Khánh Điệp vẫn thật sự không hiểu làm cách nào mà nhị ca của hắn luôn đón đỡ luân xa một cách chính xác như vậy.

Những lần trước cũng là như thế, chỉ khi hắn bức huynh ấy chật vật đến tận cùng mới có thể giành chiến thắng.

Nhưng lần này hắn lại thua.
-Sao huynh luôn đoán đúng hướng tới của luân xa vậy?
Khánh Điệp nghi hoặc hỏi Vấn Thiên.
-Ta nói ta có thể biết chính xác điểm tới của luân xa đệ có tin không?
-Sao có thể vậy được.

Luân xa chuyển động quá nhanh, một người thường như huynh sao bắt được chuyển động của nó?
-Đệ vẫn luôn luyện Luyện Thần Thuật chứ.

Ta phát hiện ra rằng càng tu luyện nó thì linh thức của ta càng nhạy cảm với chuyển động hơn.

Nó đồng nghĩa với việc ta có thể nắm bắt được hướng công kích của luân xa.
-Nhưng sao huynh tu luyện được? Nó là thuật pháp mà.
Sự nghi hoặc bao trùm lên dòng suy nghĩ của Khánh Điệp.

Hôm nay thật sự hắn có quá nhiều bất ngờ về nhị ca của mình, và đến bây giờ hắn mới dần tin rằng niềm tin về cái đại hành trình của nhị ca mình không phải là điều viển vông.
-Đệ nhầm rồi, gọi là thuật nhưng thực ra nó là tâm pháp.

Nó giúp ích thật sự lớn cho việc tu luyện linh thức.

Có lẽ Luyện Thần Thuật là tâm pháp chấn phái của Linh Kiếm Tông chúng ta.
-Nhưng huynh đâu có linh căn?
Khánh Điệp nghi hoặc hỏi.
-Không có linh căn không có nghĩa là ta không có linh thức.
-Nhưng mà sao một tông phái dùng kiếm như chúng ta lại tu luyện linh thức nhỉ? Đệ vẫn nghi hoặc từ cái ngày cha truyền pháp cho chúng ta, cha còn bảo muốn học gì thì học nhưng Luyện Thần Thuật và Chưởng Khống Thuật bắt buộc phải giỏi.

-Haha.

Cha không dùng kiếm như cái cách mà đệ vẫn nghĩ đâu, cha dùng là “phi kiếm”.

Mà cha không chỉ dùng một phi kiếm mà là cả bộ, đệ biết được sự khủng khiếp của nó không? Dùng nó mà đánh người thì không có lực hoàn thủ luôn đấy.
Vấn Thiên lấy tay lau mồ hồ thấm đẫm trên mặt, cười lớn nói.
-Tại đệ đâu có thấy cha đánh nhau bao giờ, mà sao huynh lại biết?
-Đệ có nhớ mười năm trước, cái ngày mà ông Lưu dẫn hai ta đi thăm họ hàng của ông ấy, rồi ta trốn đi chơi không? Thật ra hôm ấy ta không có trốn đi chơi, lúc đó ta có cảm giác rất khó chịu, ta luôn linh cảm có điều chẳng lành nên ta đã trốn về nhà.

Đệ biết ta thấy gì không? Ta thấy cha mẹ chúng ta bị một đám tiên nhân bao vây, một mình cha dùng phi kiếm chiến đấu giữa vòng vây của mấy chục tên mà không rơi vào thế hạ phong, còn mở được đường trốn thoát.
— QUẢNG CÁO —
-Cha mạnh vậy sao lại phải chạy trốn?
Khánh Điệp hiếu kì hỏi lại.
-Là vì an toàn của chúng ta, ông Lưu đưa chúng ta đi chơi không phải chuyện ngẫu nhiên, cha đã sắp xếp tất cả.

Cha mạnh thật đấy nhưng lần sau đến đâu phải là mấy đám tiên nhân tạp nham ấy.

Có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất của cha rồi.

Thôi muộn rồi, chúng ta đi thôi.
-Đệ thua rồi mà!
Vấn Thiên nhìn đệ đệ của mình, hắn luôn nghĩ sẽ một mình thực hiện hành trình này.

