Bây giờ mọi quyền hành nhà họ Tống đều nằm trong tay Bà Từ - bà nội của Tống Tử Ngôn, mà anh ta lại rất được lòng bà nội của mình.

Thêm nữa,sự nghiệp của hắn bây giờ phát triển cũng không tệ, chí ít cũng có tài sản cá nhân khoảng 1-2 tỷ, đắc tội với hắn thì khó lòng mà sống yên ổn được.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Giai Kỳ đi qua ngăn Tịnh Lâm lại.

Mặc dù cô ta chán ghét Lăng Thành, nhưng dù sao đi nữa, anh ta cũng đã vừa giải vây cho cô.

Lăng Thành một tay ôm mặt, trên má anh ta có thể nhìn thấy rất rõ dấu bàn tay.

Thế nhưng, hắn bỗng nhiên lại mỉm cười lên, ba năm, ròng rã ba năm, đây là lần đầu tiên Giai Kỳ đứng ra thay anh ta nói chuyện.

Mang theo nụ cười chua chát, Lăng Thành quay người rời đi.
“Được rồi! Được rồi! Mọi người không cần khách sáo quá đâu, đều đến ngồi đi!” Bà Từ chậm rãi bước đến, bên cạnh có hai người dìu ra, bà từ tốn ngồi trên ghế.

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, công ty Hoa Ngưu ở thành phố Đại Phong của chúng ta sắp tới sẽ do một vị giám đốc trẻ tuổi lãnh đạo, ngày mai sẽ là ngày nhận chức”.
“Hả?” đây quả là một tin nóng bất ngờ, mọi người đều ngẩn người trước tin tức này.
Dưới trướng của nhà họ Tống, có mười mấy công ty quảng cáo vài năm trở về đây đều rất muốn có được mối quan hệ làm ăn với công ty Hoa Ngưu.


Bởi vì Hoa Ngưu chính là công ty giải trí lớn nhất nhì ở thành phố Đại Phong này, hợp tác với họ chỉ có lãi gấp bội chứ chưa bao giờ bị lỗ.

Thế nhưng, người đứng sau công ty này lại là nhà họ Lăng, Lăng Thiệu Huy vốn chẳng ưa gì nhà họ Tống, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường.

Chính vì vậy, mỗi lần nhà họ Tống đưa ý muốn hợp tác, đều bị họ từ chối.

Bây giờ, Công Hoa Ngưu lại đổi tổng giám đốc mới, nhà họ Tống dĩ nhiên là muốn thử một chút rồi, xem có thể hợp tác với họ hay không!
“Ai tình nguyện đi đàm phán với họ nào?” Bà Từ nhìn khắp tất cả mọi người một lượt, rồi tiếp tục chậm rãi nói: “Nếu có thể tạo được mối quan hệ hợp tác này xem như là đã lập được công lớn cho nhà Tống!”.

“Cháu đi!”, “Thưa bà cháu muốn đi”...!Bà Từ nhìn vào đám người nô nức xung phong đi, gật đầu tán thưởng, tỏ vẻ hài lòng với thái độ của họ, rồi bà chỉ vào Tống Tử Ngôn: “Tử Ngôn, ngày mai cháu hãy đến đó thử sức một chút”.
Một cảm giác tuyệt vời khi thức dậy sau một giấc ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, sau khi nấu xong đồ ăn sáng, Lăng Thành liền lái chiếc xe điện của anh ta chạy đến công ty Hoa Ngưu.

Ở thành phố Đại Phong phồn hoa này, công ty Hoa Ngưu là một công ty top đầu của thành phố.

Mỗi buổi sáng, đỗ trước của công ty đều là những chiếc xe hạng sang trọng, trong trong số đó không ít là những chiếc xế hộp thể thao, một số là xe do công ty cấp cho các các ngôi sao nổi tiếng.

Công ty có quy định, tất cả ngôi sao của công ty mỗi ngày đều phải đến công ty để trình diện, nếu có việc gấp hạy việc đột xuất cũng nhất định phải xin phép đàng hoàng mới được nghỉ.

Chính vì thế, xung quanh công ty thường xuyên có rất nhiều nhà báo đến theo dõi, họ kiếm tiền vào những tấm hình, nếu như bất kỳ một ngôi sao nào bị chụp phải tin xấu, chúng còn dùng tin đó để tống tiền.

“Ngươi lái xe kiểu gì vậy?” Một cô gái vô cùng xinh đẹp, mở cửa xe và bước xuống.

“Woa!” một tràng âm thanh truyền đến, khi cô gái này xuất hiện, liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở xung quanh đó.

Cô ta mặc một bộ váy ôm sát người, chân mang giày cao gót, dáng người nhỏ nhắn gợi cảm.

Một cô gái như vậy, cho dù là ở đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Lăng Thành kêu lên một tiếng, cô ta thật sự đến đây để ký hợp đồng sao? Lăng Thành nở nụ cười.

Mặc dù bị xe đụng chúng, xe điện điện coi như bị hỏng rồi, may mà người người không bị thương, nên anh ta cũng không có định truy cứu sự việc.

Anh ta đang định bước đến chào hỏi theo phép lịch sự, thế nhưng lúc này Y Nguyệt nhìn thấy anh ta: “Là cậu ư? Lăng Thành? Sao cậu lại ở chỗ này?” Y Nguyệt chau mày tỏ vẻ khó hiểu nói.

Rồi cô ta liền nghĩ ra, chắc là Lăng Thành đến xin làm bảo vệ ở công ty Hoa Ngưu.

