Buổi chiều, trong phòng giải phẫu của Cục Cảnh sát thành phố.

Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An đối mặt với thi thể của Phương Chính Vinh.

Bởi vì bị ngâm nước nên phần da biến đổi, cách lớp bao tay vẫn có thể cảm nhận được.

Nội tạng nửa mục nát lộ ra trong vết dao thẳng tắp.

Sau khi rạch mở phúc mạc, các cơ quan nội tạng trong bụng lộ ra rõ ràng, sau đó là mở lồng ngực, Thích Nhất An cầm một chiếc kẹp cắt xương chuẩn bị bấm gãy xương sườn.

Thẩm Quân Từ nói: “Đừng dùng cái này, dùng cỡ nhỏ một chút là được. Cậu phải học cách dùng sự khéo léo thay vì cậy mạnh.”

Thích Nhất An đổi sang một chiếc khác rồi đưa cho Thẩm Quân Từ, còn mình thì ở bên cạnh nhô đầu nhìn kỹ.

Động tác của Thẩm Quân Từ rất nhẹ nhàng, gần như không có một tiếng động.

Sau đó, Thẩm Quân Từ đưa kẹp cắt xương cỡ nhỏ cho Thích Nhất An để cậu luyện tập, bọn họ nhanh chóng rạch xương ức để lộ khoang ngực.

Dưới ánh đèn soi trong phòng giải phẫu.

Phổi căng to, dạ dày ngập đầy nước, tim trái nhạt màu, tim phải sẫm màu.

Tất cả đều là đặc điểm của chết đuổi.

Thời gian trôi dần từng phút.

Dao giải phẫu lướt qua da thịt, vang lên tiếng động rất nhỏ. Kẹp cầm máu kẹp nội tạng nhấc ra khỏi màng treo.

Thẩm Quân Từ bình thản hạ giọng tổng kết.

“Khí phế thũng, phổi có dấu ấn xương sườn, lõm hình thành do ngón tay ép chặt, có thể thấy được vết Paltauf.”

“Cơ hô hấp phụ có hiện tượng chảy máu.”

“Chảy máu phần đá xương thái dương.”

“Có lượng lớn nước trong dạ dày, thời gian tử vong ước chừng một giờ sau bữa ăn.”

Thích Nhất An phối hợp lấy mẫu bệnh lý ở bục bên cạnh.

Dịch tử thi tí tách chảy dọc theo rãnh dưới bàn mổ xuống bồn rửa phía dưới.

Máu, cơ quan nội tạng, nước, mọi thứ cần xét nghiệm sẽ nhanh chóng có kết quả.

Cuối cùng là phần đầu, chờ đến khi Thẩm Quân Từ cạo hết tóc Phương Chính Vinh, nhìn vào phần ót, có một vết bầm tím nhỏ, nhạt đến mức nhìn không kỹ sẽ không phát hiện ra.

Giải phẫu xong, thi thể được khâu lại hoàn chỉnh.

Buổi chiều trước khi tan làm, phân tích vi sinh đã được đưa ra.

Thích Nhất An nhận lấy báo cáo: “Tương tự như dịch lỏng của thi thể, khớp với mấy loại tảo silic, hơn nữa đã tiến vào vòng đại tuần hoàn.”

Thẩm Quân Từ khẽ ồ lên một tiếng, cầm báo cáo lên đọc.

Kết quả khám nghiệm tử thi là Phương Chính Vinh chết đuối.

Vấn đề mấu chốt biến thành ông ta chết đuối ở đâu.

Thẩm Quân Từ đã từng tiếp xúc với một vài tình huống chết đuối vì bị ném vào trong các loại nước khác nhau, chất lượng nước khác biệt, do đó có thể dựa vào xét nghiệm tảo silic trong chất lỏng để tìm ra sự thật.

Mà bây giờ, tảo silic trong ngư trường đã đi vào vòng đại tuần hoàn trong cơ thể Phương Chính Vinh.

Đây là bằng chứng chắc chắn như đinh đóng cột.

Chẳng lẽ còn điều gì mà bọn họ không biết ẩn trong đó ư?

Hết giờ làm việc, hai pháp y dọn dẹp đồ đạc trở về nhà.

Hôm nay Cố Ngôn Sâm vắng mặt, Thẩm Quân Từ không ngồi nhờ xe.

Anh tự đi bộ về nhà.

Mở cửa phòng, Thẩm Quân Từ châm một nén hương trầm Tây Tạng theo thói quen, khói trắng tỏa ra mang theo hương thơm khiến anh cảm thấy yên bình.

