Những tiếng dị động càng lúc càng gần, cả ba người cùng nhìn về một phía.

Người đến không chỉ có một.
Mưa bắt đầu nặng hạt, gió cũng thổi mạnh hơn, lá khô cùng cát bụi quay cuồng một lúc rồi nằm im lìm bởi sự nặng nề mà những hạt mưa mang tới.

Trời nổi sấm, những tiếng lục bục vang vọng giữa thiên không khiến con người ta tưởng như bầu trời kia sắp tan vỡ.

Chớp giật từng cơn mang theo những cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên những tán cây cổ thụ.
“Bịch” “Bịch” “Bịch”, liên tiếp những âm thanh tiếp đất vang lên bên tai ba người, rồi từ hướng mà nãy giờ họ vẫn nhìn, lần lượt từng bóng người lao ra.
Đống lửa đã tắt, trời thì tối đen, nhưng dường như chẳng ảnh hưởng tới đôi mắt của ba người.

Họ chăm chú nhìn những bóng người vừa mới tới và đám người kia cũng vậy.
Sấm nổ đì đùng, mưa rơi ào ạt, gió thổi rào rào, dữ dội thật đấy nhưng dường như nó chẳng ảnh hưởng tới những bóng người đang lẳng lặng dưới kia.
Vấn Thiên hắn đang chăm chú nhìn đám người mới tới, đầu đội nón rộng vành, thân mặc hắc y, lưng khoác áo tơi, nhân số khoảng chục người, bởi vì hắn không chắc ở ngoài kia có còn ai đang lặng lẽ quan sát nơi này hay không.
Vấn Thiên nhìn kĩ ba người đứng trước nhất, hắn nhíu mày, bởi vì hắn đã gặp hai người trong số đó, là hai gã nam tử trung niên dùng bữa tối trong khách điếm mà hắn cùng Khánh Điệp ngủ lại tại Lạc Dương thành, chúng không che mặt nên hắn dễ dàng nhận ra.

Rồi hắn nhìn sang nam tử hắc bào còn lại, khuôn mặt âm tính, mày mỏng mi cong, cùng những vết rỗ trên má khiến hắn chợt nổi da gà, quá dị dạng đi.
Khánh Điệp cũng đã nhận ra, hắn quay sang rồi ngẩng đầu nhìn Nam Phong đang đứng bên cạnh, Nam Phong cười khổ.

Nhận được câu trả lời, hắn lại nhìn đám người mới tới, ngoại trừ cái tên cao gầy mà hôm đó đi cùng tên nam tử trung niên hắn không cảm nhận được pháp lực dao động ra thì tất cả những tên còn lại đều là tu hành giả, chính xác hơn bọn chúng đều là tiên nhân.
Hai Địa cảnh, sáu Huyền cảnh, còn tên không có pháp lực kia vẫn là một ẩn số.

Khánh Điệp tính toán nhanh trong đầu, hắn chẳng nghĩ rằng đám người kia đến đây chỉ để nhìn nhau, hắn phải có một kế hoạch cụ thể để thoát khỏi hoàn cảnh này, ca ca của hắn chỉ là một phàm nhân, vì vậy quá dễ bị tổn thương nếu chiến đấu thực sự diễn ra.
Vấn Thiên cũng vậy, hắn cũng đang tính toán, thỉnh thoảng hắn liếc nhìn chiếc xe ngựa đang đậu ở một gốc cây gần đấy.

Cái hộp gỗ nằm ở trong xe, không có vũ khí hắn tin chắc mình sẽ chết mà chẳng có chút lực hoàn thủ nào.
Rồi một tràng cười quái dị chợt vang lên từ phía đám người hắc bào, nó xuất ra bởi gã nam tử âm tính, sau đó một giọng nói the thé vang lên:
-Hay cho một tên ma nhân, lại có thể lừa chúng ta chạy vòng vòng mấy ngày trời như những con chó hoang, nhưng mà...trò đuổi bắt này cũng nên dừng lại rồi nhỉ?

-Ha ha! Vốn dĩ đã là chó lại còn mất công đi ví von.

Các ngươi yên tâm, cái bí mật đó của các ngươi ta sẽ hảo hảo giữ lấy, sau này cho chủ của các ngươi biết, không chừng ta lại được tuyên dương trước toàn thể “Cẩu Điện” vì đã tìm giúp chúng tìm ra mấy con chó không nghe lời.
Nam Phong từ nãy vẫn chắp tay ở đó vừa cười giễu cợt vừa nói.
— QUẢNG CÁO —
Không gian nơi đây dù bị bao trùm bên những âm thanh dữ dội nhưng dường như như chẳng thể đè ép thanh âm của hai người.
Mặt tên nam tử âm tính chợt trở nên âm trầm, rồi hắn chợt cười lớn lộ ra hàm răng đen xì, những vết rỗ trên mặt hắn dần trở nên dị dạng khiến khuôn mặt kia càng trở nên dị hợm.

