“Tới đây, để cho bà xem một chút nào!” bà Từ cuối cùng cũng đã ngồi không yên, nhẹ giọng quát lên.

Tất cả mọi người đều bước sang hai bên, tránh một lối đi cho bà ta.

Bà Từ nay nâng chiếc kính lão lên, không nháy mắt một cái nhìn.

Nét bút có sức sống, nước chảy mây trôi!Cái này, đây quả thật là là một kiệt tác. 
“Bức thư pháp này, chỉ sợ rằng nó không phải là hàng nhái!”Dịch Khải Liêm giơ ngón tay cái lên, mặt đầy hưng phấn: “Thật không dám nghĩ tới, lại có thể nhìn thấy được bút tích thật của Vương Hữu Quân ở đây”.

“Đúng vậy! bình thường chỉ có thể thấy nó ở viện bảo tàng mà thôi!”.

“Quá đẹp! có thể viết ra được bức thư pháp như thế này, quả không hổ danh là thiên tài thư pháp!”.

Từng tiếng ca ngợi cứ thế nối tiếp nhau vang lên, khiến cho bà Từ cũng thấy hãnh diện trong lòng.

“Được rồi!...!được rồi!..được rồi!...” bà Từ nói liên tiếp ba câu, thận trọng đem bức thư pháp đó cất giữ lại.

Bà nói với người quản gia: “Nhanh, mau đem nó cất vào trong chiếc hộp quý giá nhất, nhất định phải thật nhẹ tay cho ta. 
“Vâng, thưa bà”, người quản gia cho người mang chiếc hộp đựng đến và bọn họ dám dùng sức mạnh để cầm bức thư pháp, trông bộ dạng của họ như đang nâng trứng, hứng hoa vậy vậy.

Tất cả mọi người nói, đây chính là bức thư pháp của Vương Hữu Quân, nó có giá trị vô cùng lớn, nhất định là không được mạnh tay, nếu làm hỏng, kết quả thật khó lường!.


Một bên Giai Kỳ cũng đang cắn chặt môi, trong lòng lại dâng trào lên sự cảm động.

Hạc Hiên đem bán công ty của anh ta chỉ vì mua đôi giày cao gót cho cô ta, bây giờ trong buổi lễ mừng thọ bà nội của cô, lại tặng một món quà lớn như vậy. 
“Ôi! tất cả mọi người mau lại xem, Lăng Thành trông thật buồn cười, haha!”, lúc này một bên Tống Tử Ngôn lập tức bật cười, chỉ vào Lăng Thành và nói: “Mọi người mau nhìn xem, trong tay anh ta đang ôm một chiếc hộp, anh ta cũng đã chuẩn bị quà cho bà nội sao!! Hahaha” Nghe thấy những lời của Tống Tử Ngôn, tất cả mọi người chuyển hết sự chú ý vào người Lăng Thành, khiến anh ta có chút không được tự nhiên, không vì bất cứ điều gì, tên Hạc Hiên kia quả đúng là da mặt quá dày, dám tặng cho bà Từ món hàng nhái, lại còn nói một cách rất khoa trương như vậy nữa.

Lăng Thành thật sự thấy khó chịu bởi anh ta.

Nhưng bây giờ mọi người lại đang chú ý đến chiếc hộp cũ rích trong tay anh.
“Lăng Thành, tới đây, đem món quà mà cháu đã chuẩn bị lên cho mọi người cùng xem nào!” bà Từ nói. 
“Đúng vậy! mau đem lên đi! hahaha!” mọi người nhao nhao lên yêu cầu Lăng Thành mang chiếc hộp lên.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ chiếc hộp trong tay Lăng Thành, đó là một chiếc hộp trông cũ rích, nó y như được nhặt từ đống đồng nát về vây! Cái này, Lăng Thành thật sự quá là ác tâm lại còn keo kiệt nữa chứ, bình thường anh ta không nỡ tiêu xài đã đành vậy mà ngay cả đến quà mừng thọ cho bà nội anh ta cũng tính toán chi li, đem đến một món quà như vậy sao!
Tất cả đều đang chế giễu món quà của Lăng Thành, điều đó khiến sắc mặt của Giai Kỳ cực kỳ kém, cô có chút tức giận, đã bảo Lăng Thành từ trước là chuẩn bị kỹ quà tặng, nhưng anh ta hết lần này đến lần khác đều không làm tốt được.

