Ngân châm trên người Lý Tuyên đã từ từ đổi thành màu đen, Mộ Dung Thiên chợt nhìn xuống không khỏi hoảng sợ, nhớ tới tình cảnh trong mơ mới vừa rồi, không khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa, lòng tràn đầy nghi vấn cư nhiên trong lúc nhất thời không mở miệng được.

Tà thần y đến gần, lấy xuống từng cái một, dùng vải trắng chà lau sạch sẽ, nói: "Y hôm nay không thể tắm gội, nếu có mồ hôi, ngươi dùng vải thấm ướt lau một chút là được."
Mộ Dung Thiên đem Lý Tuyên nằm ngửa lại, nghe xong lời này, mới an tâm chút, "Tiền bối, y khi nào có thể tỉnh?"
Tà thần y hơi hơi trầm ngâm, "Không chắc chắn, có lẽ là hôm nay, cũng có thể ngày mai, đợi lát nữa còn có chén thuốc, ngươi đến nghĩ cách đút cho y nuốt xuống.

Mặt khác, ngươi hôm nay cũng nghĩ ngơi tốt một chút, ngày mai chúng ta lên đường đi tìm một người."
Mộ Dung Thiên không khỏi kinh ngạc, lúc này còn tìm người nào, nhưng nghĩ lại nghĩ Tà thần y cũng không phải cái người làm chuyện không có lí do, "Tìm ai?"
Tà thần y đạm nhiên nói, "Giải linh hoàn tu hệ linh nhân.* Cửu tử luân hồi đan chính là tác phẩm đắc ý nhất trong cuộc đời sư đệ ta, cái gọi là cửu tử, chỉ chính là sau khi uống thuốc viên kia, có chín tầng hiệu lực, giải một tầng còn có tám tầng, làm người trở tay không kịp, khó lòng phòng bị, trước nay không ai phá được.

Ta cũng không phải không thể giải, nhưng cần thời gian chậm rãi miệt mài theo đuổi, Vương gia sinh tử đã ở trong một cái búng tay, lại là chờ đến không được."
*Giải linh hoàn tu hệ linh nhân: Cởi chuông cần tìm người buộc chuông.

Nó là câu thành ngữ của TQ nên mình giữ nguyên.

Mộ Dung Thiên ngơ ngẩn, hắn vốn dĩ cho rằng chỉ cần tà thần y đáp ứng, đó là thiên đại độc cũng tức khắc liền có thể giải, lại nào biết kỳ thật phía trước còn có vô số trắc trở, không khỏi có chút thất vọng, cách một lát mới nói, "Mới vừa rồi......"
Tà thần y nói, "Ta vừa rồi xem mạch, trong thân thể y khí huyết nghịch chuyển, mạch đập hỗn loạn, như thế lại quá hai ba ngày, khí huyết sẽ băng tán, tới lúc đó, đó là đại la thần tiên cũng cứu không được y.


Mới vừa rồi ta bất quá là dùng châm ổn định kinh mạch trong thân thể y, lại dùng dược bảo vệ tâm mạch y, nếu không y làm sao có thể duy trì đến khi có thể gặp được sư đệ kia của ta."
Mộ Dung Thiên quay lại ánh mắt, liếc mắt nhìn Lý Tuyên một cái.

Thầm nghĩ, vạn nhất đuổi không đến, hoặc là chạy tới, "Phi Tụ Lưu Vân" lại không chịu giải độc lại làm sao bây giờ.

Suy nghĩ lung tung một lát, đột nhiên bừng tỉnh, chính mình lại như thế nào có thể nhụt chí, sự sống chết của Lý Tuyên chỉ nằm trên một sợi dây, vốn dĩ chỉ còn một con đường phía trước này mà thôi.

Tinh thần lập tức phấn chấn lên, ngẩng đầu nói: "Chúng ta liền đi gặp hắn, ngày đó hắn ước định thời gian hai tháng đó là ngày mốt.

