*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tú bà kia dẫn Mộ Dung Thiên lên lầu hai, vòng mấy vòng, đi đến cuối hành lang trúc, mới ngừng bước.

Nhẹ giọng gõ cửa, trong miệng kêu: "Cô nương cô nương."
Mộ Dung Thiên nhìn quanh bốn phía, nơi này lại bất đồng với vừa rồi, tiếng ồn ào dưới lầu dường như không thể nghe thấy, đôi khi cao giọng, mới mơ hồ truyền đến, càng hiện ra nơi này tách biệt.

Cửa lặng yên mở ra, mở cửa chính là cái nha hoàn, tóc chải đôi, váy xanh quần trắng, tươi mát dễ chịu.

Lại thấy nàng đem hai người đón vào, xoay người vào trong phòng, thấp giọng nói: "Cô nương, tới."
Có người ở sau bình phong nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu dễ nghe.

Một lát sau, chỉ nghe từng trận tiếng ngọc bội vang lên, một nữ từ sau bình phòng vòng ra, thấy Mộ Dung Thiên, cúi người vén áo thi lễ.

Một nữ tử tuổi còn trẻ, chải kiểu trụy mã kế (Ảnh bên dưới), giữa tóc đen nhanh chỉ cắm một cây trâm vàng, từng bước khẽ run, lay động lắc lư, khác hẳn những nữ tử trước đó muôn hồng nghìn tía, nàng ngược lại chỉ mặc một thân màu hồng cánh sen váy sam, cộng thêm áo choàng mỏng bằng lụa, vừa nhìn hoàn toàn không giống nữ tử phong trần, càng giống một tiểu thư khuê các.

Mộ Dung Thiên bước lên trước một bước đón, làm thi lễ, ngẩng đầu nói: "Tiểu Hoàn tỷ tỷ."

Tú bà nghe xong không khỏi há mồm, đầy mặt ngạc nhiên.

Cố Tiểu Hoàn từ từ ngẩng đầu, lại là điềm đạm tĩnh tú, thanh nhã thoát tục, một đôi mắt đen như điểm sơn, thâm bất khả trắc (sâu không lường được).

Nếu nói Mi nhi diễm lệ tựa hoa hồng, thì nữ tử này lại là thanh nhã như bách hợp, luận tướng mạo trong lúc nhất thời như ngọc sáng, khó phân cao thấp.

Chỉ là thoạt nhìn, nữ tử này bất qua cũng hai mươi tuổi, so Mộ Dung Thiên nhỏ hơn rất nhiều, lại bị hắn xưng là tỷ tỷ, khó trách tú bà giật mình.

Cố Tiểu Hoàn ngưng mắt nhìn Mộ Dung Thiên một lát, ngâm khẽ cười nhạt: "Mấy năm không gặp, công tử đã trưởng thành." Quay đầu nhìn tú bà nói: "Ma ma, ngươi trước đi xuống đi." Tú bà kia cư nhiên nói gì nghe nấy, không rên một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.

Mộ Dung Thiên nhìn theo tú bà đi ra cửa, mới quay đầu, "Tiểu Hoàn tỷ tỷ, ngày đó từ biệt, đã hơn năm năm, tỷ tỷ vẫn như cũ mỹ mạo không giảm, diễm quan quần phương a*."
*Chỉ vẻ đẹp hơn tất cả loài hoa, tương tự câu Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.

Cố Tiểu Hoàn che miệng cúi đầu cười: "Công tử, sơn trang nhà ngươi cách kinh thành ít nhất lộ trình cũng sáu bảy ngày, ngươi không ngại vất vả, đường xa mà đến, chẳng lẽ là vì nói mấy lời nịnh hót này sao? Ta ngày đó thiếu ngươi cái đại đại nhân tình, trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng Mộ Dung sơn trang cách kinh thành xa mấy ngàn dặm, lại là thế lực đỉnh thiên.

Ta dẫu rằng lực bạc, chổ này nếu như có chổ hữu dụng với đệ nhất sơn trang, lần này công tử nếu tới, tự nhiên là có phiền toái, cũng là lúc Tiểu Hoàn nên báo ân.