Nhưng thực sự thì một mình rất cô đơn.

Khi vừa nhìn thấy Khánh Điệp thì cuộc hành trình này hắn đã không còn lẻ bóng nữa rồi.
-Đi thôi.
Vấn Thiên mồ hôi nhễ nhại khoác vai Khánh Điệp kéo xuống chân núi.
Nắng vàng e ấp trên những nẻo đường xa, gió vẫn ngân nga trên bầu trời xanh ngát, cỏ cây hoa lá đung đưa theo từng bước chân vững vàng của hai chàng thiếu niên.


Vậy là hành trình mà Vấn Thiên ấp ủ bấy lâu nay đã bắt đầu, sự chờ mong và cả sự hồi hộp đang ngập tràn trong tâm trí hắn.

Hắn cũng chẳng biết điều gì phía trước đang chờ đợi nhưng hắn biết hắn sẽ làm hết sức mình.
Đã rất lâu rồi hai huynh đệ hắn không có đi bộ cùng nhau như vậy.

Hắn đi làm thuê từ năm mười hai tuổi tại một tiệm rèn dưới trấn, cả ngày hầu như hắn đều ở tiệm đến tối mới về.

Công việc ấy giúp hắn kiếm được tiền để giúp đỡ gia đình bọn nhỏ và cũng giúp hắn nâng cao kỹ thuật rèn mà cha hắn đã dạy.

Trong nhà hắn lúc trước cũng có một lò rèn, cha hắn thường chế tác nông cụ cho người dân ở đây.

Nhưng cha hắn không dạy hắn chế tác mấy thứ đó mà dạy hắn đúc kiếm.

Hắn rất say mê với công việc ấy, cha luôn tấm tắc khen những thành phẩm mà hắn đúc ra.

Cha hắn luôn nói kiếm là linh hồn của một kiếm sư, một kiếm sư đúc được kiếm cho chính mình thì mới có thể hiểu rõ được bản ngã của chính mình.
-Nhị ca này! Tại sao lúc huynh đón đỡ luân xa đệ thấy huynh luôn đứng vững vậy, mấy lần trước cũng vậy, đệ đã gia trì rất nhiều pháp lực vào nó mà cảm giác như chẳng khác lúc trước là bao.
Đột nhiên Khánh Điệp quay sang hỏi Vấn Thiên.
-Lần này đã mạnh hơn lần trước rất nhiều rồi, nhưng có điều đệ dùng luân xa chưa có hồn.
-Hồn? Đó là khái niệm gì vậy?
-Đấy là việc biểu đạt tính cách từng người qua chiến đấu.

Cái đệ đang làm chỉ là đang bắt chước đại ca, đúng chứ?
Vấn Thiên bình tĩnh trả lời.
-Nhưng mà đệ thấy có cái gì khác nhau đâu chứ!
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên nhìn khuôn mặt mơ hồ kia của Khánh Điệp mà thấy buồn cười.


Hắn đã từng rất mê mẩn cái cách mà đại ca hắn dùng luân xa, mạnh mẽ và quyết đoán, đánh cho đối phương không có lực hoàn thủ, đến bây giờ hắn cũng không dám chắc mình có thể đón đỡ được luân xa của đại ca mình hay không.

Và Khánh Điệp cũng không ngoại lệ, thậm chí còn mê mẩn hơn hắn.

Cái tính cách trông có vẻ lãnh đạm và thờ ơ của Khánh Điệp ảnh hưởng rất nhiều từ đại ca của bọn hắn.
-Đệ lại nhầm rồi.

Tính cách của mỗi người là riêng biệt nên cái hồn trong chiến đấu cũng khác nhau.

Đệ không thể dập khuôn như vậy được.

Đệ luôn tính toán quá tỉ mỉ mỗi lần dùng luân xa nên nó gặp một vấn đề, đó là thiếu sự quyết đoán.

Nó khiến luân xa của đệ không mạnh như đệ tưởng tượng.

Nhưng mà nó đem lại sự chính xác gần như tuyệt đối.

Cho nên đệ chỉ cần thay đổi cách dùng luân xa cho phù hợp với đệ là được.
-Đệ thay đổi kiểu gì bây giờ?
-Một từ thôi! Đó là “hiểm”.

