Mà đúng lúc này, “cá mập” trực tiếp bơi về hướng của Lâm Tuyết! Sắc mặt của Lâm Tuyết tái mét, thân thể mềm mại run lên: “Hách Kiến, mau tới...” Cho dù cô đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đó là một con cá mập sống sờ sờ! Hách Kiến lộ ra vẻ tươi cười, ha ha, bây giờ chính là thời điểm ông đây anh hùng cứu mỹ nhân! Ha ha ha!
Hôm nay hắn muốn ở trước mặt Lâm Tuyết bày ra khía cạnh đàn ông của bản thân.

Cho nên Hách Kiến mới cố ý sắp xếp chuyện có “cá mập” tập kích.

Lúc này con “cá mập” trở nên vô cùng hung dữ! Nó vọt về phía mấy cô gái, không ngừng bơi loạn! Có điều… Con cá mập này hình như không cắn người…
Chu Hắc Minh và Tần Thủ Sinh phát hiện ra vấn đề này, lòng can đảm cũng lớn dần, bắt đầu bảo vệ bạn cặp của mình.

Mà Lăng Thành lại lẳng chờ xem kịch.

Trong giây phút này, lòng Giai Kỳ trở nên nguội lạnh.

Vào loại thời điểm mấu chốt này mà hắn vẫn không nghĩ tới việc bảo vệ cô.

Xem ra, dạo gần đây cô mong đợi ở hắn hơi quá rồi...
“Hách Kiến, anh nhanh lên, nhanh lên...” Lâm Tuyết sợ không chịu được, con “cá mập” này tại sao lại chỉ đuổi theo mình cô? “Tuyết Nhi, đừng sợ, chồng em tới rồi đây!” Hách Kiến cười lớn một tiếng, ra sức bơi qua, đồng thời rút dao găm ra.

Cây dao găm này là hắn chuẩn bị từ trước! Lúc này Hách Kiến tỏ ra dũng cảm vượt mức bình thường, điên cuồng đạp nước, lặn xuống vị trí trước người Lâm Tuyết, một tay ôm eo nhỏ của Lâm Tuyết, một tay khác nắm chặt dao găm, chỉ vào con “cá mập” nổi giận mắng: “Mày giỏi lắm đồ súc sinh, cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, muốn tổn thương cô gái của tao? Mày chán sống rồi!”
Đang khi nói chuyện, Hách Kiến ôm chặt Lâm Tuyết, cảm nhận được cảm xúc tuyệt vời kia, trong lòng hắn vui như mở hội.


Lâm Tuyết không rõ chân tướng, hai tay ôm chặt lấy cổ của Hách Kiến, cảm động không chịu được.

Hắn mặc dù là chồng chưa cưới của cô, nhưng cô vẫn luôn giữ mình, chưa bao giờ cho hắn chạm vào người cô, hôn cũng chưa từng hôn! Đến cả nắm tay cũng rất ít.
Thế nhưng bây giờ vô cùng khẩn cấp, trong lòng Lâm Tuyết tràn đầy xúc động.

Hóa ra vào thời khắc mấu chốt, Hách Kiến cũng có thể dũng cảm như thế.

Trước kia cô đã hiểu sai về hắn, sau này có lẽ phải đối xử với hắn tốt hơn một chút.
Ha ha ha ha ha! Ánh mắt Lăng Thành nhìn Hách Kiến giống như là nhìn bệnh nhân tâm thần.

Tên này không làm diễn viên quả thật là đáng tiếc.

Ha ha.

Mọi người ở trên bờ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy Hách Kiến dũng cảm bơi qua, từng người cũng choáng váng.

Mọi người đều cảm thấy lo lắng thay hắn, trong lòng bội phục không chịu được! Trong số mấy trăm người ở đây còn có người thứ hai dũng cảm như vậy sao?
“Hách Kiến, cẩn thận!” Không ít người la lớn: “Đây chính là cá mập đó!” Mặt mũi Hách Kiến tràn đầy tự tin, nhắm ngay vào người con “cá mập” kia, vung dao găm đâm về phía nó! Phát đâm này chỉ làm rách được lớp da của con “cá mập” kia.

Con “cá mập” kia cũng là vua diễn trò, ở dưới mặt nước âm thầm bóp nát túi máu heo, sau đó giãy dụa kịch liệt.


