Ở một bên khác.
Lăng Thành vẫn đang hôn mê, giống như đang mơ một giấc mơ rất dài.

Ở trong mơ có người đuổi theo hắn, hắn chạy không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, hắn chậm rãi mở to mắt.

Đập vào tầm mắt hắn là một cái phòng ngủ xa hoa!
“Lăng Thành, anh tỉnh rồi?” Một giọng nói mừng rỡ truyền đến.

Lúc này hai mắt Giai Kỳ đỏ ngầu, giống như là vừa khóc xong vậy.

“Vợ à, sao mắt đỏ hết lên vậy?” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Có phải là lo lắng chồng sẽ xảy ra chuyện hay không? Tới đây, để cho chồng ôm một cái nào.”
Lăng Thành gượng ép vui cười, vết thương mặc dù đã được xử lý tốt nhưng mà thật sự rất đau.

Mẹ kiếp, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà hắn đã bị thương những hai lần.

Giai Kỳ xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng lùi về phía sau một bước: “Tôi...!còn lâu tôi mới lo lắng cho anh, tôi cũng không khóc đâu.”
Đã là lúc nào rồi mà còn thiếu đứng đắn thế chứ! Vừa rồi bác sĩ đã nói rồi, vết thương của hắn rất nghiêm trọng, viên đạn kia suýt chút nữa đã bắn vào tim hắn.

Có điều còn may, hiện tại cuối cùng hắn cũng tỉnh rồi.
“Lăng Thành, tình huống lúc đó tôi đã biết rồi, là anh và Tôn Đại Thánh đã cứu mọi người.” Giai Kỳ nói khẽ, trong lòng mặc dù xúc động nhưng ngữ khí lại có chút trách cứ: “Anh...!Anh nam tính thật đấy, nhưng mà sao anh lại ngốc như vậy? Trên tay mấy tên cướp kia đều có súng, nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Âm thanh của Giai Kỳ càng ngày càng nhỏ, có chút thẹn thùng.


Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô, trấn an nói: “Đồ ngốc, làm sao tôi lại xảy ra chuyện được, hơn nữa em là vợ của tôi, tình huống lúc đó coi như tôi phải liều mạng thì cũng phải cứu em chứ.” Trong lòng Giai Kỳ thấy rất ấm áp, bỗng nhiên có chút xúc động.
“Đúng rồi, đây là đâu vậy?” Lăng Thành cắn răng, từ trên giường ngồi dậy.

Trang trí xa hoa như thế, không thể nào là ở Tống Gia được.

Giai Kỳ mở miệng nói: “Đây là nhà Tôn Đại Thánh, bác sĩ tư nhân của hắn đã cứu anh.”
Lăng Thành nhẹ gật đầu, không uổng công hắn đã kết giao với người anh em này.

Trong lòng cảm khái một chút, mặt mũi hắn tràn đầy kỳ quái hỏi: “Tôn Đại Thánh đâu rồi?” “Ở ngoài sảnh chính đó.” Giai Kỳ nói: “Ngày mai là sinh nhật của ông nội Tôn Đại Thánh, có mấy vị khách tới sớm chúc mừng, hắn đang ở phòng khách tiếp khách.”
Ông nội hắn tên là Tôn Chương, 2 năm trước Tôn Chương đã giao xí nghiệp lại cho Tôn Đại Thánh, không còn hỏi đến chuyện giang hồ nữa.

Nhưng Tôn lão gia tử ở thành phố Đại Phong này vẫn là nhân vật có thể làm mưa làm gió, đức cao vọng trọng.

Cho nên tiệc mừng thọ của ông khẳng định có rất nhiều người tới tham gia.
“Vậy à? Tôi phải đi xem một chút.” Lăng Thành chịu đựng đau đớn, từ từ xuống giường.

Hắn là huynh đệ của Đại Thánh, sinh nhật của ông nội Tôn Đại Thánh, hắn không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa được.
Thấy sắc mặt hắn còn có chút trắng bệch, Giai Kỳ nhanh chóng tới dìu: “Xem bộ dạng của anh này, còn có thể xuống lầu hay sao?” Cái tên Lăng Thành này, sao lại không thương tiếc chính mình chút nào vậy chứ, thật là khiến người ta lo lắng.
Lăng Thành ra hiệu không cần đỡ hắn, cười hì hì nói: “Tôi hiện tại đã không sao rồi, đừng nhìn tôi vừa làm giải phẫu xong mà nghĩ tôi yếu ớt, thực ra đêm nay động phòng cũng không có vấn đề gì.”
“Anh, anh có thể đứng đắn một chút hay không hả!” Trên mặt Giai Kỳ hiện lên một vùng đỏ hồng: “Không biết xấu hổ gì cả...” Ha ha… Thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, tâm tình Lăng Thành rất tốt, cảm giác trên người cũng có thêm chút sức lực, bước nhanh đi xuống lầu.
Hắn vừa xuống lầu vừa lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn, để cho người ta đưa chút quà tới.