Buổi chiều từng giải phẫu thi thể, Thẩm Quân Từ bước vào phòng tắm, anh không vội tắm rửa mà là mở hộc tủ ra nghiên cứu vòi nước một chút, van nước hơi rò rỉ, trước đó vẫn còn ổn, hôm nay lại nặng thêm.

Anh mở vòi sen, áp lực nước vừa tăng, nước lập tức rỉ ra mạnh hơn, Thẩm Quân Từ phải vội vàng đóng lại.

Tình huống thế này chắc chắn phải tìm chủ nhà xử lý.

Thế là Thẩm Quân Từ chụp ảnh gửi sang wechat Cố Ngôn Sâm: “Chủ nhà, nhà tắm rỉ nước.”

Cố Ngôn Sâm lúc này cũng đang trên đường về nhà sau khi tan làm, hắn vừa đỗ xe dưới lầu đã nghe tiếng điện thoại vang lên.

Cố Ngôn Sâm nhìn lên ngó qua một chút rồi nhanh chóng trả lời: “Chờ tôi một lát, đến ngay đây.”

Thẩm Quân Từ mở sổ chuẩn bị chép kinh thư, chép được hai dòng thì Cố Ngôn Sâm đã đến.

Hắn vừa mới tan làm về nhà, thay một bộ quần áo, xách thùng dụng cụ trong tay, trông cực kỳ chuyên nghiệp.

Thẩm Quân Từ lấy một đôi dép lê dự phòng cho hắn, để hắn vào nhà.

Cố Ngôn Sâm nói: “Trước kia ống nước trong nhà có vấn đề toàn tự tôi xử lý, yên tâm là không lâu đâu.”

Hắn khoá vòi nước, bước vào phòng tắm, đủ loại cờ lê tua vít công cụ các kiểu cực kỳ chuyên nghiệp bày ra đầy đất, leng keng lách cách sửa mười phút đồng hồ.

Thẩm Quân Từ có vẻ hơi áy náy, ra phòng khách rót cho hắn ly nước tiện thể hỏi han tình trạng.

Cố Ngôn Sâm nói: “Có linh kiện bị hỏng, tôi không xử lý được, để tôi gọi thợ sửa ống nước giúp cậu.”

Hắn gọi cho thợ sửa ống nước ngay trước mặt Thẩm Quân Từ, nhưng bên kia cũng đã tan làm, bảo là nếu không vội thì để mai rồi xử lý.

Thẩm Quân Từ nói: “Vậy hẹn giờ tan tầm ngày mai giúp tôi với.”

Cúp điện thoại, lần đầu tiên Đội trưởng Cố thất bại nặng nề như vậy, cảm thấy hơi mất mặt, bèn lên tiếng giải thích: “Chỗ ống nước hỏng hơi lạ, tôi kiểm tra một hồi mới phát hiện ra.”

Pháp y Thẩm nhún vai: “Tôi mới vào ở, chịu thôi.”

“Ống nước của nhà vệ sinh trong phòng ngủ được nối riêng, tôi khoá van cũng không ảnh hưởng đến việc rửa mặt và đi vệ sinh.” Cố Ngôn Sâm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, “Nếu không thì cậu đến nhà đối diện tắm trước đã?”

Thẩm Quân Từ không thích tắm rửa bên ngoài cho lắm, anh cảm thấy tắm rửa là một việc rất cần không gian riêng, pháp y thường xuyên xử lý vài thi thể rất nặng mùi, toà nhà pháp y cũng có phòng tắm nhưng anh rất ít khi sử dụng, cơ bản đều là chịu đựng đến khi về nhà mới tắm.

Nhưng bây giờ đã hơn bảy giờ tối, nếu không vào phòng đối diện thì phải ra ngoài thuê trọ.

Huống chi đó còn là nhà của Cố Ngôn Sâm.

Thẩm Quân Từ không khách khí, cầm quần áo vừa chuẩn bị tắm lên: “Vậy làm phiền.”



Thấy Thẩm Quân Từ nói vậy, Cố Ngôn Sâm mới dẫn anh đến nhà bên, mở khoá vân tay kêu tích một tiếng.

Sau đó, Cố Ngôn Sâm không vội mở cửa mà nói với Thẩm Quân Từ: “Nhà tôi có một em chó, là chó nghiệp vụ xuất ngũ, ngoan lắm, không cắn người, nhưng mà đầu khá lớn, thoạt nhìn hơi hung, cậu đừng sợ nhé.”