Hắn nói muốn chúng ta mang theo tiền bối đi gặp hắn......"
Mộ Dung Thiên nói đến đây, nhận ra giữa hai người tất nhiên có xích mích, Tà thần y gặp người nọ tự nhiên có nói không hết phiền toái, cho nên mới luôn không chịu gặp nhau, thế cho nên người nọ phải dùng loại thủ đoạn này bức bách chính mình.

Lúc này Tà thần y lại chủ động nói muốn đi tìm người nọ, trong lời nói tuy rằng là nhẹ nhàng bâng quơ, kỳ thật ngầm không biết bao nhiêu mạo hiểm, trong lòng không khỏi vô cùng cảm kích.

Muốn nói cảm ơn, lại biết Tà thần y không phải là cái người câu nệ tiểu tiết, dập đầu bái tạ linh tinh tục lễ chỉ càng chọc giận người này.

Chỉ phải thầm nghĩ, tương lai nếu như có một ngày, có thể vì người máu chảy đầu rơi, cũng là không oán không hối.

Tà thần y cũng không để ý tâm tư của hắn, thần sắc âm tình bất định, có chút xuất thần.

Một lát, mới nói: "Y có nói gặp nhau ở chỗ nào?"
Mộ Dung Thiên nói, "Y nói......"
Hai tháng sau, Lạc Dương tái kiến.

***************************************
Trên quan đạo, một cổ xe ngựa chạy như bay mà qua.

Người ngồi ở vị trí lái, giơ roi quát mắng, đầu tóc tán lạn, vạt áo tung bay, như đại điểu ngồi ở trước xa giá, người qua đường đều ghé mắt né tránh, lại đều bị gương mặt tú lệ vô song bên dưới tóc rối tán loạn kia làm kinh sợ.

Sau khi bụi bay hết, vẫn như cũ không ngừng có người hướng tới phương hướng xe ngựa biến mất nhìn xung quanh, nghị luận sôi nổi.

Mộ Dung Thiên buông màn xe, hơi hơi cười khổ, có Tà thần y lái xe, trên đường nhất định đã trở thành một hàng bắt mắt nhất.


Ba người Mi nhi may mắn không theo tới, nếu không càng là thêm phiền, nghĩ chính mình lúc đi ra ngoài, ba người kia la hét ầm ĩ, chết sống nhất định phải đi theo, chính mình không thể không cho cái địa chỉ, để cho bọn họ mau chóng đi Giang Nam tìm sư phó, để ngừa Nhị hoàng tử có hành động.

Kỳ thật nhớ tới, quê quán sư phó hẻo lánh, Lý Tự thủ đoạn có thông thiên, rốt cuộc chỉ có thể lén hành động, thiên hạ to lớn như vậy, làm sao có khả năng nhanh như vậy bị đuổi tới.

Khuyên can mãi, ba người mới lẩm bẩm lầm bầm thối lui.

Lại nói tiếp, ba người kia thật sự là quá nhàn.

Trước mắt, Lý Tuyên vẫn như cũ ngủ say, so với mấy ngày trước đây, trên mặt hắc khí ít đi không ít, nhưng lại chưa giống như lời Tà thần y tỉnh lại.

Vì lên đường, Tà thần y không ở thành trấn nghỉ chân, sau khi trời hoàn toàn tối, mới tìm một cái miếu thổ địa nghĩ chân.

Miếu này rất nhỏ, nhưng thoạt nhìn hương khói không tồi, tuy rằng đơn sơ, nhưng bài trí sạch sẽ, dưới đất cũng không thấy nhiều tro bụi, trên nóc nhà một mảnh ngói cũng không thiếu, hiển nhiên có người thường xuyên dọn dẹp.

Lúc ba người đến đó, có gỗ đàn hương trong lò đá còn chưa đốt.

Tà thần y rút ra hương ở trước phòng đốt lên lửa trại, ban đêm có sương, hai người liền để lại Lý Tuyên ở trên xe.

