Cũng chính vào lúc này, một hồi tiếng còi cảnh sát truyền đến.
Báo cảnh sát rồi?! Trương Lượng lập tức chảy mồ hôi lạnh, nhấc chân chạy!
“Muốn chạy?” “Ngăn hắn lại!” Mấy ông chủ tiệm đồ cổ phản ứng lại, nhao nhao kêu to.

Nhân viên tiệm đồ cổ đứng cạnh đó, nghe thấy động tĩnh, vội vàng chặn Trương Lượng lại, sau đó vài người ba chân bốn cẳng đè Trương Lượng xuống đất.

“Mẹ kiếp ! Vậy mà thật sự là đồ giả, cái tên khốn kiếp này, suýt chút nữa làm ông bồi thường oan 500 triệu rồi.” Lúc này, Trần Kỳ cũng giả vờ thành người bị lừa, quay về phía Trương Lượng phun một bãi nước miếng, mắng một hồi bèn muốn chuồn đi.
Ngay lúc hắn quay người muốn đi ra khỏi Cổ Vận Các, trước mắt bỗng nhiên có bóng người lóe lên, chắn trước mặt hắn.

Chính là Lăng Thành! “Cmn, cậu có bệnh à? Ngăn tôi làm gì?” Trần Kỳ cực kỳ không vui.

Người bên cạnh cũng vây lại, nhao nhao nhìn sang.

Lăng Thành cười híp mắt nhìn Trần Kỳ: “Ông nhẫn tâm bỏ đồng bọn lại, nhìn hắn bị tóm đi à?” Trần Kỳ biến sắc: “Cậu có ý gì?” “Đủ rồi đó, ông không cần giả bộ nữa đâu, có cái kỹ năng diễn xuất này, đi làm diễn viên có phải tốt hơn không, làm gì cứ phải đi gạt người vậy?” Thấy hắn còn không nhận tội, Lăng Thành thở dài, lắc đầu nói.
Trần Kỳ lười nói nhảm, vừa muốn vòng qua Lăng Thành nhanh chóng rời đi, lại phát hiện cánh tay của mình bị Lăng Thành gắt gao giữ lại.

Giờ phút này, Trần Kỳ chỉ cảm thấy tay Lăng Thành giống như kìm sắt, bất kể dùng sức thế nào cũng không thể thoát ra được.

“Cậu cmn có bệnh à! Cậu ta lừa người thì liên quan gì đến tôi? Tôi vừa rồi cũng suýt mắc lừa đó.” Trần Kỳ thở hổn hển mắng to, mắt đảo láo liên, rõ ràng là triệt để hoảng rồi.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, Tiêu Diệu Vân hoàn toàn không phản ứng kịp, ngây người ở đó.

Lúc này, Lâm Tuyết mang theo mấy anh cảnh sát nhân dân bước nhanh đến.
Lâm Tuyết hôm nay không mặc đồng phục cảnh sát, dù vậy cũng khó che được khí chất chính trực trên người kia, quần jean bó sát người, làm nổi bật dáng người càng thêm nóng bỏng, gợi cảm mê người hết sức.
Lúc này cô đi đến trước mặt Lăng Thành: “Tên này cũng là lừa đảo?” Không đợi Lăng Thành trả lời, Trần Kỳ vẻ mặt đau khổ kêu oan: “Người đẹp cảnh sát à, cô nói lý giúp tôi với, tôi tới để mua đồ cổ , cũng là người bị hại mà, tên nhóc này không phân tốt xấu đã kéo tôi lại không cho tôi đi.

Cô phải làm chủ cho tôi đó.” Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng đi tới, nhao nhao làm chứng.

“Đúng, ngài Trần đây là đến mua đồ cổ .” “Chúng tôi có thể chứng minh.” “Này, con rể nhà họ Tống, cậu làm cái gì vậy? Coi như cậu vừa rồi mèo mù vớ cá rán, nhận ra khối ngọc kia là giả, cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác chứ.”
Thực sự là một đám đần độn.

Lăng Thành cười một tiếng.

Hai người Trương Lượng cùng Trần Kỳ này, vừa rồi rõ ràng chính là ông diễn tôi giật dây, bây giờ Trương Lượng bị lộ, mấy người lại còn không nhìn ra Trần Kỳ có vấn đề.

Nhưng mà khiến Lăng Thành càng cạn lời chính là, Lâm Tuyết thế mà lại tin Trần Kỳ với lời của mấy ông chủ tiệm đồ cổ kia.
Bấy giờ Lâm Tuyết nhíu nhíu mày, quay về phía Lăng Thành nói: “Lăng Thành, không thể tùy tiện vu oan cho người khác, nhanh chóng thả người ta ra đi.” “Có nghe thấy không, ngày mai tôi còn cần bàn chuyện làm ăn đó, làm lỡ việc của tôi, cậu chịu trách nhiệm nổi không?” Trần Kỳ có chút đắc ý, cười lạnh quay về phía Lăng Thành nói.
Haizz! Nghe được lời Lâm Tuyết nói, Lăng Thành âm thầm thở dài.