Cô liền gắt giọng lên: “Cậu bị mù sao? Đi xe kiểu gì vậy? Cậu không nhìn thấy xe của tôi à!” Y Nguyệt nóng nảy gắt lên cằn nhằn.


Chiếc xe cô mới mua được một thời gian, bây giờ, dù cho có là một vết xước nhỏ cô ta cũng cảm thấy xót xe.

“Là cậu đụng vào tôi mà! Bây giờ còn quay ngược lại trách tôi sao?” Lăng Thành mặt tràn đầy bất lực nói.   
Ngay lúc đó, đội trưởng đội bảo vệ đi ra quát lớn: “Anh làm cái quái gì vậy? Anh không biết công ty Hoa Ngưu này cho xe điện đi vào hay sao hả? Không có một chút phép tác nào hết!”
“Ai lập ra quy tắc này?” Lăng Thành lạnh lùng hỏi.
“Ai lập ư? Ta lập đó!” Tên đội bảo vệ hệ tiến lên và nói.

Ông ta còn túm lấy cổ áo của Lăng Thành và bắt Lăng Thành phải xin lỗi: “Mau xin lỗi cô ấy đi”, hắn ta lườm Lăng Thành một cái.

Nhìn thấy bộ dạng của Lăng Thành , trên người thì mặc áo hàng chợ, còn đi xe điện, nhất định là tới đây để xin làm bảo vệ.

“Cô ấy cứ yên tâm tôi chắc chắn sẽ không để anh anh ta trúng tuyển đâu!”, đội trưởng đội bảo vệ vỗ ngực một cái quay lại nói với Y Nguyệt một cách đầy tự tin, nói xong liền nhìn về hướng Lăng Thành: “Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm phải không? Tôi tuyên bố, cậu chính thức bị đuổi việc”. 
“Công ty này thái độ nhân viên có vẻ không tốt cho lắm!” Lăng Thành lắc đầu một cái, đã vậy lại còn có những tên hách dịch như thế này nữa! anh ta thật sự muốn xem rốt cuộc, tên đội trưởng đội bảo vệ này sẽ làm thế nào để đuổi việc anh ta.

Lăng Thành nhếch miệng cười rồi từ từ nói: “ Ông lấy quyền hành gì mà đuổi tôi đi chứ?”.

‘Cậu…”Đội trưởng đội bảo vệ chỉ thẳng tay vào mặt Lăng Thành “Thằng nhãi ranh này”, ông ta nghĩ trong lòng, đúng là ông ta không có quyền hành gì để đuổi việc một người, nhưng cậu ta tới đây để xin làm bảo vệ mà ông ta lại là đội trưởng đội bảo vệ về sau cậu ta có thể sống yên ổn được sao?
“Lăng Thành, cậu thật sự khiến người khác cảm thấy buồn nôn đó!” Y Nguyệt dậm mạnh đôi giày cao gót, đi đến trước mặt Lăng Thành, nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ: “Đội trưởng bảo vệ không đuổi được cậu, vậy thì phó giám đốc có thể đổi được cậu chứ!” Nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở đang bước tới, tất cả đám nhân viên bảo vệ nhao nhao cúi đầu chào hỏi.

Cô gái này chính là Phó giám đốc công ty Hoa Ngưu- Lệ Tố Tố. 
“Tố Tố” Y Nguyệt nhìn thấy Lệ Tố Tố đang tiến đến liền bước lên chào hỏi.


Chính bởi vì có quen biết trước với Lệ Tố Tố nên lần này Y Nguyệt mới có thể ký hợp đồng với công ty Hoa Ngưu.

Lệ Tố Tố khẽ gật đầu, rồi quay nhìn về phía Lăng Thành, “Mau xin lỗi Y Nguyệt cho tôi!”.
“Gì?”
“Đúng vậy, anh còn không mau xin lỗi cô ấy, anh coi như tự hại đời anh đó!” Lệ Tố Tố nhìn Lăng Thành với ánh mắt lạnh lùng.

Cô ta nhíu mày: “Ngươi đã nghe ai nói là ở đây tuyển bảo vệ vậy? Ai tuyển anh thì cũng không quan trọng.

Bây giờ anh không xin lỗi đúng không? Tôi sẽ lấy thân phận Phó giám đốc thông báo cho anh rằng anh đã bị đuổi việc, hãy mau lái chiếc xe điện cũ rích của anh và cút đi”
“Tôi cút đi ư?” 
“Anh bị điếc hay sao? Anh nghe không hiểu những lời tôi nói sao?”.
Ngay sau đó Y Nguyệt lại hằn học, lạnh mặt nói: “Coi như hôm nay tôi xui xẻo mới gặp phải cậu, cậu làm hỏng xe của của tôi, bây giờ tôi không thèm đòi cậu bồi thường, thì tốt nhất cậu nên cút nhanh lên cho tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy bản mặt của cậu thêm một giây phút nào nữa!”.
Cũng chính ngay giờ phút này, một chiếc Mercedes Benz chạy đến và dừng ngay trước mặt của mọi người.

Ngay sau đó, bước xuống xe có khoảng 20 cô gái.

Tất cả họ đều mặc bộ vest đen, đó là đồng phục vệ sĩ và trên mặt còn đeo thêm một bộ kính đen.

“Tổng giám đốc! thật xin lỗi, chúng tôi đã tới chậm” thư ký Trâm Hy bước nhanh tới phía trước mặt của Lăng Thành cúi người góc 90 độ, lịch sự chào Lăng Thành..