Trong mắt Vương Thánh Thủ lóe lên lên một tia kinh ngạc, như đang suy nghĩ điều mà Triệu Lâm nói.

Ông ta không dám khinh thường!

Thân là thánh thủ đứng đầu của tỉnh Nam, lời mà đối phương nói ra rốt cuộc có giá trị hay không, trên cơ bản chỉ cần vài ba câu đã có thể nghe ra.

Trước mắt Triệu Lâm có thể nói ra bệnh bấm sinh, bệnh phát sinh, tuyệt đối không phải là người bình thường.

“Cậu nói tiếp đi”. Vương Thánh Thủ buông kim châm xuống, nhìn Triệu Lâm.

Chuyện có liên quan đến tính mạng của cô hai nhà họ Lý, ông ta không thể làm sai được!

Triệu Lâm: “Sách cố có câu, bệnh tật có hai loại là bấm sinh và phát sinh!”

Bệnh phát sinh, chỉ cần không phải là bệnh nguy kịch thì có thể dùng thuốc đế điều trị!

Nhưng nếu nguồn gốc của bệnh xuất phát từ bấm sinh, vậy thì phức tạp hơn rất nhiều, tuyệt đối không thể chỉ nhìn phần bên ngoài, dù sao theo lý mà nói, Lý Diệu Diệu là một gốc cây đã mọc lệch từ gốc, bác sĩ đã uốn nắn cô ấy một

cách mạnh tay sẽ chỉ khiến cho gốc cây đã mọc lệch này của cô ấy gãy làm đôi!”

Vương Thánh Thủ nghe xong những lời này, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, trong phút chốc cảm thấy hoảng hốt, ông ta nhớ tới mấy chục năm trước khi mình còn là một bác sĩ vô danh, có một vị danh y nổi danh khắp thiên hạ dùng giọng điệu giống hệt như vậy, nói ra những lời gần giống với những gì mà Triệu Lâm vừa nói.

“Cậu đã cứu Diệu Diệu, hẳn là đã bát mạch cho cô bé rồi đúng không?”, Vương Thánh Thủ hỏi.

“Có xem qua”. Triệu Lâm nói.

“Vậy kết luận của cậu là?”, Vương Thánh Thủ khiêm tốn thỉnh giáo.

Triệu Lâm nói thẳng: “Bệnh của Diệu Diệu thuộc bệnh bẩm sinh điển hình, đã đến giai đoạn nghiêm trọng rồi, tôi cảm thấy lúc này điều cần lo lắng không phải là vấn đề uổn nắn lại gổc cây đã bị lệch này của cô ấy, mà là phải đảm bảo được sự sổng cho gốc này trước!”

Vương Thánh Thủ gật đầu, nói: “Mục đích mà tôi thi triển Hồi Xuân cửu châm, là để giúp cô bé”.

“Hồi Xuân cửu châm quá bá đạo, với tình hình sức khoẻ của cô ấy bây giờ chỉ sợ rằng không thể chịu nổi sự tác động mạnh mẽ đó!”


“Mà ông có thể bắt mạch cho cô âỳ một lần

nữa.

Mạch tượng của cô ấy hỗn loạn lại yếu ớt, già trái non hột, điều này nói rõ căn cơ của cô ấy đã bị hao tổn, lúc này mà cố gắng dẫn thuỷ nhập điền, sẽ dẫn đến cái chết là điều không thể tránh khỏi!”

Triệu Lâm nghiêm túc nói.

Vương Thánh Thủ nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, ông ta có thế có địa vị như ngày hôm nay, chắc chắn cũng không phải lang băm!

Ông ta sở dĩ không nhìn ra được những vấn đề này, chỉ đơn thuần là vấn đề kinh nghiệm, không ngờ rằng Lý Diệu Diệu lại là bệnh bấm sinh.

Lúc này ông ta được Triệu Lâm nhắc nhở vài câu, lại lần nữa bắt đầu bắt mạch cho Lý Diệu Diệu, quần áo mặc trên người đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Những lời mà Triệu Lâm vừa nói xong, hiến nhiên là đã giúp ông ta một chuyện lớn!

