy chuyện Cận Hải Đường mất tích ở quân doanh không thể dấu được nữa.

Hắn ngoắc Đại tướng quân Mạnh Hoa, thấp giọng nói: “Trần Tra này là đại tướng đắc lực nhất dưới trướng Hàn Trọng, dùng tất cả bản lĩnh của ngươi, chỉ thắng không được bại!”

Mạnh Hoa lĩnh mệnh, vung song tiên thúc ngựa nghênh chiến, hét to: “Trần Tra chớ có làm càn, chúng ta binh khí quyết phân thắng bại!”

Trần Tra vung trường thương ra đỡ, song mã hí vang, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, binh khí chạm nhau. Mạnh Hoa xoay người, song tiên trong tay lao vút ra sau lưng Trần Tra, Trần Tra xoay thương, sợi tua đỏ vẽ thành hình cung, xoay người đỡ. Mạnh Hoa lập tức nghiêng người tránh, tiên tay trái đè xuống khí thế tựa ngàn quân, tiên tay phải vung qua đầu Trần Tra…

Tiếng kèn tiếng trống vang lên rung trời, nhân mã song phương đều tự cổ vũ quan sát trận chiến. Trần Tra xoay tròn trường thương đẩy mạnh song tiên trong tay Mạnh Hoa, nhắm ngay miếng hộ tâm của hắn, mũi thương rung lên mang theo tiếng gió đâm tới. Mạnh Hoa đẩy song tiên sang tay phải, tay trái giữ chặt dây cương, thúc ngựa dịch chuyển một bước, lắc mình né qua lại lập tức phản công. Trần Tra rút trường thương khống chế dây cương quay đầu ngựa, Mạnh Hoa đuổi theo. Trần Tra xoay thương một vòng, thân thể ngửa ra nằm rạp trên lưng ngựa, tay trái khẽ lật nhún người bật lên, mũi thương xuyên qua nhuyễn giáp dưới sườn đâm mạnh vào sườn trái Mạnh Hoa.

Mạnh Hoa bị đau vội kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa cất vó chạy đi, Trần Tra đắc thủ cầm thương đuổi theo. Mạnh Hoa cắn răng lấy từ trong ngực ra một thứ, xoay người nhắm thẳng Trần Tra. Trần Tra dù lỗ mãng nhưng vẫn rất cẩn thận, trên sa trường lại càng cảnh giác, trong lòng biết không hay vội cởi bàn đạp xoay người chui dưới bụng ngựa, chỉ nghe tọa kỵ ‘tuyết lý truy phong’ hí lên một tiếng, chạy được vài bước thì tê liệt ngã xuống đất.

Trần Tra nhìn kỹ, trên đầu, trên cổ ‘tuyết lý truy phong’ đều là đinh cứng, đâm thẳng vào da thịt. Con ngựa này theo hắn chinh chiến nhiều năm, hắn rất yêu quý, không ngờ hôm nay lại chết dưới ám khí độc ác của Mạnh Hoa. Trần Tra giận dữ, tay cầm trường thương ra sức ném, Mạnh Hoa bất ngờ không kịp phòng, mông ngựa bị trúng thương cũng ngã xuống đất. Trần Tra rút bội kiếm bên hông xông lên, cùng Mạnh Hoa chiến đấu.

Lạc Dã ở vọng thai thấy Mạnh Hoa không phải đối thủ của hắn, vội vàng hạ lệnh thu binh.

Trần Tra vuốt ve ái mã vô cùng đau lòng, cùng giáo úy kéo ‘tuyết lý truy phong’ đã chết bất mãn quay về doanh.

Trở lại quân doanh, tiểu Giang nhìn thấy trên xe chở ngựa, đi tới sờ soạng khắp một lượt ‘tuyết lý truy phong’, thở dài nói: “Ngựa à, mày đi theo Tra Tra mấy năm nay quả thật không dễ dàng, bây giờ cũng nên là lúc nghỉ ngơi, ta sẽ tìm cho mày một nơi tốt.”

Trần Tra đương nhiên biết tâm tư của y, đứng ở bên cạnh trợn mắt nói: “Nơi tốt mà đệ nói không phải là bụng đệ chứ?”

Tiểu Giang có hơi ngại ngùng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trần Tra lắc đầu nói: “Không được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ trong quân không được giết chiến mãn, lại càng không thể ăn thịt chúng, đệ đừng nhắm vào nó nữa.”

Hắn đau vì mất ái mã nên tâm tình không tốt, sắc mặt u ám, ngay cả mấy thiếp thân giáo úy cũng lẩn xa, không dám động vào hắn để tránh rủi ro.

Giao xong thẻ lệnh, Hàn Trọng an ủi hắn nói: “Trước trận chém giết sinh tử khó dò, chiến mã cũng như đại tướng, xông pha chiến đấu anh dũng giết địch, chết có ý nghĩa. Huống chi hôm nay nó đã thay ngươi cản ám khí, bằng không lúc này bị tiểu Giang thèm muốn nấu ăn chính là ngươi, người còn ỷ rũ làm gì? Trong quân còn có lương câu, ngươi đi chọn một con dùng tạm, đợi đến khi chúng ta về kinh lại cẩn thận chọn con ngươi thích.”

Trần Tra gật đầu, xòe tay ra cho Hàn Trọng quan sát thứ trong đó, nói: “Chính là ám khí này, lần đầu nhìn thấy, rất độc ác, không biết Bắc Tấn lấy từ đâu, quả thật lợi hại. Nếu không phải ta cảnh giác nhất định sẽ bị nó bắn trúng.”

Hàn Trọng nhìn kỹ, đinh cứng dài hai tấc được mài rất sắc bén. Hắn cầm một cái xem xét, nói: “Ta đã xem qua vết thương của ‘Tuyết lý truy phong’, ám khí này bắn ra từ lò xo, nhất định còn có cơ quan bắn ra. Ngươi giao cho binh khí doanh để họ nghiên cứu.” Lại dặn dò: “Bắc Tấn với Tây Tề đã biết Cận Hải Đường ở đây, ngươi phải trông coi thật kỹ. Bọn họ là minh thương, đừng quên trong doanh còn có ám tiễn khó phòng, nếu Cận Hải Đường xảy ra sơ xuất gì ở đây, Tây Tề xuất binh, tự nhiên sẽ có người cười ra tiếng.”

Trần Tra giao đinh cứng cho binh khí doanh, dẫn theo thiếp thân giáo úy ra doanh tìm một nơi chôn ái mã của mình, tự tay bổ thân cây làm bia mộ, khắc tên xong còn tự đốt chút cỏ khô. Suy nghĩ cũng bay đến bên Cận Hải Đường, quyết định đêm nay phải tận tình dạy dỗ quốc cữu gia thấy thiếu niên xinh đẹp là động tâm kia.