Kính Bát Quái? Lăng Thành cười lạnh, sau đó chăm chú nhìn Vương Viêm đang đứng trong đám người: “Chú ba, chú cũng hoài nghi là anh làm?” Toàn bộ nhà họ Lăng, chỉ có Vương Viêm là có quan hệ tốt với hắn nhất, tựa như anh em ruột vậy.

Lăng Thành tin tưởng Vương Viêm sẽ không giống những người khác, chưa rõ chân tướng đã nói xấu hắn.
Nhưng mà câu trả lời của Vương Viêm trực tiếp khiến cho tâm trí Lăng Thành chìm đến đáy vực.

“Anh hai, em rất muốn tin tưởng anh, nhưng em càng muốn biết cái Kính Bát Quái kia là như thế nào?” Vẻ mặt Vương Viêm lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm gì, chất vấn hắn.

Nói xong, Vương Viêm đột nhiên trở nên kích động, trong mắt đầy nước mắt và sự căm hận, hét lớn: “Anh có biết hay không, em với Giai Giai yêu nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, tại sao anh lại làm như vậy, tại sao?”
“Đồ khốn nạn, cút ra ngoài, cút ra!” Cũng không biết là ai, từ trên bàn cơm cầm lấy rau quả trực tiếp ném vào người Lăng Thành.

“Lăng Thành, mau cút đi, ở đây không chào đón cậu!” “Một nhà ba người mấy người tốt nhất là chết ở bên ngoài đừng có quay trở về nhà họ Lăng nữa, cút đi!”
Rau quả, trứng gà rơi vào người hắn như mưa.

Lăng Thành nhắm mắt lại, quần áo đã bẩn không chịu được! Từng tiếng chửi rủa giống như là thủy triều ào tới.

Lăng Thành cảm giác trong lòng đang rỉ máu! “Ha ha, được, được, được!” Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn khắp bốn phía: “Là mắt Lăng Thành tôi bị mù, trước đây cầm 30 tỷ giúp đỡ mấy người! Từ giờ trở đi, Lăng Thành tôi không có quan hệ gì với mấy người nữa.

30 tỷ lúc trước coi như tôi cho chó ăn, chỉ đổi lại được một cái công ty Hoa Ngưu!”
Nói xong những lời này, Lăng Thành không chút nào do dự, quay người nhanh chân rời đi.

“Đồ ngu!” “Súc sinh!” “Còn phân rõ giới hạn với chúng tôi?” “Về sau đừng có mà mang thân phận người nhà họ Lăng ở bên ngoài giả danh lừa bịp nữa.”
Lúc bước ra khỏi cửa biệt thự, tiếng hét phẫn nộ của đám người Trần Vân từ phía sau truyền đến.

Thân phận người nhà họ Lăng? Thật sự cho rằng tôi thèm muốn cái thân phận ấy? Nghe được mấy lời này, Lăng Thành cười ha ha.

Nhưng mà trong hai mắt lại ẩn chứa nước mắt.

Lăng Thành không phải là bởi vì bị trục xuất khỏi gia tộc một lần nữa mà đau lòng, mà là không cách nào chấp nhận được, Vương Viêm vẫn luôn có quan hệ tốt với hắn nhất, vậy mà vào thời khắc mấu chốt nhất lại không tin hắn!
Thời tiết không tốt, mưa nhỏ ào ào rơi xuống.

Nước mắt và nước mưa hòa vào nhau, tim như bị đao cắt.

Sau khi Lăng Thành rời đi, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi đỗ lại trước cửa biệt thự nhà họ Lăng.

Sau đó, một người trẻ tuổi mặc vest đen chậm rãi bước xuống, mấy tên tùy tùng đi theo phía sau.


Sắc mặt người trẻ tuổi trầm tĩnh, nhưng mà đôi mắt lại lộ ra sự tàn bạo.

Nếu Lăng Thành còn ở đây, tuyệt đối sẽ giật nảy mình.

Người trẻ tuổi này chính là đường chủ của đường khẩu tại thành phố Đại Phong của Thông Thiên Giáo, Hà Thiên Hựu!
Sau khi xuống xe, Hà Thiên Hựu nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh của biệt thự, sau đó đi thẳng vào.

Cảm nhận được trên người mấy người Hà Thiên Hựu tỏa ra sát khí, mấy cô hầu gái đứng ngoài cửa phòng khách đều không dám hỏi thăm.

Trong sảnh lớn, đám người Trần Vân và Lăng Nghệ vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ lên án Lăng Thành.