Thẩm Quân Từ nói: “Không đâu, tôi thích chó mà.”

Cửa mở, một con chó chăn cừu Đức cỡ lớn tự ngậm xích chó chạy tới, ý xin dẫn đi tản bộ.

Cố Ngôn Sâm xoa nhẹ đầu chó: “Lát nữa rồi dắt, hôm nay nhà có khách.”

Chó nghe hiểu. Nó nhìn về phía Thẩm Quân Từ sau lưng Cố Ngôn Sâm, khịt mũi ngửi, rồi đôi mắt nhoáng cái sáng bừng lên.

Sau đó, nó vòng quanh Thẩm Quân Từ bắt đầu vẫy đuôi thè lưỡi, quấn quanh chân anh, thậm chí còn muốn trèo lên người.

Cố Ngôn Sâm chưa từng thấy chó nhà mình nhiệt tình với người khác như vậy, sợ dọa đến Thẩm Quân Từ, thế là kéo Vô Lượng xuống.

Còn giải thích một câu: “Bình thường không thế này đâu, nó chảnh chó lắm.”

Bình thường con chó này cực kỳ chảnh lại hết sức chững chạc, nhìn thấy người hay chó khác cũng không thèm để ý, càng không lớn tiếng sủa, những em cún trong sân cứ thấy nó là sợ tè ra quần, run rẩy toàn thân.

Nhưng mà hôm nay, nó hoạt bát đến độ tưởng chừng như husky đầu thai.

Thẩm Quân Từ sờ lên con chó nhiệt tình quá mức: “Không sao, nó tên là gì?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tên là Vô Lượng.”

Thẩm Quân Từ: “Nghe lành thế.”

Cố Ngôn Sâm: “Ban đầu gọi Ngũ Lương Dịch.”

Thẩm Quân Từ: “…”

Cố Ngôn Sâm giải thích: “Cái tên quản lý đội chó nghiệp vụ của chúng tôi là con ma men, chó con nào cũng được đặt tên ngay khi vừa vào đội cảnh sát, từ Mao Đài trở xuống, Ngũ Lương Dịch, Kiếm Nam Xuân, Hạnh Hoa Thôn. Xuống chút nữa thì rượu trắng không đủ, bắt đầu đặt tên nào là Lafite, Changyu, tiếp nữa thì đến rượu đỏ cũng không đủ, thế là đặt tên mấy đứa mới vào năm ngoái là Tsingtao, Budweiser. Mãi đến năm nay, Cục trưởng Đinh nói là đem ra ngoài tạo ảnh hưởng không tốt mới chịu thôi.”

Thẩm Quân Từ: “… Cảnh tượng dắt chó nghiệp vụ hành động nhất định rất hoành tráng.”

Cố Ngôn Sâm: “Chính xác, có lần nữ cảnh sát không giữ chặt một con chó nghiệp vụ, gọi Giang Tiểu Bạch đầy đường.”

Thẩm Quân Từ đỡ trán.

Cố Ngôn Sâm cho chó thêm một nắm thức ăn: “Con này từng lập công, xuất ngũ rồi tôi mang về liền, năm nay mười tuổi. Ngũ Lương Dịch nghe không hay nên tôi đổi sang Vô Lượng, nó cũng nghe hiểu.”

Ngắm chó xong, Thẩm Quân Từ mới rảnh rỗi quan sát căn phòng, phòng đối diện bố trí hơi khác biệt, có ba phòng, phong cách trang trí không khác lắm, trong phòng ngăn nắp gọn gàng.

Thẩm Quân Từ nhìn khắp phía, tầm mắt rơi vào một khung ảnh trên tường.

Khung ảnh đó vô cùng trang trọng, hơi lạc quẻ so với cách trang trí của căn phòng. Trong khung không phải tranh, không phải ảnh mà là một đồng tiền xu thông thường.

Đồng tiền xu lấp lánh ánh bạc ấy bị kẹp chính giữa khung hình, hơi quái lạ.

Thẩm Quân Từ chỉ lên khung hình trên tường: “Đồ trang trí này hay thật, có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Anh dừng một lát lại nói, “Tôi rất quan tâm đến nghệ thuật hiện đại, cái này nhìn như một tác phẩm nghệ thuật hiện đại, như là có hàm ý sâu xa gì đó.”

“Không phải tác phẩm nghệ thuật, cũng không có ý tứ gì quá sâu xa.” Cố Ngôn Sâm nói, “Là có người hứa với tôi, nhưng tôi bảo nói miệng vô căn cứ, phải có bằng chứng, người đó hứa không gạt tôi, đưa đồng tiền xu này cho tôi làm chứng.”