Công tử không ngại cứ nói thẳng."
Mộ Dung Thiên cúi đầu nói: "Tiểu Hoàn tỷ tỷ quả nhiên lan tâm tuệ chất, thông minh hơn người, lúc này tiểu đệ đến đây, thật là có việc.

Tỷ tỷ ở kinh thành đã là người đứng đầu, tiểu đệ muốn cầu tỷ tỷ phái người tra một sự kiện."
Nha hoàn dâng trà tiến lên, hai người không hẹn mà cùng dừng miệng, Cố Tiểu Hoàn nhẹ nhàng phất tay, nha hoàn kia lui đi ra ngoài.

*******************************************
Mấy ngày sau, Thái Tử Lý Khải vì lý do nào đó đi ra ngoài, một hàng xe ngựa, mênh mông cuồn cuộn, dù hoa che mát, mọi người nhìn thấy đều trốn tránh, đường phố hai bên người đi đường đều dừng lại quan sát, lại ở trước cửa Vĩnh Định bị người ngăn trở xa giá.

Một chiếc xe ngựa cực cũ nát đột nhiên chặn đứng ở giữa phố.

Phố này nguyên bản không rộng, hai bên còn đứng không ít người, chiếc xe này chen vào, đem một hàng Thái Tử phong lại kín mít.

Nam tử ngồi trước xe, đầu đội chiếc mũ rộng, hắc sa che từ trên xuống dưới, cơ hồ che chắn toàn thân, không thấy khuôn mặt.


Những hộ vệ đó ngày thường diễu võ dương oai, lúc này thấy cư nhiên có người dám vi phạm cản đường Thái Tử, càng là khí thế ương ngạnh, không ai bì nổi, sôi nổi la mắng, một bước tiến lên muốn bắt kẻ lớn mật nháo sự này.

Đợi vọt lên tới trước mặt nam tử, lại đột nhiên từng người từng người một dừng bước.

Hóa ra nam tử kia thấy mọi người tới gần, cũng không nhúc nhích, chỉ giơ tay cao cao giơ lên khối ngọc bội, thong thả ung dung che ở trước mặt mọi người.

Ngọc bội kia màu sắc trắng tinh, chính diện khắc hình Thanh Long.

Hộ vệ hai mặt nhìn nhau, khó hiểu ý này, chỉ cảm thấy người này cử chỉ hành vi bình tĩnh không hoảng sợ, thật là kỳ dị, cũng không dám tùy tiện động thủ.

Những ai đã từng thấy lại không khỏi buột miệng thốt ra: "Đây là ngọc bội Thanh Long Hoàng Thượng ngự ban cho Thái Tử, như thế nào lại trong tay người này."
Thanh Long ngọc bội chính là bảo vật tiến cống, nghe nói hình rồng trên ngọc kia trời sinh đã có, sau bị người dựa theo tạo hình gia công mà thành, đao pháp đơn giản sinh động, thế gian không có cái thứ hai, chính là kiện trân phẩm quý hiếm, sau bị hoàng đế ban cho Thái Tử.

Người qua đường nghe xong đều thấy ngạc nhiên, nhịn không được nghị luận sôi nổi.

Sớm có tiểu thái giám báo cho Lý Khải trong xe, Lý Khải vừa nghe, vội vã đuổi lại đây.

Lại thấy nam tử kia che mặt nghiêng người ngồi ở trên xe ngựa, một tay nắm cương, một tay giơ ngọc bội, hắc sa rất dài ở trong gió lả tả lả tả, rất là đẹp.

Lý Khải dừng bước chân, nhìn người tới, "Người tới người nào?" Người nọ không đáp, mọi người trong lòng hiếu kỳ dâng lên, trong lúc nhất thời, toàn bộ dòng người trên đường tuy là chen chúc xô đẩy, lại là yên tĩnh không tiếng động.

Nam tử nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi gỡ xuống mũ, hắc sa rơi ra, lộ ra khuôn mặt trắng như ngọc, mắt phượng môi đỏ, nhất phái tiêu sái, là một tuấn tiếu thiếu niên lang.

Người hai bên đường phát ra tiếng thở dài, không muốn sống cản trở xa giá Thái Tử, cư nhiên là nam tử tuổi trẻ ngọc thụ lâm phong như vậy, đều nói đáng tiếc.