Nhìn thấy mấy người Hà Thiên Hựu đi vào, tất cả mọi người nhà họ Lăng đều sững sờ.
“Cậu là ai vậy?” Một giây sau, Trần Vân mở miệng hỏi.

Hà Thiên Hựu nhìn xung quanh một vòng, hờ hững nói: “Lăng Thành có ở đây không?” Lúc này ngoài mặt Hà Thiên Hựu tỏ ra rất bình tĩnh, trong lòng lại bốc lửa.

Lúc trước tại đường khẩu, hắn cho rằng Lăng Thành là Đông Vương của phái Thiên Sơn, đối với hắn vô cùng cung kính, sau đó lại nghe theo lời Lăng Thành nói, không tuân theo quy định, bảo các huynh đệ trong bang uống rượu.

Trong nháy mắt trước khi hôn mê đó, Hà Thiên Hựu biết hắn bị lừa rồi.
Cho nên sau khi tỉnh lại, Hà Thiên Hựu ngay lập tức phái người âm thầm điều tra, cuối cùng biết được, cái tên giả mạo Đông Vương của phái Thiên Sơn kia chính là nhị thiếu gia nhà họ Lăng ở thành phố Đại Phong, đồng thời còn là con rể ở rể nhà họ Tống.

Hà Thiên Hựu vừa mới tới nhà họ Tống, không thấy người đâu, cho nên ngay lập tức chạy đến nhà họ Lăng.

Lúc này, nghe được Hà Thiên Hựu mở miệng, đám người vốn còn có chút buồn bực, lúc này trên mặt từng người đều lộ ra mấy phần chế giễu.
Đến tìm Lăng Thành? Cùng một giuộc với tên súc sinh kia thì có thể là hạng người tốt gì? Trong lòng không ít người nhà họ Lăng đều hiện lên ý nghĩ này.

“Ở đây không có Lăng Thành nào cả.” Lúc này, Trần Vân tức giận nói.

Hà Thiên Hựu nhíu nhíu mày: “Lăng Thành không phải là người nhà họ Lăng mấy người sao?” Trần Vân trợn mắt nói: “Ai nói với cậu hắn là người nhà họ Lăng chúng tôi? Tên súc sinh kia vừa mới đi, cậu muốn tìm hắn thì đi ra ngoài mà tìm, đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm.

Còn nữa, mấy người các cậu có biết chút xíu quy củ nào không hả? Biết nơi này là đâu không? Cứ trực tiếp xông vào như vậy.”
Nghe Trần Vân quở trách, sắc mặt của Hà Thiên Hựu thay đổi ngay lập tức! Từ khi trở thành đường chủ cho đến nay, còn chưa có ai dám nói năng với hắn như vậy! Ngữ khí của hắn trở nên lạnh lẽo, lại hỏi một câu nữa: “Tôi hỏi cô, Lăng Thành ở đâu?” Trần Vân cũng bị chọc tức: “Cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không? Đã nói Lăng Thành không ở đây rồi, tôi làm sao biết hắn chết ở chỗ nào rồi chứ? Mấy người mau cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”
Đúng là tự tìm cái chết! Lần này Hà Thiên Hựu không nhịn được nữa, sát ý trong mắt tăng lên vùn vụt! Hắn đường đường là đường chủ của đường khẩu ở thành phố Đại Phong, vậy mà bị một người phụ nữ chửi rủa.

Cho dù người phụ nữ này xinh đẹp thì sao chứ?!
“Đường chủ, xin ngài bớt giận, bây giờ chuyện quan trọng nhất của chúng ta là phải tìm được Lăng Thành.” Đúng lúc này, một tên thuộc hạ ở bên cạnh nhanh chóng thấp giọng giúp hắn hạ hỏa: “Đợi tìm được Lăng Thành rồi, chúng ta trở lại giáo huấn đám người nhà họ Lăng này cũng không muộn mà!” Nghe nói như thế, Hà Thiên Hựu hít một hơi thật sâu, cưỡng ép áp chế lửa giận xuống.

Không sai, chính hắn đã ăn trộm bí tịch “Cửu Long Thăng Thiên” của Giáo Chủ.

Vốn dĩ muốn sao chép ra một bản nữa, sau đó trả quyển bí tịch thật lại.

Kết quả không đợi hắn sao chép xong, bí tịch này đã bị Lăng Thành cầm đi! Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là tìm bí tịch về.

Bằng không nếu Giáo Chủ phát hiện ra bí tịch trộm đi, hắn chắc chắn sẽ xong đời, đây chính là tội chết!
Hà Thiên Hựu lạnh lùng nhìn Trần Vân, sau đó mang theo thuộc hạ rời đi.