Đệ có thể khiển luân xa đến những vị trí khó phòng bị nhất trên người đối phương, tất nhiên đệ sẽ phải giảm bớt pháp lực gia trì trên luân xa để tăng độ chính xác nhưng bù lại đối phương sẽ khó lòng mà chống đỡ được nếu đệ cứ liên tiếp đánh vào chỗ hiểm như vậy.
-Mà sao huynh lại biết mấy cái đó? Đại ca nói cho huynh à?
-Haha! Huynh ấy không quan tâm đến mấy thứ ấy đâu.

Đó là bí mật của ta, không nói cho đệ.
-Đồ keo kiệt!
Khánh Điệp vừa cười vừa nói, đến cái việc sắp chết cũng giữ làm bí mật được thì hắn cũng chẳng biết cái người nhị ca kia còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa.
-Chúng ta sẽ đi đâu đây, nhị ca?
-Quốc tử giám.
-Hử? Huynh định đi học để sau này làm quan sao?
Khánh Điệp khó hiểu nhìn Vấn Thiên rồi thấp giọng hỏi lại.
- Không phải Quốc tử giám mà đệ đang nghĩ đâu, trường mà ta nói dạy người tu hành cơ.

-Sao lại vậy, muốn tu hành phải đến các tông phái chứ, sao lại đến trường học?
-Đệ nghe nói tới “ma kiếp” bao giờ chưa?
Khánh Điệp gật đầu.

Vấn Thiên thấy thế liền hỏi tiếp:
— QUẢNG CÁO —
-Đệ có tin nó là thật không?
Khánh Điệp lại lắc đầu.
-Thật tiếc phải nói với đệ rằng “ma kiếp” là sự thật, Quốc tử giám mà ta nói tới được lập ra để dạy đám tu hành giả cách chống đỡ ma kiếp.
-Nếu mà như vậy thì sao huynh vào đấy được, ở đấy dạy người tu hành mà?
Vấn Thiên gỡ tay nải từ trên lưng xuống, lấy từ trong đó ra một cái lệnh bài trông rất cổ xưa, ở trên khắc Thiên Dụ Lệnh, hắn giơ lên trước mặt Khánh Điệp rồi nói:
-Ta có cái này, có nó là ta có thể đường đường chính chính vào đó mà không cần thông qua khảo hạch, cho dù ta là một phàm nhân.
Cái lệnh bài ấy là của đại ca đưa cho hắn, ban đầu hắn rất nghi hoặc tại sao đại ca lại đưa cho mình.

Đến bây giờ hắn mới thật sự hiểu tác dụng của thứ đồ vật ấy.

Nhiều lúc hắn chẳng hiểu sao đại ca dường như biết hết tất cả mọi thứ trên đời, sao huynh ấy lại biết hắn cần dùng tới lệnh bài này.

Hắn luôn cảm thấy đại ca rất thần bí, nhưng mà khi bên cạnh y đều khiến Vấn Thiên cảm thấy an toàn một cách lạ kì.
-Quốc tử giám ở phía nam sát biên giới Việt quốc, vì vậy chúng ta phải đi khá xa đấy.
Vấn Thiên nhẹ giọng nói với Khánh Điệp.
-Vậy ta đi nhanh thôi.
Vừa nói Khánh Điệp vừa bước nhanh trên sơn đạo, Vấn Thiên nhìn bóng lưng người đệ đệ của mình, từ tối qua đến giờ Khánh Điệp đã hỏi hắn rất nhiều thứ, khác hẳn với tính kiệm lời hằng ngày của y.

Có lẽ cái chết đã được báo trước của hắn đã tác động rất nhiều tới tâm lý của Khánh Điệp.

Vấn Thiên thở dài, đối với bản thân hắn chết là hết nhưng mà đối với những người ở lại lại là những nhớ nhung những buồn khổ khó có thể nguôi ngoai.
-Huynh đi chậm vậy.
-Ta tới đây.
Vấn Thiên vội chạy theo Khánh Điệp.

Có lẽ thời gian có thể xoá nhoà tất cả, Vấn Thiên thở dài tự an ủi lòng mình..