Lý Khải sắc mặt biến đổi, đại hỉ tiến lên trước, bắt lấy người tới tay: "Cửu đệ, quả nhiên là ngươi."
Lý Tuyên khẽ nhíu mày, sau đó ngưng mắt cười khẽ: "Thái Tử điện hạ, thần đã trở lại."
*******************************************
Đến đêm, trong Đông Cung, vẫn ngọn đèn dầu huy hoàng, nơi chốn đều là thái giám cầm đèn, chỉ là không thấy hai vị chủ tử.

Trong mật thất, Lý Tuyên đem tình thế đã trải qua trước sau tỉ mỉ nói rõ ràng, Lý Khải nhíu mày, thở dài nói: "Quả nhiên là y......!Cửu đệ chịu khổ, khó trách thời điểm ta mới vừa rồi nắm tay ngươi, ngươi cư nhiên......, có phải hay không lộng đau ngươi."
Lý Tuyên cười nói: "Đại ca sau này ngàn vạn bớt dùng chút sức lực, ta lúc này không thể so các ngươi, chính là tay trói gà không chặt."

Lý Khải nhìn hắn sau một lúc lâu, thấy hắn tựa hồ hồn không thèm để ý, mới nói: "Ngày mai, ngươi liền theo ta thượng triều, để phụ hoàng bớt lo lắng.

Ngươi lần này trước công chúng xuất hiện, đầu đường cuối ngõ đại khái đều đã truyền khắp, Lý Tự lại vô pháp bắt ngươi, muốn động tới ngươi phỏng chừng cũng né qua thời điểm dễ chú ý này chờ một thời gian.

Đối với chuyện ám toán, hắn Bình Tấn Vương phủ có người, Đông Cung ta chẳng lẽ không có sao."
Lý Tuyên cúi đầu nói, "Ta muốn quay về phủ."
Lý Khải hơi hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lát, "Vậy được, ta phái những người này đi bảo vệ." Nói lại trầm tư, sau một lúc lâu mới nói, "......!Tuy rằng Cửu đệ ngươi chịu khổ nhiều như vậy, nếu chỉ có một mình ngươi chứng minh y có tâm tư mưu phản, lời nói phiến diện, phụ hoàng cũng chưa chắc sẽ tin."
Lý Tuyên tĩnh một lát, nói: "Kỳ thật......!Có thể làm chứng cũng không chỉ có mình ta."
Lý Khải cả kinh nói, "Còn có ai?"
Lý Tuyên trong mắt lệ quang chợt lóe, "Ngày đó, sư phó Mộ Dung Thiên Chương Thiên Kỳ, từng bị quản chế bởi thủ hạ của Nhị ca Tào Tử Kính.

Một nhà bọn họ còn có Mộ Dung Ức đều trốn trở về Giang Nam, chỉ cần bắt trở về, lại cũng là nhân chứng.

Còn có, Tào Tử Kính kia ngày đó ta không có giết hắn, cũng là muốn lưu cái người sống, làm Nhị ca vô pháp chống chế.

Từ Chương Thiên Kỳ đến Tào Tử Kính, lại đến Nhị ca, này một vòng hoàn tra qua, chẳng lẽ còn sợ không bắt được nhược điểm hắn sao? Bất quá chúng ta nghĩ tới, Nhị ca tự nhiên cũng nghĩ được đến, nếu muốn bắt, vậy phải nhanh chóng, Nhị ca hiện tại đại khái cũng nghe được tin tức ta trở về, để bịt miệng, có lẽ đầu tiên chính là giết Tào Tử Kính.

Chỉ là......!Hắn vào cung không tiện, chúng ta lại liền ở trong cung......!Tổng không thể cho hắn đoạt trước."
Lý Khải khen ngợi gật đầu, "Cửu đệ, việc này phái ngươi đi quả nhiên là không sai.

Mọi chuyện đều cho ngươi nghĩ đến tích thủy bất lậu*." Nói vỗ tay, có người bước nhanh vào, Lý Khải đưa lỗ tai công đạo vài câu, người nọ gật đầu mà lui.

*Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không lọt.

Lý Tuyên mặt vô biểu tình lẳng lặng nhìn, trong lòng cười lạnh, đợi bắt đệ đệ ngươi cùng một nhà Chương Thiên Kỳ, ta lại không tin ta không bức được ngươi ra mặt..