Chỉ chốc lát sau, “cá mập” bèn chìm xuống dưới, cho đến khi không nhìn thấy bóng nó nữa.
Hô! Kế hoạch thành công rực rỡ, Hách Kiến hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ nghĩ lại tình huống vừa rồi mà sợ hãi, kéo Lâm Tuyết vào lòng, vỗ nhẹ lên vai của cô: “Được rồi, không sao rồi, Tuyết Nhi, có chồng ở đây rồi...” “Cám ơn anh, Hách Kiến.” Lâm Tuyết cắn chặt môi, nhẹ nói.

Giờ phút này cô ý thức được rằng chồng chưa cưới của cô thật sự rất dũng cảm.
Oa! Nhìn thấy Hách Kiến đánh thắng “cá mập”, tất cả mọi người đều kêu lên kinh ngạc, nhịn không được vỗ tay! “Cmn, Hách Kiến giết được cá mập?” “Hách thiếu gia thế mà mạnh như vậy? Thật là lợi hại!”
Ở trong lòng mọi người, hình tượng của Hách Kiến từ trước đến nay luôn là công tử bột, coi như gặp phải nguy hiểm cũng sẽ có vệ sĩ giải quyết.

Nhưng một màn vừa rồi đã hoàn toàn đổi mới cách nhìn của mọi người về hắn.

Đẹp trai quá đi! Đây mới là người đàn ông chân chính! Chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng với nữ thần!
Hách Kiến rất hưởng thụ loại cảm giác này, càng ôm chặt Lâm Tuyết hơn nữa.

“Hôn đi! Hôn đi!” Lúc này, không biết là ai hô lên một tiếng, không ít người đều kêu lên phụ họa.

“Hôn đi!” “Hôn đi chứ!” Hách Kiến chính là đang chờ giây phút này! Ha ha ha! Hắn đã chờ giây phút này lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc thành hiện thực rồi! Sắc mặt Lâm Tuyết đầy thẹn thùng, tại thời khắc sống còn lại đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Mặc dù trong lòng cô đã bắt đầu chấp nhận Hách Kiến, nhưng cô vẫn duy trì sự bình tĩnh.

Bây giờ nhiều người nhìn như vậy sao có thể hôn được! Hách Kiến cười hì hì gật đầu: “Tuyết Nhi em đừng nóng giận, anh vừa rồi có hơi không kiềm chế được.” Hắn cảm giác được khoảnh khắc vừa rồi hắn đã có được trái tim của Lâm Tuyết, cho nên không vội vã nhất thời.


Ngược lại đến buổi tối hắn còn có cơ hội mà!
Ha ha ha, màn diễn trò này thật đặc sắc.

Lăng Thành cười một tiếng, mẹ kiếp , không biết thì còn tưởng rằng đang xem phim truyền hình.

Lăng Thành vừa cảm khái vừa xoay người, bơi về phía Giai Kỳ.

“Kỳ Nhi, có sao không?” Lúc sắp bơi đến trước mặt cô, thấy cô xụ mặt, Lăng Thành nhịn không được hỏi.

Không phải là vừa rồi bị con cá mập giả kia dọa chứ?
Vẻ mặt Giai Kỳ đầy thất vọng, lạnh lùng nói: “Không sao, tâm trạng của tôi đang không tốt, đừng nói chuyện với tôi.” Nói xong những lời này, cô cũng không tiếp tục nhìn Lăng Thành nữa, quay người bơi về bờ.
Chồng chưa cưới của người khác dũng cảm chiến đấu với cá mập, khiến cô vừa hâm mộ lại vừa tủi thân.

Nhìn lại chồng mình, thực sự là không cách nào so sánh được.

Càng buồn cười hơn chính là, lúc trước Lăng Thành đi tìm việc, cô còn cho là hắn hối cải để làm lại cuộc đời.

Hiện tại xem ra, thực sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Cô lẽ ra không nên dẫn hắn tới tham gia buổi đi chơi này!
Thấy Giai Kỳ có vẻ thất vọng, Lăng Thành sững sờ.

Sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui rồi? Đang chuẩn bị đuổi theo dò hỏi, đúng lúc này lại nghe được đám người trên bờ kêu lên kinh hãi! “Còn có một con cá mập nữa?” “Cmn, sao lại đến thêm một con nữa vậy?”