Nếu để cho cái tên Trần Kỳ này đi , ông ta khẳng định có cách cứu Trương Lượng ra, đến lúc đó hai người nhất định sẽ đi nơi khác lừa gạt.

Thôi vậy, vẫn nên ít xen vào việc của người khác thì hơn.
Lăng Thành trong lòng buồn bực, đang định buông tay ra, cũng chính lúc đó, Lăng Thành nhíu chặt lông mày! Không đúng nha, trên mặt tên Trần Kỳ này...!Xoạt! Một giây sau, Lăng Thành nhanh chóng ra tay, từ trên mặt Trần Kỳ kéo xuống một thứ.

Là một tấm mặt nạ giống mặt người như đúc.

Ấy! Nhìn thấy khuôn mặt thật của Trần Kỳ, mọi người ở đây đều nhịn không được hút một hơi khí lạnh.

Không phải là do mặt Trần Kỳ đáng sợ ra sao, mà là gương mặt kia quá bỉ ổi, so với bộ dáng nghiêm trang đạo mạo vừa rồi, thực sự tương phản quá lớn.
“Là ông?!” Giờ phút này, Lâm Tuyết trực tiếp bắt gọn Trần Kỳ! Cô nhận ra người này! Không đúng, chính xác mà nói, cả cái cục cảnh sát, có ai là không nhận ra cái tên Trần Kỳ này đâu! Một năm trước hắn là kẻ bị hiềm nghi phạm tội lừa gạt đồ cổ mà! “Nhanh, nhanh xem một chút, trên mặt cái tên Trương Lượng kia có mặt nạ hay không!” Lúc này Lâm Tuyết kích động hưng phấn hết sức.

Mấy anh lính cảnh sát chạy mau tới, quả nhiên, từ trên mặt Trương Lượng cũng kéo xuống được một tấm mặt nạ.
Một năm trước, phú thương tới thành phố Đại Phong đầu tư, bị hai người hợp tác lừa mất một bức tranh cổ giá trị cả chục triệu, cấp trên rất coi trọng vụ này, lệnh cho Lâm Tuyết mau chóng phá án.

Nhưng mà hai người này quá giảo hoạt, Lâm Tuyết truy xét một năm, cuối cùng vẫn không tra ra được hành tung của bọn hắn.

Lại không nghĩ rằng, hôm nay thế mà lại tóm gọn được?!
Thân hình mềm mại của Lâm Tuyết run lên, đây, đây tuyệt đối là lập công lớn đó! Mà vốn dĩ mấy ông chủ tiệm đồ cổ vẫn còn đang làm chứng cho Trần Kỳ thì lại đứng ở đó, cả đám trợn mắt há mồm.


Án lừa gạt đồ cổ một năm trước bọn hắn rõ quá mà, thế mà không nghĩ tới, hai người vừa nãy lại chính là chủ mưu, hơn nữa còn lớn mật như thế, dám lừa gạt đến trên đầu nhà họ Tiêu.
Cùng lúc đó, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng kinh ngạc nhìn Lăng Thành.

Mặt nạ mà hai người kia mang quá giống thật, bản thân hoàn toàn không nhìn ra, tên nhóc này làm thế nào phát hiện ra? Có điều có Lâm Tuyết ở đó, bọn hắn cũng không dám hỏi.
Lúc này, Lâm Tuyết phân phó thủ hạ mang người lên xe, sau đó đi tới trước mặt Lăng Thành.

“Lăng Thành, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi quá võ đoán, suýt chút nữa đã mất đi cơ hội phá án.

Lần này thật sự cám ơn anh.” Lâm Tuyết cắn môi, ngại ngùng nói.

Lăng Thành cười híp mắt khoát tay nói: “Đâu có gì đâu, tôi chỉ là không muốn để người xấu chạy mất thôi.” Lâm Tuyết gật gật đầu, sau đó hiếu kì hỏi: “Làm sao anh biết cái tên Trần Kỳ vừa nãy đeo mặt nạ vậy?” Lăng Thành nghĩ một lát, tùy ý nói: “Cái này không có gì kỳ lạ cả, vừa rồi lúc hắn giãy giụa, mặt nạ trên mặt hắn cong lên một miếng nhỏ, tình cờ bị tôi thấy được.”
Thực ra vấn đề này, chính Lăng Thành cũng có chút buồn bực.

