Hoan tình quả nguyên bản là thánh phẩm chữa thương sinh trưởng trên vách núi đá đen, thoa ngoài da có thể liền da cầm máu, uống thuốc lại có thể bổ trợ huyết mạch tăng lên công lực, chính là phải uống cùng rượu, nếu không sẽ sinh ra hiệu quả kích tình đến cực điểm. Hiện giờ Tề Vân Phi ăn một lượng lớn trái cây, nếu chậm trễ giao hoan giải độc, khí huyết sẽ nghịch lưu thân mình căn bản khó có thể ngăn cản dục vọng dày vò. Nhưng nếu miệt mài quá độ, lại vô cùng có khả năng hại thận thương gan, hạ xuống bệnh căn.

“Đáng giận, mau nhổ ra!”

Bụng không hề chuẩn bị dính một đòn nghiêm trọng, Tề Vân Phi nhưng lại cứng đầu nôn ra một ngụm máu.

“Khụ, khụ khụ… Hô… Hô… Vô dụng, đã nuốt mất rồi…” Vươn lưỡi liếm máu tươi bên môi, Tề Vân Phi thích thú tưởng tượng Tần Khiếu sẽ có tư thái kích động như thế nào, lại sao cũng nhìn không được. Run run cởi bỏ băng vải loang lổ vết máu của hắn, Tề Vân Phi thật cẩn thận hôn lên. Nóng quá… Nóng quá… Lửa bốc lên làm thần chí y có chút không rõ, nhưng xúc cảm da thịt ôn lạnh dưới tay cũng là sự thật. Đem mặt dán lên, Tề Vân Phi vì Tần Khiếu nhẹ nhàng mà chấn động hưng phấn không thôi, y cảm thấy, giờ phút này hết thảy thống khổ khó có thể chịu được đều đáng giá.

Lần này, ngươi muốn bao lâu mới có thể vươn tay ôm ta?

Máu trong thân thể sôi trào, rống giận, y mở to hai mắt muốn thấy rõ ràng Tần Khiếu có còn bất đắc dĩ khó xử giống như lần trước hay không, lại cảm thấy hốc mắt toan trướng, chất lỏng có chút nóng bỏng chảy ra, đem hết thảy vặn vẹo. Y phí công ma xát quần áo của Tần Khiếu, cuối cùng bất lực khóc nức nở ra tiếng.

“Giúp giúp ta… Khụ, giúp giúp ta… Ô…”

Giữa bọn họ cho tới bây giờ đều là y truy, hắn trốn, y hấp dẫn, y khuất phục.

Cho ta một chút phản ứng, nói cho ta biết, cố gắng của ta cũng không phí công.

Ngực cơ hồ bị bỏng bởi nước mắt nóng rực, Tần Khiếu nâng lên lệ nhan tuấn tú, tâm đều bám chặt vào nhau.

Ngươi tội gì mà tra tấn mình như thế? Giữa chúng ta một người quý vi thiên tử, một người xuất thân binh nghiệp, sao có thể cùng xuất hiện. Cho dù có, ta thật sự đã quên, ngươi cần gì phải cố chấp quá khứ đã muốn trôi qua như thế? Ngươi hiện tại mới là người ta để ý nhất, thế này còn chưa đủ sao?

Ôm lấy Tề Vân Phi làm cho y ngồi trên đùi mình, Tần Khiếu để cái trán lên người y, cười đến thoải mái.

“Thật sự là bại bởi ngươi!”

“Di?” Nghiêng đầu cố gắng tiêu hóa lời này có ý tứ gì, môi đã bị nhiệt liệt mút vào, giữa thiên toàn địa chuyển, Tề Vân Phi hoàn toàn buông tha suy nghĩ, đem thân mình hoàn toàn giao phó ra.

Tần Khiếu rời đi đôi môi mềm mại làm cho hắn tham luyến không thôi, sủng nịch nhìn hai mắt mê ly của Tề Vân Phi. Người này là toàn bộ trung tâm của hắn, đối tượng hắn giao phó toàn bộ tài hoa, là tồn tại ung dung đẹp đẽ quý giá, giống như thiên thần, lại cho mình cảm tình nóng cháy nhất.

Không nghĩ trốn cũng không lại chạy thoát, phân tình này, chính mình sẽ trân quý cả đời.

Bàn tay che kín vết chai nhẹ lướt qua da thịt non nớt, dẫn tới người dưới thân run rẩy.

“Không… Mau một chút… Rất khổ sở…”

Không để ý tới dây dưa của Tề Vân Phi, Tần Khiếu kiên nhẫn làm đủ tiền diễn.

Cơ hồ hôn lên toàn thân Tề Vân Phi, Tần Khiếu mới chạm đến nơi chờ mong đã lâu, lại xấu xa chần chừ ở háng, không chịu có động tác tiến thêm một bước.

“Ô a… Rất khổ sở… Làm ơn…”

“Ân? Cái gì? Nói ra.” Cố ý cắn một ngụm lên chỗ mẫn cảm, làm cho Tề Vân Phi rốt cuộc không chịu nổi liều mạng giãy dụa muốn tự mình giải quyết, Tần Khiếu vội gắt gao đè chặt lại.

“Hỗn đản! Cho ta… Ô a!” Dục vọng đột nhiên bị ngậm vào khoang miệng nóng ướt phun ra nuốt vào, khoái cảm làm cho Tề Vân Phi hoa mắt thần mê, ức chế không được run rẩy toàn thân.

“Ân… A, hỗn… Đản, không nên đụng tới nơi đó!”

Tần Khiếu có tiết tấu ấn lên cúc huyệt, làm cho hạ thân Tề Vân Phi vừa ngứa lại vừa tê, hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Đem quả mọng bóp nát, chất lỏng thuận lợi làm cho ngón tay tiến vào.

“Không… Đau!” Nhớ tới khủng bố trải qua lần trước, Tề Vân Phi muốn đẩy Tần Khiếu đặt ở trên người ra.

“Vân Phi… Đừng nhúc nhích…”

Tần Khiếu ngẩng đầu cẩn thận nhìn biểu tình của Tề Vân Phi, cẩn thận chuyển động ngón tay, quét qua nộn thịt đang bóp chặt lấy ngón tay.

“Ô a! Không! Đừng!” Cả người Tề Vân Phi đột nhiên run rẩy kịch liệt, nhưng lại bắt đầu nhẹ nhàng khóc nức nở.

“Ô…”

“Là nơi này sao? Vân Phi… Thoải mái không?” Tần Khiếu một lần nữa bắt đầu xoa nắn dục vọng trướng tím, đồng thời làm cho ngón tay một lần nữa ấn lên điểm mẫn cảm trong cúc huyệt.

“Cầu ngươi… Ô ô… Tránh ra.”

Không chút do dự nuốt vào tinh dịch, Tần Khiếu phủ thân thể lên Tề Vân Phi, cùng y mười ngón đan chặt.

“Thượng một lần cho ngươi chịu khổ, tha thứ ta, hết thảy hôm nay, đều là vì lấy lòng ngươi.”

Thâm tình hôn lên lông mi dày đậm của Tề Vân Phi, cười khẽ.

“Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”