Trần Thi Mạn nhìn thấy bộ dạng áo mũ chỉnh tề của Tê Nguyên, không khỏi rùng mình.

Vốn ấn tượng của cô đối với Tê Nguyên đã rất tốt, dù sao trong số những phú nhị đại của thành phố Trung Châu, anh ta trông khá chỉn chu, nói chuyện cũng khéo léo, quan trọng nhất là còn có sự nghiệp của riêng mình.

Nhưng những ấn tượng tốt này vừa mới bị lời nói của Lý Sơ Ảnh nói đập nát thành cặn bã.

Cô thật sự không ngờ rằng cái người cười rộ lên trông rất vô hại như Tề Nguyên lại là một người như vậy, dùng tới hàng loạt thủ đoạn như lắp camera, sắp xếp gián điệp vân vân.

Nếu như là đổi lại là một người khác, Trần Thi Mạn chắc chăn phải thở dài cho chính bạn thân của mình, đánh cho anh ta một cái bạt tai thật kêu.

Nhưng là người này lại là Tê Nguyên, cậu hai của nhà họ Tê, ý nghĩ này của Trần Thi Mạn để trong đầu rồi lại thôi.

“Cô ấy không nhận”. Trần Thi Mạn trả lại hộp nhân sâm cho Tê Nguyên, động tác rất nhanh, giống như là sợ bị lây nhiễm gì đó.


"Coi như là cô tặng cô ấy không nhận sao?", Tê Nguyên có chút kinh ngạc, giọng điệu cũng kìm lòng được mà lớn hơn rất nhiều.

Vương Diệu Thăng cực kì hiểu ý mà kéo đứa con trai Vương Vũ của mình đi.

Những nhân vật như Tê Nguyên nói chuyện, tốt nhất vẫn là không nên đứng bên cạnh nghe, nhỡ đâu nghe được cái gì không nên nghe, sẽ gặp phải những điều phiền phức không cần thiết.

Trần Thi Mạn vốn dĩ cũng không định nói gì, nhưng vẫn không nhịn được được: "Sơ Ảnh nói rồi, cô ấy hi vọng cô hiểu được giữa các anh là thật sự không có khả năng, cô ấy thật sự không có bất kì hứng thú với anh cả.

Tê Nguyên, trên đời này thiếu gì những đoá hoa thơm, với năng lực của anh, người phụ nữ tốt đến mấy cũng sẽ có được cơ mà?”

Sắc mặt của Tê Nguyên lạnh xuống, cố nén sự không vui mà gật đầu: "Được rồi, cảm ơn cô, nhưng mà những lời này cũng không cần nói với tôi, Tê Nguyên chưa từng có chuyện tặng quà rồi lấy lại, nghe nói trong người lớn trong nhà cô sức khoẻ không tốt, hộp nhân sâm cầm này cô về cho bố cô tẩm bổ đi"

Hộp nhân sâm lại bị Tê Nguyên đưa ngược lại, nhưng Trần Thi Mạn đâu nào chịu muốn: "Cảm ơn cậu Tê, nhưng mà không cần đâu, trong nhà của tôi cũng có..."


“Người nhà cô làm sao có được loại nhân sâm trắm năm tuổi với hiệu quả tẩm bổ cực kì tốt như thế này? Đừng khách sáo với tôi, tôi vốn dĩ đã chuẩn bị hai hộp nhân sâm, một hộp cho Sơ Ảnh một hộp cho cô, chẳng qua là hộp vốn dĩ muốn tặng cho cô vẫn còn đang trên đường về, tôi còn muốn qua vài ngày nữa lại mới tăng cho cô, nếu Sơ Ảnh không cần, vậy cây nhân sâm này cô cứ cầm đi!"

Nói đều nói đến đây, Trần Thi Mạn cũng không tiện từ chối, chỉ là nghĩ tới lúc thích hợp hơn sẽ trả lại hộp nhân sâm này cho người ta.

Bên kia, Triệu Lâm đã về tới phòng làm việc, để những báo cáo kiểm tra kia ở trong phòng làm việc nhỏ của Lăng Nhạn Nam.

Lăng Nhạn Nam đang rót nước, thuận miệng nói một câu: "Đóng cửa lại đi, tôi muốn hỏi cậu chút chuyện!"

“Vâng”. Triệu Lâm nghe lời đóng cửa lại, sau đó cũng không khách khí, ngồi xuống chỗ đối diện Lăng Nhạn Nam.

Lăng Nhạn Nam đặt cốc nước trước mặt anh rồi mới hỏi: "Chủ tịch Lý tìm cậu là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là lúc trước cậu châm cứu cho Lý Diệu Diệu đã xảy ra sai sót gì sao?”

Triệu Lâm vội vàng lắc đầu: "Không có phạm sai lầm nào. cả, nếu phạm sai lầm thì chủ tịch Lý sẽ không tới tìm tôi mà ông ấy chäc chẳn sẽ lập tức báo cáo lại với bệnh viện!"

Đối mặt với sự quan tâm của người hướng dẫn, Triệu Lâm vẫn không giấu diếm gì.

Lăng Nhạn Nam gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.