Trong sự kinh hãi của mọi người, chỉ thấy trên mặt nước cách đó không xa lại hiện lên một cái vây cá mập màu đen! Có điều mọi người chỉ là kinh hãi một chút thôi, rõ ràng không có hốt hoảng như vừa rồi nữa, dù sao con cá mập ban nãy cũng đã bị Hách Kiến dễ dàng hạ gục.

Bây giờ lại tới thêm một con nữa, có Hách Kiến ở đây thì sao phải sợ? Mặc dù bọn hắn còn cách bờ một khoảng rất xa, nhưng chỉ cần trốn ở sau lưng Hách Kiến, nhất định sẽ an toàn.
“Anh Kiến, mau giết chết nó đi, coi như double kill!” Nghe thấy đám người trên bờ la lên, Lăng Thành lập tức sững sờ.

Tên này còn chưa chơi chán? Mời bao nhiêu diễn viên đến vậy?
Hách Kiến cũng có chút ngớ người! Nhìn con cá mập đang từ từ xuất hiện kia, trong lòng hắn âm thầm hốt hoảng: Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn chỉ bảo tên kia đóng giả cá mập một lần thôi mà, tên kia sao lại đến nữa? Cmn! Không đúng! Tốc độ của con cá mập này so với lúc nãy thì nhanh hơn rất nhiều, cũng càng thêm nhạy bén! Hơn nữa, hình thể của con cá mập này…
Mẹ nó! Cá mập thật, con cá mập này là thật! Cmn! Nhất định là túi máu heo vừa nãy đã hấp dẫn con cá mập này bơi tới đây! “Chạy mau, nhanh bơi về bờ!” Hách Kiến điên cuồng hô hào! Lâm Tuyết mới vừa cảm nhận được một chút cảm giác an toàn từ trên người Hách Kiến, lúc này thấy hắn hoảng hốt như vậy, lập tức có chút khó hiểu: “Hách Kiến, sao anh lại hoảng hốt như vậy? Trong tay anh không phải là có dao găm hay sao?”
Lúc này Hách Kiến đã sợ đến choáng váng, nào còn có tâm tư để ý đến Lâm Tuyết nữa, hắn giống như là mất hồn nhanh chóng bơi về phía bờ! “Hách Kiến, anh...!Anh bơi đi làm cái gì, anh chờ tôi với chứ.” Lâm Tuyết cắn chặt môi, trong lòng không khỏi thất vọng, sao hắn có thể bỏ mặc cô như vậy chứ?
“Chạy đi, mau chạy đi, thật sự là cá mập đó! Con này không phải giả đâu! Nếu còn không chạy thì sẽ mất mạng đó!” Hách Kiến gào khóc kêu to, trong lúc tình thế cấp bách còn sặc mấy ngụm nước bọt.

Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng quay lại trên bờ! Lên được bờ sẽ an toàn, hắn cũng không muốn chết ở chỗ này!
Nhưng mà trên người Hách Kiến có mùi máu tươi, dù sao vừa rồi cũng dính không ít máu heo.

Con cá mập kia giống như cũng đánh hơi thấy mùi máu, chỉ đuổi theo một mình hắn! Hắn có bơi nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn cá mập được.
“Đừng ăn tao, đừng ăn tao…” Hách Kiến nước mắt đã chảy ròng ròng! “Ba cá mập, tao gọi mày là ba có được không, đừng ăn tao, tao xin mày…” Hách Kiến lớn tiếng kêu lên.

Hắn nhận ra máu tươi trên dao găm hấp dẫn cá mập tới, cho nên hắn trực tiếp vứt bỏ con dao kia! Dao găm không nghiêng không lệch rơi đúng vào giữa nhóm mấy cô gái! Con cá mập kia lập tức tiến lên, bơi thẳng đến chỗ Tiêu Diệu Vân, Giai Kỳ và Lâm Tuyết!
“Hách Kiến, anh!” Lâm Tuyết cắn môi thật chặt, cô tuyệt đối không nghĩ tới, Hách Kiến lại dẫn cá mập về hướng của cô! Đến tận giờ phút này rồi, đồ đần cũng biết Hách Kiến cơ bản là đang giả vờ ra oai! Vừa rồi con cá mập kia là giả, con này mới là thật!
“A!” Gương mặt Giai Kỳ bị dọa đến mức trắng bệch.

Thấy con cá mập kia xông tới, với tốc độ của nó thì cơ bản là không trốn được, Giai Kỳ đã hoàn toàn tuyệt vọng! Xong rồi...! Cuộc đời này phải kết thúc ở đây sao?