Rồi hắn gằn giọng nói:
-Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng.

Đã muốn chết nhanh như vậy thì ta cũng nên thành toàn.

Đến nơi suối vàng rồi cố gắng mà bớt bớt cái miệng lại.
Vừa nói xong, một cái quạt đen kịt xuất hiện trên tay của gã nam tử âm tính.

Hắn vừa định động thân thì Nam Phong chợt giơ cánh tay vẫn chắp ở sau lưng ra trước, động tác dứt khoát gọn gàng, tên nam tử âm tính cùng hai tên kia chợt lùi lại một đoạn.

Nhưng chẳng có cái gì xảy ra cả, Nam phong chợt nghiêm mặt lại, hắn cao giọng nói:
-Muốn giết ta, không có vấn đề gì.

Chỉ là, để hai vị tiểu hữu này rời khỏi đây, được chứ? Yên tâm, chúng không biết bí mật của các ngươi đâu!
-Ha ha! Chỉ có người chết mới không biết thôi!
Tên nam tử âm tính cười gằn.
Nam Phong nhíu mày.

Tên nam tử trung niên cũng nhíu mày, hắn nhìn vào Vấn Thiên và Khánh Điệp rồi nói:
-Hắc Nha, ngươi cũng đừng hiếu sát như vậy, Tiên Điện không cho phép lạm sát người vô tội.


Vả lại, chẳng có lý do gì để tên kia kể bí mật của chúng ta cho hai thằng nhóc đó nghe cả.

Cho chúng đi thôi.
-Duệ Tuân, ngươi không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của việc chúng ta đang làm sao, ngươi biết hậu quả khi việc đó bị phát giác chứ.

Vứt m* cái sự thương hại chó chết của ngươi đi, ngươi muốn chết thì cũng đừng lôi ta vào.
Nam tử âm tính nhìn vào nam tử trung niên quát.
-Xin lỗi hai anh bạn nhỏ.

Ta đã làm liên lụy tới hai đứa rồi.

Lát nữa để ý hành động của ta, tìm đường mà chạy.

Bọn chúng là tiên nhân, ta biết một vài bí mật của chúng, có lẽ chúng sẽ không để ai thoát khỏi cánh rừng này.

Cho nên, ta sẽ chặn hậu, hai đệ phải chạy thật nhanh, lúc chạy thì đừng có quay đầu.

Để ý tên nam tử cao gầy kia, ta tin chắc hắn có thuật truy tung, ta bị phát hiện có lẽ là do hắn giở trò.

Ơn cứu mạng còn chưa báo đáp mà đã gây hoạ cho hai đứa rồi.

Ài!
— QUẢNG CÁO —
Bên tai Vấn Thiên cùng Khánh Điệp vang lên tiếng nói của Nam Phong.


Hai người nhìn Nam Phong rồi lại nhìn nhau, tay Vấn Thiên làm động tác gì đó ở sau lưng, Khánh Điệp thấy được vội gật đầu, hắn cũng làm động tác gì đó, hai huynh đệ chúng từ bé tự học cách giao tiếp, với sự huấn luyện khắt khe ngay từ khi còn bé, chúng hiểu được sự quan trọng của việc giao tiếp ở những tình huống nguy cấp kiểu này, Vấn Thiên không phải tu hành giả, hắn không thể truyền âm, vì vậy động tác tay cùng ánh mắt trở thành một thứ ngôn ngữ giao tiếp hữu hiệu.
Bên kia, trung niên nam tử nghe xong nam tử âm tính quát thì cũng im lặng, dường như đã ngầm đồng ý.

Còn tên nam tử lặng thinh từ nãy đến giờ thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ Vấn Thiên, bên tai hắn chợt vang lên tiếng của nam tử trung niên:
-Ngươi đang khúc mắc cái gì à?
-Ngày đó ngươi thấy hai thằng nhóc này có vấn đề có vẻ không sai, vết thương của tên ma nhân kia hình như do hai thằng nhóc ấy chữa trị, một vết thương dưới pháp lực thẩm thấu không dễ giải quyết như vậy đâu, còn nữa, hai đứa trẻ mà dám nghỉ lại trong rừng thì cũng quá to gan rồi.
Tên nam tử cao gầy truyền âm lại.
-Hai đứa bé đó không đơn giản.

Nhưng mà đâm lao phải theo lao thôi.

Tên Hắc Nha nói đúng, hậu quả của việc chúng ta đang làm quá lớn, đánh cược mạng sống của chúng ta vào một điều không chắc chắn thì cũng quá coi thường bản thân rồi.
-Ngươi đã quyết định rồi thì thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Dưới cơn mưa tầm tã, những áp lực vô hình nặng nề đè ép xuống mảnh rừng đang nghiêng ngả.

Cả người Vấn Thiên đã ướt sũng, hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng nó đã hoà cùng những giọt mưa rớt rơi xuống nền đất ướt.