Thẩm Quân Từ bật cười, khơi lại ký ức: “Sao nghe như dỗ em bé thế?”

“Hồi ấy tôi tưởng thật, coi cái này thành lời hứa nghiêm túc.” Cố Ngôn Sâm vừa nói vừa đi lên một bước.

Đây là thứ mà Lâm Hướng Lam giao cho hắn ở thời điểm xảy ra vụ án Hứa Thừa Hoàng, bảo rằng có thể yêu cầu gì đó với ông sau khi kết thúc.

Thăng chức, tăng lương, hay là chuyện mà ông có thể làm trong khả năng của mình, cho dù là vừa ý bóng hồng của phòng khoa nào trong Cục Cảnh sát thành phố, ông cũng bằng lòng nhận phần ông tơ.

Đến chỗ này, Cố Ngôn Sâm nhớ lại khoảng thời gian chật vật khi ấy.

Những mối quan hệ rắc rối phức tạp, đủ loại đổi chác qua mạng, vụ án hé mở tầng tầng lớp lớp, lật tung cả nửa Tân Thành.

Có đôi khi hắn mệt mỏi, hoang mang, tối đến về nhà móc đồng tiền xu này ra nhìn lại như được tiếp thêm lực lượng vô tận.

Thẩm Quân Từ nổi hứng, hỏi hắn: “Sau đó thì sao? Anh không cầm đi đổi thứ gì với người đó à? Hay là chưa nghĩ ra muốn cái gì?”

Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn đồng tiền xu trên vách tường: “Đều không phải.”

“Ai lại lừa gạt anh như thế? Bạn gái cũ hay người nhà anh?” Thẩm Quân Từ suy diễn ra một câu chuyện, không ngờ thông minh như Cố Ngôn Sâm cũng trúng chiêu, anh không kìm được mà tán gẫu thêm vài câu, “Đừng tin lời hứa suông, phải giữ lấy giấy tờ.”

Cố Ngôn Sâm quay lại nhìn anh, ánh mắt ấy khiến Thẩm Quân Từ hơi rợn.

Ngừng hai giây, Cố Ngôn Sâm nói: “Người đó qua đời rồi, là Cục trưởng Lâm mà tôi nhắc đến với cậu lần trước.”

Thẩm Quân Từ chợt lặng người, ánh mắt như chìm vào biển sâu, anh cuống quýt cúi đầu cầm quần áo lên rồi nói: “Tôi đi tắm.”

Cố Ngôn Sâm ừ một tiếng: “Giống với bên đó, trái nóng phải lạnh.”

Thẩm Quân Từ xoay người, đi vào nhà tắm với vẻ hơi chết lặng.

Từ lúc câu chuyện mở đầu anh đã nghe ra được gì đó, đến nửa đường cũng có thể đoán được kết quả.

Nhưng kiểu gì cũng không ngờ tới đồng tiền xu ấy là của Lâm Hướng Lam đưa cho.

Lúc ba anh còn sống đã chẳng bỏ được cái tật tiện tay đưa đồ cho người khác để hứa hẹn.

“Cầm lấy viên kẹo này, sang năm ba sẽ ở nhà đón sinh nhật với con.”

“Con cất huân chương này đi, khi nào rảnh dẫn con ra công viên chơi.”

“Cho con bút máy này, lát nữa mua bánh kem cho con ăn nhé.”

Tiện tay vớ thứ gì là cho thứ đó, một đống đủ loại, đều là lời hứa suông.

Đến cuối cùng tích đầy thứ lung tung trong ngăn tủ, không phân biệt được vật gì đại biểu cho việc gì.

Sau đó anh lớn hơn, không thèm tin vào hứa hẹn này đó, mỗi lần ba muốn đưa đồ là anh đẩy thẳng về, đừng hòng lừa gạt thêm lần nào nữa.

Nhưng vì sao đồng nghiệp của ba vẫn rất tin tưởng ông, nói ông gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được.

Kết quả, chẳng phải đến chết còn nợ người ta đầy lời hứa, không phải lừa đảo thì là gì nữa?

Lừa đảo…

Bước vào nhà tắm, Thẩm Quân Từ kiềm chế hai giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt ào ạt chảy ra.

Anh vội vàng cởi quần áo, lấy tay mở vòi hoa sen.

Trong làn nước ấm dội thẳng xuống, anh lặng lẽ khóc thầm, không thể nào ngừng tuôn.