Lần này thì xong rồi, tất cả mọi người đều đang chế giễu!
“Nhanh lên, mau ngồi xuống đi, anh còn đứng đó làm gì!” Giai Kỳ kéo cánh tay Lăng Thành, nhẹ giọng khiển trách.

Và một bên Tịnh Lâm cũng đang vô cùng cáu giận, bà ta chỉ vào Lăng Thành hét lớn: “Cậu mau mang theo thứ đồ bỏ đi của cậu cùng cậu cút ngay ra khỏi đây đi, đừng ở đây làm mất mặt tôi nữa, đúng là đồ không biết liêm sỉ là gì mà! ”.
 “Được thôi!.”Lang Thành lẩm bẩm một tiếng, cầm hộp muốn đi tới cửa.


Ở nơi đó, để rất nhiều quà tặng, anh ta đang định đem hộp quà của anh đặt vào trong đống đó, nhưng lúc này Tống Tử Ngôn lập tức chạy tới, giật lấy chiếc hộp: “Ha ha, đừng nhỏ mọn như vậy chứ! quà thì cũng đã chuẩn bị rồi, vậy thì mau để chúng tôi cùng xem nào!!” Tống Tử Ngôn hí hửng nói, một tay lấy hộp mở ra! Trong chớp nhoáng, toàn bộ biệt thự lặng đi! Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hộp quà của Lăng Thành, nuốt nước miếng một cái! Đó là một chiếc quạt xếp, nan quạt là màu đen, nhìn có dấu vết tháng năm.

Mở quạt xếp ra, mặt quạt vẽ một bức tranh sơn thủy, họa tiết bên trong là ngày tuyết rơi.

Bức tranh này vừa nhìn là đã biết phải kỳ công lắm mới vẽ ra được! Nó như một kiệt tác của một họa sĩ lừng danh thời cổ đã vẽ ra! Nếu như không có tài năng của mấy chục năm, căn bản không thể vẽ ra được! Tại một cái góc của cây quạt, còn đề một bài thơ: “Một cánh hai cánh ba bốn cánh; Năm cánh sáu cánh bảy tám cánh; Chín cánh mười cánh cánh cánh bay; Bay vào hoa lau đều chẳng thấy”.

Và một điều đặc biệt thu hút, khiến người khác phải chú ý đó là trên bức tranh đó còn đóng lên mười mấy con dấu, đây chính là bài thơ “Tuyết Bay” của Ái Tân Giác La Hoằng Lịch cũng chính là vị vua Càn Long thời đại nhà Thanh mà mọi người hay nhắc đến. 
“Ha ha ha!”Cũng không biết là ai, nhịn không được cười lên, ngay sau đó tất cả mọi người cười vang!“Ha ha, tôi buồn cười chết chết mất thôi, cây quạt này bắt chước quá giống quá mà?! Ha ha ha!”.

“Đúng vậy, cây quạt mà vua Càn Long từng dùng, lại có thể xuất hiện ở đây?! Ha ha!”.

“Cây quạt này, ngay cả đến viện bảo tàng lịch sử thành phố Đại Phong này cũng không dám nói có!” Tống Tử Ngôn ôm bụng, cười ngặt nghẽo, vừa chỉ Lăng Thành vừa nói: “Anh quá biết trêu chọc mọi người rồi đó, anh có phải nghèo đến điên rồi không! Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội , anh chịu chi một chút thì có làm sao mà anh phải mang thứ như thế này đến đây chứ? anh thử nói cho xem, cây quạt này anh từ chỗ nào lấy được? Ha ha ha!”.
 “Tôi đã nhờ bạn mua hộ.”Lăng Thành nhàn nhạt nói.

Vốn là anh ta nghĩ sẽ tặng bức thư pháp của Vương Hữu Quân, nhưng mà bức thư pháp đó dù sao cũng là món quà mà Cẩm Tiêu Quân tặng.

Cho nên Lăng Thành đã gọi điện cho Cửu Hạ Như Ân để cho cô ta hỗ trợ chọn một món quà.

Ai biết, Cửu Hạ Như Ân vậy lại mà đưa tới cái cây quạt này! Cô ta nói cô ta có một người bạn làm trong viện bảo tàng quốc gia.

Phải nhờ vả rất lâu, mới đem cây quạt này tới được.