“Cái quái gì vậy, nhìn cách ăn mặc của bọn hắn giống như chó đội lốt người vậy, vừa nhìn đã biết là côn đồ cắc ké trên đường.

Cùng một giuộc với mấy người này thì Lăng Thành có thể tốt đến đâu cơ chứ.” Thấy mấy người Hà Thiên Hựu rời đi, Trần Vân chế giễu nói.
Hà Thiên Hựu vừa đi đến cửa chính biệt thự thì nghe được lời này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm! Hắn nắm chặt nắm đấm, cắn răng hung hăng nói: “Chờ Thông Thiên Giáo bọn ta hoàn toàn nắm giữ thế lực ngầm của thành phố Đại Phong trong tay, mấy người nhà họ Lăng các người sẽ chết đầu tiên.”
Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ.

Lăng Thành kéo kính xe xuống, hút một điếu thuốc.

Hắn bây giờ rất ít khi hút thuốc.

Hít sâu một hơi, điện thoại vang lên.

“Lăng Thành, anh đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Giai Kỳ truyền đến từ đầu dây bên kia.

Trở thành cổ đông lớn nhất của xí nghiệp nhà họ Tống, Giai Kỳ ở trước mặt người nhà họ Tống hoàn toàn nở mày nở mặt, thậm chí cô không cần nhìn sắc mặt của bà nội nữa, cho nên hai ngày nay tâm tình của cô tốt lạ thường.
Lăng Thành nhìn thời gian: “Tôi vừa tan làm.” “Đi dạo phố cùng tôi nha.” Tựa hồ do dự một chút, Giai Kỳ mở miệng nói.

Điếu thuốc trong tay Lăng Thành ngay lập tức rơi xuống đất.

Kết hôn ba năm nay, đây hình như là lần đầu tiên Giai Kỳ chủ động mời hắn đi dạo phố.

Trước đó cô từng nói mang hắn ra ngoài rất mất mặt.
“Được!” Lăng Thành nhẹ gật đầu.

Mười mấy phút sau, Lăng Thành tìm được Giai Kỳ ở phố đi bộ.


Con đường này là nơi phồn hoa nhất thành phố Đại Phong, chỗ nào cũng có cửa hàng và hàng quà vặt ven đường.

Lăng Thành thấy được Giai Kỳ lẫn bên trong trong đám người nhốn nháo.

Hai ngày không gặp, cô dường như trở nên xinh đẹp hơn, đứng trong đám người lại vô cùng nổi bật.
Giai Kỳ nhón mũi chân lên, cách đám người vẫy tay với Lăng Thành.

Áo phông màu trắng phối hợp với quần jean ôm trọn đôi chân dài khiến cho dáng người được lộ ra rõ ràng không sót chút nào, dẫn tới không ít người đàn ông xung quanh liên tục quay đầu.

Có người vợ như vậy, có là ai thì cũng sẽ cực kỳ vui sướng.
Chủ yếu nhất là bên người Giai Kỳ còn có một người đẹp khác.

Chính là Uyển Đình.

Lúc này cô mặc váy ngắn, đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Hai người đẹp này mỗi người mỗi vẻ, cực kỳ thu hút người khác.

Nhìn thấy Lăng Thành, trong lòng Uyển Đình vô cùng lo lắng.
“Vợ à, anh tới rồi.” Lăng Thành chen qua đám người, cười híp mắt nói.

Nếu là trước kia, một tiếng vợ này chắc chắn sẽ làm cho Giai Kỳ sốt ruột.

Nhưng hôm nay cô cũng chỉ cười cười, đưa túi xách cho hắn: “Ừm, hôm nay anh sẽ phụ trách xách đồ.” “Được thôi!” Lăng Thành cười đùa tí tửng nói, quay đầu nhìn về phía Uyển Đình: “Tôi cũng giúp cô xách túi nhé.” Bởi vì trước kia Uyển Đình thường xuyên sai bảo Lăng Thành, bảo hắn vò cái quần giặt cái áo cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng bây giờ Lăng Thành muốn giúp cô xách túi, cô làm sao chịu nổi? Cô cắn chặt môi, cuối cùng vẫn đưa túi xách cho Lăng Thành, ngay sau đó dùng âm thanh rất rất nhỏ nói: “Cảm ơn… Cảm ơn ba.” Lăng Thành cũng không nói chuyện, ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đi tới một cửa tiệm bán quần áo thì ngừng lại.
Trên người của người mẫu trong tiệm đang treo một chiếc váy dài, Lăng Thành liếc một cái giá cả, hơn 38 triệu.