Trong lòng Vương Thánh Thủ cảm thấy có vài phần may mắn, may mắn thay Triệu Lâm đã chỉ ra sai lầm

Nếu không Lý Diệu Diệu có mệnh hệ gì, ông ta nên ăn nói thế nào với Lý Thanh Nham?

Lý Thanh Nham tất cung kính với ông ta là bởi vì cảm thấy ông ta có thể điều trị dứt điểm cho con gái của mình.

Nhưng nếu bởi vì được Vương Thánh Thủ chữa trị mà dẫn đến việc Lý Diệu Diệu phải chết.

Vậy ông ta hứng lấy lửa giận đến từ nhà họ Lý!

“Anh bạn trẻ, cậu tên là gì?”, Vương Thánh Thủ hỏi.

“Triệu Lâm”. Triệu Lâm nói thật.

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”, Vương Thánh Thủ thấy anh đã chỉ ra sai lầm, vẫn không kiêu ngạo không nóng nảy, càng khen ngợi anh hơn.

“Hai mươi ba”. Triệu Lâm đáp.


“…”, Vương Thánh Thủ không nhịn được run lên một cái.

Hai mươi ba tuổi đã có trình độ y thuật lợi hại như vậy?

Hơn nữa còn hiểu rõ về y thuật như thế?

Vương Thánh Thủ nhớ lại một chút, lúc mình đang hai mươi ba tuổi, còn đang là một học viên đây!

“Lợi hại”. Vương Thánh Thủ nghĩ đi nghĩ lại, nhìn anh, thốt ra hai chữ như vậy.

Triệu Lâm không biết nên nói tiếp như thế

nào.

Vương Thánh Thủ lại nói: “Tôi sẽ ổn định lại tình trạng bệnh của cô hai nhà họ Lý trước, anh bạn trẻ ho Triệu, hôm nay Vương mỗ nợ cậu một ân tình!”

Nói xong, Vương Thánh Thủ không chần chờ, lúc này đây châm vào huyệt, trong nháy mắt, vừa ghim được vài châm, gân mạch đã giãn ra.

Triệu Lâm nhìn ra, kiểu châm cứu này chỉ có thể phòng ngừa việc bệnh tình của Lý Diệu Diệu chuyển biến xấu.

Thánh thủ đứng đầu tỉnh Nam quả thật không phải hư danh!

Mỗi mũi châm của đối phương đều rất vừa phải.

Chân khí khi ngân châm vừa hạ, càng là từng chút từng chút tấm bổ cho cơ thế của Diệu Diệu.

Lý Diệu Diệu vốn rất lo lắng, sau mấy châm của Vương Thánh Thủ thì cũng từ từ ngủ thiếp đi.

Triệu Lâm hiểu được, đây chỉ là sự điều trị tạm thời, phần điều trị chính còn ở phía sau.

Vương Thánh Thủ có lẽ còn phải xác định lại căn bệnh một lần nữa, rồi mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.


Dù sao loại bệnh giống như Lý Diệu Diệu,

điều kiêng kị nhất chính là điều trị nhanh.

Vương Thánh thủ châm cứu xong, thấy Lý Diệu Diệu đã ngủ, lại bắt mạch cho cô ấy lần nữa, xác nhận bệnh tình của đối phương tạm thời đã được khống chế mới lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Bệnh của cô ấy rất phức tạp, tôi cần phải quan sát thêm một chút”, Vương Thánh Thủ nói.

Triệu Lâm không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ thấy Vương Thánh Thủ lấy một tấm danh thiếp mạ vàng từ trong ngực ra đưa cho Triệu Lâm, nói: “Cậu bạn trẻ họ Triệu, đây là danh thiếp của tôi, về sau nếu như cậu có chuyện gì cảm thấy tôi có thế giúp được cậu thì cứ trực tiếp liên lạc với tôi”.

“Được!”, Triệu Lâm cũng không khách khí, thản nhiên nhận lấy!

Anh biết Vương Thánh Thủ còn có một ý khác chính là, khi nào mình muốn ông ta trả lại ân tình này thì cứ liên lạc với đối phương là được.

Vương Thánh Thủ là danh y đứng đầu của tỉnh Nam, năng lực của ông ta khó có thể tưởng tượng được.

