Mười giờ sáng, Trung tâm Giám định Pháp y của Cục Cảnh sát Tân Thành.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Quân Từ quay lại trước thi thể, Ôn Uyển hỏi: “Pháp y Thẩm, có thể xác định được nguyên nhân tử vong không?”

Thẩm Quân Từ nâng bàn tay của thi thể lên cho Ôn Uyển nhìn: “Tay của đứa trẻ chưa sạch, còn dính chút vụn trong móng tay, tôi đoán là bị dính phải lúc bóc vải. Hẳn là người chết ăn rất nhiều vải trước khi tử vong, lượng đường trong máu rất thấp, tôi nghi là ‘bệnh vải’.”

Loại bệnh này thường xảy ra ở trẻ nhỏ suy dinh dưỡng, trẻ ăn quá nhiều vải, không ăn tối mà đi ngủ sớm dẫn đến hạ đường huyết và chứng viêm não cấp, dân gian hay gọi là “bệnh vải”, nặng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.

Ôn Uyển ồ một tiếng, cô cũng từng nghe đến một vài trường hợp về bệnh vải vào mùa hè, trước đó khám nghiệm tử thi chẳng qua là cảm thấy quái lạ, hơn nữa không xét nghiệm thi thể nên cô cũng không thể đưa ra phán đoạn. Ôn Uyển làm sao cũng không thể ngờ được đứa trẻ này có thể tử vong do ăn trái cây.

Hai người làm xong khám nghiệm bên ngoài trong phòng pháp y, Cố Ngôn Sâm vừa vặn cũng về đến.

Trước đó hắn nghe Thẩm Quân Từ nói sơ qua trong điện thoại, thế là đi thẳng đến phòng giải phẫu.

Cố Ngôn Sâm nhìn thi thể một lượt, lại ngó ra nhìn Lý Sơ Mỹ ngồi bên ngoài, hỏi: “Gia đình đó à?”

Thẩm Quân Từ ừ một tiếng, giải thích cho hắn nghe một chút về nguyên lý của bệnh vải, sau đó nói: “Bây giờ mới chỉ là nghi ngờ, phải hỏi rõ tình hình mới xác nhận được.”

Bọn họ đi ra, cùng đối diện với hai mẹ con bên ngoài.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Trẻ có triệu chứng gì trước khi phát bệnh?”

Lý Sơ Mỹ nói: “Tôi làm thuê bên ngoài, tầm đấy không ở chung với bọn họ…”

Dứt lời, chị khẽ đẩy đứa trẻ lớn hơn một chút, “Quý Hoành, tối qua xảy ra chuyện gì? Con nói lại cho chú cảnh sát nghe lần nữa.”

Cậu con trai tên Quý Hoành ấy mới là nhân chứng ở hiện trường.

Cậu ta hồi tưởng một chút: “Nửa đêm hôm qua em cháu ngủ rồi tự nhiên ré lên một tiếng hoảng hồn. Sau đó em ấy run lẩy bẩy, cháu cuống cuồng gọi bố, vội vàng đưa em đến bệnh viện. Cháu… Cháu sợ lắm…”

Thẩm Quân Từ liếc mắt ra hiệu với Cố Ngôn Sâm.

Co giật, run rẩy, kêu rên, đây đều là những triệu chứng của bệnh vải.

Cố Ngôn Sâm hỏi cậu ta: “Hôm qua em trai cháu ăn những gì?”

Cậu con trai cúi đầu im re.

Lý Sơ Mỹ lại đẩy con mình, như thể phiên dịch, hỏi lại một lần nữa: “Hôm qua em con ăn gì?”

Lúc này cậu ta mới lí nhí: “Thì ăn tối như con thôi… Ông bà không có nhà, bữa tối là con làm.”

Nói đến đây, cậu con trai khóc oà lên.

Lý Sơ Mỹ kéo lấy con trai lớn: “Việc này không liên quan gì đến Hoành Hoành nhà tôi, trước đó pháp y cũng xem rồi, nói chắc chắn không phải tử vong do bị hạ độc.”

Đúng là chị muốn điều tra rõ ràng về nguyên nhân cái chết của con nhỏ nhà mình, thế nhưng hướng đi bây giờ không giống trong tưởng tượng của chị lắm. Phụ nữ có giác quan thứ sáu, chị cảm thấy con trai lớn của mình bị nhằm vào, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Ôn Uyển thấy tình hình hơi căng thẳng, thế là ngồi xổm xuống hỏi Quý Hoành: “Đường huyết của em trai cháu hơi bất thường, cháu nói cô nghe, đêm qua em trai cháu có ăn tối trước khi đi ngủ không? Nếu có thì ăn bao nhiêu?”

Quý Hoành nấc vài tiếng, càng khóc to hơn: “Hôm qua cháu làm bài tập suốt, em ấy tự xới cơm ăn, cháu không có để ý.”

Thấy cảnh này, Lý Sơ Mỹ ôm lấy con rồi nói: “Hôm qua em nó xảy ra chuyện, thằng bé đã sợ chết khiếp rồi, cháu nó mới mười tuổi, không chăm sóc được em mình cũng đủ tự trách rồi. Các anh điều tra được thì điều tra, không điều tra được thì dẹp đi.”