Hắn cảm thấy ngột ngạt, nhìn cường độ linh khí quấn quanh hai nam tử kia chắc hẳn cũng đã là địa cảnh.

Hắn nhìn sang Khánh Điệp, đệ đệ hắn có thể tự bảo vệ mình, nhưng gã thương binh kia Vấn Thiên không chắc.

Hắn chưa từng chiến đấu thực sự với một tu hành giả, trước kia đối luyện với Khánh Điệp chỉ dùng mộc khí nên hắn không thể phán đoán chuẩn xác nếu chiến đấu thực sự sẽ khốc liệt ra sao, nhưng hắn vẫn nghĩ mình có thể xoay xở được.

Còn tên nam cao gầy không có ba động linh khí kia nữa, giải quyết thế nào đây.
Đột nhiên Vấn Thiên cảm thấy rùng mình, chưa kịp nhìn ra vấn đề thì hắn đã được ai đó lôi lại phía sau.

Trước mặt Vấn Thiên chợt xuất hiện gã hắc bào âm tính cùng với nụ cười âm hiểm của y nhưng giờ đây khuôn mặt ấy xuất hiện thêm sự bất ngờ, y biết ai dễ tổn thương nhất trong ba người, một kích này là tất sát, y đã vận dụng tột độ bộ pháp của mình, nhưng mà thất bại rồi.

Vấn Thiên ngoái đầu lại, Nam Phong đang nắm chặt bả vai của hắn, trông huynh ấy dường như khá vất vả.
Rồi tiếng gió hoà cùng tiếng nước mưa bị xé rách vang lên, một luân xa tử sắc đang xoay tròn kịch liệt phóng thẳng tới mặt tên nam tử âm tính, hắn giật mình xoay người, cái quạt của hắn giơ lên đỡ lấy luân xa lao tới.

“Keng” một tiếng, hoa lửa nở rộ rọi sáng cả một góc rừng.


Tên nam tử âm tính tiếp đất, hắn lảo đảo vài bước, mỗi bước chân đều cắm sâu xuống mặt đất.

Hắn kinh dị nhìn luân xa đang bay trở về, một bàn tay trắng nhỏ tiếp lấy luân xa.
Khánh Điệp lùi lại tới chỗ Vấn Thiên, hắn lẩm bẩm cái gì đó, Nam Phong nghe thấy bất ngờ một cái rồi khuôn mặt lại đăm chiêu trở lại, hắn vội truyền âm:
-Không ngờ Khánh Điệp bé vậy mà đã đạt tới Địa cảnh, nhưng cả ba chúng ta đều chạy là một điều không thể, vẫn như cũ, ta sẽ chặn hậu, khả năng đào thoát của hai đệ ta yên tâm hơn rất nhiều rồi.
Vừa nói xong, hắn lách mình qua người Vấn Thiên, một tấm giấy vàng xuất hiện trong tay hắn, tấm giấy đột nhiên cháy, giữa trời mưa xối xả nhưng tấm giấy vẫn cháy bùng bùng, Nam Phong cười gằn, hắn phi tấm giấy đang cháy vào thẳng đám người hắc bào.

Tên nam tử trung niên cùng tên cao gầy vừa định động thân, thấy tấm giấy vàng thì vội lui lại dường như rất kiêng kị, miệng chúng quát to:
— QUẢNG CÁO —
-Tất cả lùi lại!
Vừa lui lại được mấy bước, một tiếng nổ vang mang theo hoa lửa nở rộ hiện ra trước mặt đám người, nhưng có vẻ nó không gây thương tích gì cho đám tiên nhân kia cả.

Giọng cười the thé của tên nam tử âm tính lại vang lên:
-Haha, pháp lực của ngươi chắc cũng đã cạn, Bạo phù còn chẳng kích phát được một nửa uy năng, thôi khoanh tay chịu chết đi.
-Vậy tới đây thử xem.
Nam Phong cười cười.

Khánh Điệp thấy vậy gật gật đầu với Vấn Thiên, Vấn Thiên hiểu ý nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự lưỡng lự, hắn muốn cả ba người cùng chạy.

Rồi hắn lại thấy sự nôn nóng trên khuôn mặt của Khánh Điệp, hắn lắc đầu rồi lao thẳng tới chỗ xe ngựa, Khánh Điệp cũng nối bước theo sau.
Nam tử trung niên thấy hai thiếu niên động thân vội quát lớn với đám người phía sau:
-Ngăn hai tên kia lại.
Cùng lúc hắn cũng lao thẳng về phía hai huynh đệ Vấn Thiên.

Vừa nghe được mệnh lệnh, bốn tên hắc bào vội nhảy lên cây, ba tên còn lại theo sát nam tử trung niên.

Mặt nam tử trung niên trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Khánh Điệp.

“Địa cảnh, không thể nào!”.

Hắn lầm bầm trong miệng..