Nói thí dụ như, chẳng phải người đứng đầu nhà họ Lý – một trong ba đại gia tộc của Trung Châu Lý Thanh Nham cũng cung kính với ông ta

đó sao?

Còn có viện trưởng cổ, phó viện trưởng Trình bình thường luôn lạnh lùng coi khinh người khác, hôm nay lại nở nụ cười nịnh nọt trước mặt Vương Thánh Thủ.

Triệu Lâm là nhân viên nằm trong biên chế hệ thống chữa bệnh của tỉnh Nam, đương nhiên rất đồng ý khi có cây đại thụ này làm chỗ dựa cho mình!

Vương Thánh Thủ thấy Triệu Lâm nhận lấy danh thiếp của mình, trong lòng cũng thở dài một hơi.

Ông ta chỉ sợ Triệu Lâm là người không màng danh lợi, có tính cách lạnh lùng thanh cao.

Một vị hậu bối như vậy mà lại để cho mình gặp được khi đối phương còn đang ở vị trí thấp, đối với Vương Thánh Thủ mà nói, không phải là một loại phúc khí sao?

Dù sao dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.

Hai người lại ở trong phòng trao đổi ý kiến với bệnh tình của Lý Diệu Diệu, trong lòng Vương Thánh Thủ càng thêm muốn làm thân với Triệu Lâm hơn.

Người trẻ tuổi này…

Rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?


Nếu như bị người bên ngoài nhìn thấy Triệu Lâm dùng thái độ bình đẳng trao đổi về y thuật với Vương Thánh Thử chỉ sợ sẽ trực tiếp kinh ngạc đến rớt cằm!

Một bác sĩ có tiếng Thánh Thủ, nổi danh khắp Trung Châu, lại dùng tư thái bình đẳng nghiên cứu thảo luận bệnh tình với một bác sĩ thực tập ngoại khoa!

Điều này khó tưởng tượng như việc một vị tướng quân danh chấn thiên hạ lại thảo luận với một nông dân chân lấm tay bùn về việc đánh trận như thế nào,

“Cậu bạn trẻ họ Triệu, học thức của cậu uyên bác như vậy, rốt cuộc là đã được học từ đâu?”, Vương Thánh Thủ không nhịn được hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.

Người trẻ tuổi này quả thực quá tài giỏi!

Quan điếm của Triệu Lâm về “bệnh tật”, từ nông đến sâu, chỉ nhìn một lần là có thể nói ra, thậm chí nhanh chóng đưa ra phương án điều trị.

Nếu như không phải Triệu Lâm vẫn còn quá trẻ, Vương Thánh Thủ thậm chí còn cảm thấy đứng ở trước mặt mình chính là một người cùng ngành đứng cùng địa vị!

“Đọc sách tự học”. Triệu Lâm xấu hổ cười.

Vương Thánh Thủ khóe miệng co giật.

Đọc loại sách nào để tự học đạt được đến trình độ này?

Nhưng mà chuyện liên quan đến bí mật riêng tư của Triệu Lâm, ông ta cũng không tiện hỏi han sâu, vì thế liền nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, người bên ngoài có lẽ đã chờ sốt ruột luôn rồi”.

Cửa phòng mở ra, Lý Thanh Nham, Lý Sơ Ảnh thấy bọn họ đi ra, sắc mặt vui vẻ, nhưng khi bố con bọn họ nhìn thấy Lý Diệu Diệu còn đang hôn mê, thần sắc hai người khẽ biến.

“Vương Thánh Thủ, Diệu Diệu đây là…”, Lý Thanh Nham khẩn trương hỏi.

Vương Thánh Thủ nói: “Lý gia chủ, tôi có vài lời muốn cùng nói riêng với ông, bệnh của cô hai phức tạp hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt bố con nhà họ Lý chợt tái đi.

Viện trưởng và phó viện trưởng canh giữ ở bên ngoài nghe vậy, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Rốt cuộc là bệnh gì mà ngay cả Vương Thánh Thủ cũng cảm thấy khó giải quyết?

Đợi sau khi Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ đi sang một bên.

Lý Sơ Ảnh ngăn Triêu Lâm lại, sau khi kéo anh sang một bên, bèn hoảng hổt hỏi: “Bác sĩ Triệu, em qái tôi rốt cuôc bị làm sao vậy?”