Nếu ngày mai là sinh nhật ông nội Đại Thánh, hắn thân là huynh đệ của Tôn Đại Thánh, không thể tay không mà đến được.
Trong lầu một sảnh chính, có bảy tám người đang ngồi ở đó.


Đều nhân vật có mặt mũi của thành phố Đại Phong.

Những người này đều do ngày hôm sau có việc gấp, không có cách nào tham gia tiệc mừng thọ được, cho nên mới đưa quà tới từ sớm.
Ngồi ở vị trí chính giữa chính là Tôn Chương, ông cười ha hả ngồi ở đó.

Lão gia tử đã hơn 70 tuổi nhưng mà thân thể vẫn rất khỏe mạnh, vô cùng khí thế! Ồ, khéo ghê! Lăng Thành cười ha ha một tiếng, thế mà còn thấy được một người quen cũ! Chính là lớp trưởng hồi cấp 3 Triệu Sơn Hà.
Tới tặng quà cho Tôn lão gia tử đều là người có danh tiếng trong xã hội.

Cái tên Triệu Sơn Hà này có muốn tặng quà cũng không đủ trình độ! Nhưng mà mẹ nuôi của Triệu Sơn Hà lại có không ít quan hệ với Tôn Gia.

Mẹ nuôi hắn quá bận rộn cho nên mới nhờ hắn tới tặng quà.
Lúc này trong lòng Triệu Sơn Hà vô cùng hưng phấn! Tôn Gia ở thành phố Đại Phong là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy! Hôm nay, mượn cơ hội tặng quà thay mẹ nuôi, nếu có thể làm quen với nhân vật như Tôn Đại Thánh thì sau này ở trước mặt bạn bè người thân hắn cũng có thể ra oai một phen.
Ngay lúc này, Lăng Thành cùng Giai Kỳ cũng đi vào sảnh chính.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hướng ánh mắt tò mò về phía hai người.

“Thành Tử, anh không sao rồi hả, ha ha, tốt quá rồi, mau tới đây ngồi.” Tôn Đại Thánh rất là vui vẻ, nhanh chóng đứng lên gọi.
“Lăng Thành?” Đúng lúc này, Triệu Sơn Hà đang ngồi ở một bên nhịn không được kinh ngạc hô lên một tiếng.

Chuyện gì đây? Sao Lăng Thành cũng ở đây? Lần trước họp lớp tên này cưỡi cái xe điện đến, hình tượng này còn rõ mồn một trước mắt hắn.

Lăng Thành vậy mà cũng có thể tới tham gia tiệc rượu? À, hắn ta đi cùng vợ tới tặng quà! Một tên con rể ở rể, cả ngày chỉ biết vây quanh mấy cô gái, cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi.
Thì thầm trong lòng, Triệu Sơn Hà nhịn không được nhìn Giai Kỳ thêm vài lần.


Thật là đẹp quá đi! Dáng người tỉ lệ hoàn hảo, cực kỳ gợi cảm! Ngoại hình tuyệt đẹp kia không thua kém gì mấy nghệ sĩ đang nổi.

Tên Lăng Thành này thật đúng là gặp may.

Có điều nghe nói tên này kết hôn đã 3 năm rồi mà vẫn không chạm được vào vợ hắn, chuyện này cả thành phố Đại Phong đều biết.

Ha ha!
“Lớp trưởng!” Lăng Thành cười híp mắt đi tới, nhiệt tình chào hỏi.

“Mấy người quen biết nhau?” Tôn Đại Thánh tò mò hỏi.

Ha ha… Không đợi Lăng Thành mở miệng, trong lòng Triệu Sơn Hà cười lạnh, sau đó giọng điệu quái gở nói: “Con rể ở rể nối tiếng của Tống Gia, toàn bộ thành phố Đại Phong này ai mà không biết.” Tên này vô dụng như vậy, làm bạn học với hắn đúng là mất mặt! Ở nơi cao cấp như vậy gặp phải hắn thật sự là mất mặt quá sức.
Nghe được một câu nói kia, Lăng Thành ngây ngẩn cả người.

Mình trêu chọc gì hắn ta à? Bạn học cũ mấy năm trời, đây là làm cái gì vậy? Mà lúc này mọi người xung quanh cũng đều cười vang lên.