“Nếu thấy thích thì thử xem.” Lăng Thành cười nói.

Giai Kỳ cười tủm tỉm nhìn hắn: “Anh mua cho tôi hả? Tiền lương của anh có đủ không?” Cho tới bây giờ, Giai Kỳ vẫn nghĩ rằng Lăng Thành đi làm công cho người khác.
Lăng Thành gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Người đẹp, phiền cô lấy chiếc váy này xuống để vợ tôi thử một chút.” Nhân viên cửa hàng là một cô gái hơn 20 tuổi, đi tới đánh giá Lăng Thành, nhìn thấy quần áo trên người hắn đều là hàng vỉa hè, sắc mặt lập tức không vui: “Xin lỗi ngài, không mua thì không thể thử.” Vừa nói vừa quan sát Giai Kỳ, ngay lập tức hiểu ra.

Tên này chắc là muốn ở trước mặt nữ thần giá vờ là người có tiền.

Coi như thử quần áo, chắc chắn cũng sẽ không mua.

Tên này xem ra chỉ là tên nghèo kiết hủ lậu.

Quần áo toàn hàng vỉa hè thì cũng thôi đi, lại còn bẩn thỉu như vậy, trên người còn có trứng gà với rau quả? Thật là buồn nôn mà.
“Không mua thì không thể thử?” Lăng Thành chỉ cảm thấy buồn cười, đây là cái đạo lý gì chứ? Không thử một chút thì sao muốn mua được? Giai Kỳ đứng bên cạnh cũng có chút lúng túng.

Rõ ràng nhân viên cửa hàng này không hề coi trọng cô.

Có điều nói thật, cái váy này đúng là nhìn rất đẹp, 38 triệu, tuy cô vừa mới trở thành cổ đông lớn nhất nhà họ Tống, nhưng bây giờ tiền nhà họ Tống đều phải dùng để làm ăn.

Bây giờ đúng thật là không mua nổi cái váy này.
“Lăng Thành, chúng ta đi thôi.” Giai Kỳ thấp giọng nói.

Nhìn thấy vợ muốn đi, Lăng Thành nhẹ gật đầu.

Quần áo đẹp chỗ nào cũng có, cũng không nhất định phải mua cái váy này.

Kết quả vừa muốn rời đi, đúng lúc này, từ sau lưng truyền tới giọng của một người phụ nữ: “Nhân viên phục vụ đâu, lấy cái váy này xuống, tôi muốn thử.”
Một người phụ nữ ăn mặc phúc hậu đang chỉ vào cái váy mà Giai Kỳ vừa nhìn trúng kia.

Ở bên cạnh người phụ nữ phúc hậu kia còn có một người đàn ông, người đàn ông này đeo dây chuyền vàng nhẫn vàng, nhìn một cái cũng có thể chói sáng đến mù mắt.

Đeo dây chuyền vàng to như thế thật sự không sợ bị thoái hóa đốt sống cổ hay sao?
“Được ạ, ngài chờ một chút!” Nhân viên cửa hàng gật đầu như giã tỏi, một tay đoạt lấy chiếc váy trong tay Giai Kỳ.

Cái cô này trở mặt nhanh ghê.

Lăng Thành thở dài một hơi.

Có điều cũng lười để ý đến cô nhân viên kia.

Kết hôn 3 năm, lần đầu tiên hẹn hò với vợ, không thể để chuyện này phá hỏng tâm trạng tốt của hắn được.

Nếu vợ muốn mua quần áo, không bằng đi tiệm khác xem.

Trung tâm thương mại này rất cao cấp, quần áo bán ở đây mặc dù đắt một tí, nhưng mà nhìn rất đẹp, không bằng đi nhà khác xem.
Lăng Thành trong lòng nghĩ vậy, đang định quay người rời đi.

Kết quả ngay tại lúc này, cô nhân viên kia lại nói một câu.

“Bây giờ người nào cũng muốn giả vờ là đại gia, không có tiền còn tới mua váy.

Chỉ muốn vào trong phòng thử đồ mặc thử sau đó chụp ảnh khoe bạn bè.

Cuối cùng cũng chẳng mua.

Loại người này có biết xấu hổ hay không chứ?”
Giọng của cô nhân viên kia rất lớn, khách hàng và nhân viên ở gần đó nhao nhao quay lại nhìn, còn chỉ trỏ Lăng Thành.
“Làm nhân viên cửa hàng như cô thì có cảm giác mình hơn người khác à?” Lăng Thành thực sự nhịn không được, lạnh lùng nói.