Bởi vì Trần Kỳ ngụy trang rất hoàn hảo, chỉ là chỗ mặt nạ liền với cổ có một chút tỳ vết nhỏ, mà cái tỳ vết nhỏ này, người bình thường cơ bản là không nhìn ra được, nhưng không biết vì cái sao, bản thân vậy mà lại nhìn ra.

Nhãn lực của mình từ khi nào trở nên tốt như vậy? Lăng Thành nói thầm trong lòng.
Lâm Tuyết không hoài nghi chút nào, mỉm cười: “Bất kể nói thế nào, lần này thật sự cám ơn anh, về sau có cơ hội, tôi mời anh ăn cơm.” Nói xong những lời này, Lâm Tuyết bèn tạm biệt rồi rời đi.
Ngay tại lúc Lâm Tuyết áp giải Trần Kỳ cùng Trương Lượng tới cục cảnh sát, Trần Kỳ cùng Trương Lượng bị giam ngồi ở ghế sau xe, lúc này trên mặt bọn hắn đầy căm tức cùng không cam lòng.

Cái âm mưu này, hai người lên kế hoạch đã lâu, tự nhận là hoàn mỹ không có khuyết điểm gì, như thế nào cũng không nghĩ đến, tại thời khắc mấu chốt cuối cùng lại bị Lăng Thành phá hỏng.


“Tên nhóc kia tên là Lăng Thành đúng không?” Trong cơn giận dữ, Trần Kỳ nhỏ giọng hỏi Trương Lượng.

Trương Lượng gật đầu: “Vừa nãy mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều nói, là con rể ở rể nhà họ Tống!” “Mẹ nó, có một ngày chúng ta được thả, trừ khử cái tên ngu ngốc này!” Trần Kỳ cắn răng, nắm thật chặt nắm đấm nói.
Ở Cổ Vận Các.
Nhìn thấy đám người tản đi, Tiêu Diệu Vân đạp giày cao gót đi qua: “Lăng Thành, anh làm sao nhìn ra hai người kia là hai tên lừa gạt vậy?” Lăng Thành nhếch miệng lên, hời hợt nói: “Cũng không có gì, tôi thường xuyên đọc loại tiểu thuyết thám tử trên website Hắc Nham, hơn nữa, vừa rồi hai người kia diễn trò, nói thật là quá vụng về.”
Thấy hắn nhẹ nhõm nói ra như thế, Tiêu Diệu Vân hé miệng nở nụ cười, tiếp tục hỏi: “Anh mới vừa nói những kiến thức có liên quan đến ngọc Khấp Huyết kia, là học ở đâu vậy?” Ai nha, cái này hình như hơi khó trả lời nha.

Lăng Thành âm thầm suy nghĩ một lúc: “Cái này ấy à, trước kia tôi có đi theo một thầy giáo già học khoảng một năm tri thức có liên quan đến đồ cổ, cho nên...”
Nói đến đây, Lăng Thành nhẹ nhõm nhún vai.

Ý tứ rất rõ ràng.

Phân biệt một khối ngọc Khấp Huyết, hoàn toàn dễ như ăn bánh.

Tiêu Diệu Vân lập tức trở nên kích động, giọng điệu gấp gáp: “Vị thầy giáo kia tên là gì vậy? Ở đâu vậy?” Bản thân cũng không phân biệt được ngọc Khấp Huyết là thật hay giả, bị Lăng Thành liếc mắt một cái đã nhìn ra, hơn nữa còn có thể nói ra thật nhiều tri thức mà bản thân cũng không biết.

Vị thầy giáo già dạy cho anh ta kia, chẳng phải là càng lợi hại hơn sao? Dạng người này, cho dù như thế nào cũng phải gặp một lần nha!
Nhưng mà câu trả lời sau đó của Lăng Thành lại khiến Tiêu Diệu Vân cảm thấy hụt hẫng.

“Tôi đã nhiều năm không gặp thầy ấy , cũng không biết thầy ấy bây giờ ở đâu.” Lăng Thành áy náy nói.
Nghe nói như thế, Tiêu Diệu Vân khẽ thở dài một tiếng, cũng không tiếp tục cái đề tài này, mà là phức tạp nhìn Lăng Thành, nhẹ giọng hỏi: “Lăng Thành, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?” “Chuyện gì?” “Tôi muốn mời anh làm giám bảo sư danh dự cho Cổ Vận Các chúng tôi, không cần mỗi ngày tới tiệm đi làm, chỉ cần anh xuất hiện lúc chúng tôi cần hỗ trợ là được, tiền lương 5 triệu, có được không?” Tiêu Diệu Vân nhẹ giọng nói..