Nói cả buổi, hóa ra là con rể ở rể của Tống Gia.
Giai Kỳ thấy vậy thì có chút không vui, nói khẽ với Lăng Thành, hỏi: “Hắn là ai vậy?” Lăng Thành cười nhạt một tiếng, hời hợt nói: “Một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi.” Hắn ta đã nói năng vớ vẩn như thế thì cũng không cần giữ mặt mũi cho hắn ta làm gì.
Triệu Sơn Hà cười lạnh một tiếng.

Cái tên ngốc Lăng Thành này! Cũng chỉ là một tên ăn bám thôi mà, thế mà lại còn dám khiêu chiến hắn?!
Tôn lão gia tử lại có chút hăng hái nhìn sang bên này.

Nghe cháu trai nói vừa kết giao được một người bạn tên là Lăng Thành, hẳn là cậu thanh niên trước mắt này.

Trông thấy Lăng Thành, ông nhịn không được nghĩ đến mình lúc còn trẻ.


Lúc đó ông cũng từng bị người khác xem thường.

Nhưng mà có người ức hiếp đến trên đầu mình như vậy, vậy thì có phải liều mạng cũng phải đấu lại! Bây giờ ông rất muốn xem xem cái cậu Lăng Thành này rốt cuộc là nhận thua hay là không phục, xem xem cái cậu Lăng Thành này rốt cuộc có xứng làm bạn với cháu trai hay không.
“Lăng Thành, rốt cuộc thì ai là tôm tép nhãi nhép hả?” Dưới cơn giận dữ, Triệu Sơn Hà lạnh lùng nói: “Nếu tôi không có đoán sai thì cậu đi cùng vợ tới tặng quà đúng không? Tôi cho cậu biết, cậu cũng chỉ là dính chút ánh sáng của Tống Gia nên mới có thể đi tới nơi này, nếu như không có Tống Gia thì cậu chả là cái cóc khô gì cả, đến cả tư cách nói chuyện cũng không có.”
Lăng Thành nở nụ cười, nói tiếp: “Nghe cậu nói như vậy, cậu cũng là tới tặng quà hả?” “Tôi...” Sắc mặt Triệu Sơn Hà hơi đỏ lên, ưỡn ngực nói: “Đó là đương nhiên, tôi thay mẹ nuôi tới tặng quà, cậu biết mẹ nuôi tôi là ai không? Tôi mà nói ra sợ cậu bị dọa cho hết hồn.”
Mẹ nuôi? Ha ha...!Người cũng to đầu lớn xác như vậy rồi, lại còn đi nhận mẹ nuôi.

Hơn nữa, thay người khác tặng quà còn ăn nói hung hăng như thế, chả hiểu thấy hơn người ở chỗ nào.

Tên này thật là buồn cười.
Lăng Thành lập tức thấy vui vẻ, cười ha hả hỏi: “Mẹ nuôi cậu là ai vậy? Nói ra cho tôi mở mang tầm mắt chút chứ nhỉ?” Triệu Sơn Hà bật cười một tiếng: “Ngữ như cậu mà cũng muốn biết tên của mẹ nuôi tôi á? Coi như tôi nói ra thì cậu cũng không trèo cao nổi đâu, cậu cứ yên vị mà ở nhà làm việc nhà đi.”
Lúc này, những người khác đang ngồi ở đó cũng gật gật đầu.

Vừa rồi thời điểm Triệu Sơn Hà nâng quà lên, bọn họ đều thấy được bên trên có ký tên.

Mẹ nuôi của tên này quả thật là có lai lịch không tầm thường.

Mà cái tên Lăng Thành trước mắt này, thân là một tên con rể ở rể lại dám khiêu chiến với người ta, quả thật là có chút ngu xuẩn.
Trong xã hội này, người có thân phận thấp thì phải học được chịu đựng, người ta mắng cậu hai câu, cậu cũng phải cắn răng nhịn xuống.
Nói xong những lời này, Triệu Sơn Hà chỉ chỉ bên cạnh: “Thấy được không, cái kia chính là quà mẹ nuôi tôi tặng.” Mặt mũi hắn tràn đầy tự hào.

Theo hướng tay hắn chỉ, ở trên bàn có bày một bộ đồ sứ tinh xảo, sáng bóng lộng lẫy, hoa văn xinh đẹp, vừa nhìn là biết có giá trị không hề nhỏ.
Lăng Thành nhìn lướt qua.

Đồ sứ là đồ thật, một bộ này ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.

Xem ra mẹ nuôi hắn ta đúng là có chút thực lực.