Nghe nói cái này cây quạt, vua Càn Long sử dụng ròng rã một năm.  
“Nhờ bạn mua hộ?!” Tống Tử Ngôn ôm bụng, cố nén nụ cười của mình: “Anh đã tốn bao nhiêu tiền ?”
 “Tôi không dùng tiền.

bạn của tôi không cần tiền.” Lăng Thành nói.“Cô ấy chỉ nói về sau có thời gian, mời cô ấy ăn một bữa bún gạo là được.”.
“Bún gạo?! Ha ha, là bún gạo hạng siêu sang sao?!” Tống Tử Ngôn ôm bụng cười, đến mức suýt chút nữa cười ngất đi .
Ha ha ha! tất cả mọi người vừa cười vừa chỉ trích Lăng Thành! Cái tên Lăng Thành này thật là không biết phải trái, không biết xấu hổ a! Ha ha!.
Bà từ mặt xị xuống, lạnh lùng nhìn LĂng Thành: “Cậu còn biết xấu hổ hay không? Giai Kỳ gả cho cậu, thật là hết sức xui xẻo! Người đâu? tới đây và đem cái cây quạt nát này ném đi cho tôi!”. 
“Vâng!”Hai người giúp việc bên cạnh gật đầu, cầm lấy chiếc hộp cùng với cây quạt, trực tiếp mở cửa ném ra ngoài! Mọi người xung quanh tiếng cười không ngớt.

Lăng Thành thở dài một hơi, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Bà Từ vốn là đang cao hứng, sau những trò láo nháo, bà cũng không nhịn được có chút giận dỗi, bà khoác tay đi và nói: “Nào! để tôi phát biểu vài lời nào!.”
“Đầu tiên xin trân trọng cảm ơn các vị quan khách đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến tham dự buổi lễ mừng thọ của tôi” bà Từ hơi hơi gật đầu nói: “Hôm nay là ngày vui của tôi, tất cả các vị cứ thoải mái ăn uống trò chuyện! Hôm nay có hai người, đến nhà họ Tống xin cầu hôn.

Trong lòng tôi đã nắm chắc.

Một hồi khi bữa tiệc kết thúc,chúng ta bàn lại.” Nói đến đây, bà Từ đứng lên: “Các vị hôm nay đã có lòng tặng ta rất nhiều quà, họ Tống nhà chúng tôi nhất định cũng sẽ chiêu đãi các vị, thức ăn ngon, rượu ngon đã chuẩn bị xong, xin mời các vị dùng tự nhiên” nói xong bà Từ phủi áo đi ra.
Trong chớp nhoáng này, mười mấy nhân viên phục vụ đi tới, trong tay bưng đầy đồ ăn.

“Vi cá mập, súp bào ngư, cua Hoàng đế....”cứ một lúc, một lúc lại bưng lên, không ít người đều cảm thấy giật mình.

Mỗi bàn có hơn mười món ăn, món ăn nào cũng đều là món nổi tiếng! Đoán chừng giá cả mỗi bàn, ít nhất cũng phải hơn 10 triệu! Mọi người đang dùng bữa rất vui vẻ, bỗng một thanh âm lần nữa truyền đến! “bà Từ, cô Tiêu Diệu Vân tới”.


“Mau cho mời vào!” bà Từ vội vàng nói.

Nhà họ Tiêu đời đời kinh doanh đồ cổ, cùng nhà họ Tống quan hệ cũng không tệ lắm.

Giai Kỳ cũng lộ ra nụ cười.

Lần trước Tiêu Diệu Vân hỏi, Mông Như Ý là ai tặng lúc đó cô còn không biết, là Hạc Hiên đưa cho chính mình.

Vừa hay một lúc nữa nói Hạc Hiên, nhờ anh ta giúp Tiêu Diệu Vân mua thêm một đôi.

Tiêu Diệu Vân vừa xuất hiện, trên sân tất cả bọn đàn ông trố cả mắt ra.

Thật sự đẹp! Lúc này Tiêu Diệu Vân mặc một chiếc quần jean bó sát người, cùng với chiếc áo sơ mi trắng, dáng người khỏi phải nói quyến rũ đến nhường nào.

Cô ta ngượng ngùng: “Trên đường kẹt xe quá”.

Tiêu Diệu Vân vừa đi, vừa lộ ra nụ cười áy náy.

Đang bước bỗng nhiên cô ta dừng lại: “Cái này..

Đây là..”Tiêu Diệu Vân cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Chính là cây quạt lúc nãy bị ném ra! Tiêu Diệu Vân là ai? cả dòng họ nhà cô cả đời đều kinh doanh về đồ cổ! Cái hộp này, cái này...!không tầm thường … “Giám đốc Tiêu, không cần nhặt đồ bỏ đi, sẽ có người quét đi.” Bà Từ cười một tiếng nói..