Mộ Dung Thiên tìm cái ấm sành, cọ rửa sạch sẽ, khi quay lại trên xe tìm dược, lại trong lúc vô ý lật đến mặt nạ da người lúc trước Tà thần y cho mình, Mộ Dung Thiên nhìn một lát, trong lòng cảm khái vạn ngàn.

Đem mặt na kia thu vào trong lòng ngực, nhìn đến ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống, Lý Tuyên nằm ở bên cửa sổ xe, mắt nhắm chặt, gương mặt xanh mét, không hề sinh khí, không khỏi ngơ ngẩn.

Đột nhiên nghĩ đến, đã từng có một đêm, hai người cũng từng ở trong miếu thờ, ánh trăng như nước giống nhau, hiện giờ cũng đã cảnh còn người mất.

Ngẩn ra nửa ngày, đột nhiên khom lưng đi đến bên người Lý Tuyên ngồi xổm xuống, do dự một lát, cúi đầu hôn lên môi y.

Chỉ là cái hôn nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước.

Mộ Dung Thiên lại không có tức khắc dời đi, hắn nhắm chặt mắt, cảm giác có cái gì từ khóe mắt mình chậm rãi bừng lên, ấm áp mà ướt át.

Đêm hôm đó, Lý Tuyên đã từng muốn làm như vậy, chính mình lại không muốn.

"Mở mắt ra a, mở mắt ra a." Mộ Dung Thiên lui ra phía sau, thấp giọng nói.

Đối phương vẫn không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ có độ ấm, an tĩnh nằm ở dưới ánh trăng.


Mộ Dung Thiên ngây người một lát, suy sụp cúi đầu, cách một lát, nghe ngoài xe có người ngậm lá cây huýt sáo.

Nghĩ đến là Tà thần y, nhạc cụ tuy đơn điệu, lại là uyển chuyển du dương, tươi mát dễ nghe.

Mộ Dung Thiên cũng không nhúc nhích, lẳng lặng cúi xuống, nghe hết một khúc sáo kia, dư âm còn văng vẳng bên tai không tiêu tan.

***************************************
"Tiền bối."
Một bàn tay duỗi đến trước mặt Tà thần y, nắm đồ vật làm tà thần y giật mình, trong miệng khúc cũng ngừng lại.

Hắn tiếp nhận mặt nạ kia, mở ra, đưa lên không trung nhìn nhìn, trong trời đêm lộng lẫy tinh quang, từ trên mặt nạ xuyên qua ba cái lỗ chiếu xuống.

Tà thần y đem mặt nạ ném về lại trong tay Mộ Dung Thiên, "Không cần, đã không cần đến......!Ngươi mang theo đi." Trên mặt nhàn nhạt, nghe tới lại tựa hồ thương tâm vô hạn.

Mộ Dung Thiên trong lòng ảm đạm, cũng không nói nhiều.

Khúc thanh lại nổi, hai người nhìn ánh lửa lẳng lặng ngồi, một tấu vừa nghe, dược trong ấm sành sôi lên, tràn ra một mảnh dược hương, trong phút chốc gió thổi tan ra.

Đêm liền như vậy qua.

Ngày kế, hai người tắt lửa, trở lại trên xe.

Mộ Dung Thiên vừa vén lên màn xe không khỏi ngây người, Lý Tuyên nửa chống thân thể, nhìn hắn khẽ mỉm cười, mặt gầy đen, mắt cũng không phải rất sáng, nhưng nụ cười kia lại nghiễm nhiên vẫn như lúc trước tiểu vương gia tinh thần sáng láng.

Y ho khan vài tiếng, thấp giọng nói, "......!Thật là dễ nghe a, thanh âm thổi lá cây kia......"
Mộ Dung Thiên bước nhanh tới vài bước, nâng y dậy, ôn nhu, "Đúng vậy, thật là dễ nghe.".