Đang nói đến đó thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với nước da ngăm đen và bộ đồ bảo hộ lao động đi đến từ phía hành lang của toà nhà pháp y, vừa đến nơi đã nói với Lý Sơ Mỹ: “Tôi đến công trường xin nghỉ phép, sao cô lại ôm xác con đến đây? Chuyện này đã qua rồi, cô cứ dây dưa gì thế?”

Lý Sơ Mỹ nấc hai tiếng, lau nước mắt: “Nghe tin con mất, em váng cả đầu…”

Người đàn ông uy hiếp chị: “Về nhà tôi tính sổ với cô!”

Sau đó gã quay lại cười giả lả: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đã ký vào đơn không khám nghiệm tử thi, lát nữa còn phải xử lý hậu sự cho cháu nó, làm phiền các anh quá. Bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?”

Thấy tình hình thay đổi, Thẩm Quân Từ và Ôn Uyển nhìn nhau.

Vẫn là Cố Ngôn Sâm nhanh chóng khoát tay đáp lại: “Giải toả hiểu lầm là tốt rồi, thi thể vẫn còn trong phòng pháp y, chờ chúng tôi làm thủ tục đơn giản, mặc áo khâm liệm, sẽ không làm chậm trễ các anh xử lý tang sự.”

Nói đến đây, hắn gửi thẳng tin nhắn thoại cho Thích Nhất An, gọi cậu đến: “Cậu đưa người nhà vào phòng hợp ngồi chờ một lát.”

Đợi đến khi người nhà đi rồi, Ôn Uyển hơi ngơ ngác: “Thế… lỡ như là mưu sát thật, có hung thủ thì chúng ta cứ buông tha thế à?”

Mặc dù cô quen Lý Sơ Mỹ lâu năm, nhưng thân là một pháp y, Ôn Uyển vẫn cảm thấy không thể bỏ qua nghi án.

Cố Ngôn Sâm nói: “Kéo dài một lát, cũng không thể để bọn họ ầm ĩ trong hành lang được.” Hắn bước vào phòng giải phẫu, hỏi: “Máy tính chỗ các cậu đâu?”

Thẩm Quân Từ chỉ vào trong góc: “Ở đó.”

Cố Ngôn Sâm kéo ghế qua, sau đó nhập mật mã đăng nhập vào hệ thống cảnh sát, nhanh chóng tra xét những thông tin liên quan đến người nhà này rồi in ra hai mặt giấy ra trong vòng không đầy mười phút.

Thẩm Quân Từ lại gần, hỏi: “Tìm được chứng cứ à?”

Cố Ngôn Sâm chỉ cho anh: “Đi cùng đi, chúng ta hỏi thêm lần nữa.”

Thích Nhất An vừa dẫn người nhà đó vào trong phòng họp, rót chút nước nóng cho bọn họ, nói chưa được hai câu đã thấy Cố Ngôn Sâm bước đến.

Thẩm Quân Từ và Ôn Uyển cũng theo sau, bọn họ không đến gần phòng họp mà đứng xa xa ở nơi có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Người đàn ông bên trong đứng dậy: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đi được chưa?”

Cố Ngôn Sâm giơ tay ngăn anh ta lại, ngồi xổm người nhìn cậu nhóc mười tuổi kia: “Quý Hoành đúng không? Chú cho cháu thêm một cơ hội, tối qua em trai cháu đã ăn gì?”

Lúc này cậu nhóc đã thôi khóc, nhìn bố mẹ mình một cách bất lực.

Cố Ngôn Sâm kéo bả vai cậu nhóc lại, đôi tay mạnh mẽ làm cậu nhóc đối mặt với mình: “Nói chính xác thì là cháu đã cho em cháu ăn cái gì?”

Quý Hoành lại bắt đầu lau nước mắt: “Tối qua, tối qua… Em ấy ăn vài quả vải.”

Người đàn ông kinh ngạc: “Bố có mua vải cho các con đâu, các con lấy ở đâu ra?”

Quý Hoành khóc nức nở, không ngừng rơi nước mắt: “Là em ấy trộm lúc ngang qua vườn trái cây… Con đã bảo em đừng trộm, nhưng em không nhịn nổi cơn thèm…”

Vải thiều cũng được sản xuất ở vùng phụ cận Tân Thành, phía nam có một vườn vải, mặc dù hầu hết chủ vườn đều nuôi chó cũng như đã dựng hàng rào lẫn rào giậu, lắp đặt cả camera nhưng vẫn không ngăn được có con nít chạy đến ăn trộm.

Cố Ngôn Sâm hỏi Quý Hoành: “Cháu có biết ăn nhiều vải sẽ gây chết người không?”

Quý Hoành vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy.

Lần này, phụ huynh ngồi một bên cũng cuống lên: “Đứa nhỏ mới bao lớn, sao biết được chuyện này chứ?”

“Đồng chí cảnh sát, dù cho thằng bé ăn vải dẫn đến bỏ mạng thì cũng là do chúng tôi không may…”

Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Quý Kiến An, điện thoại di động của anh là con trai lớn của anh dùng đúng không?”

Người đàn ông ngây ra một lát rồi gật đầu: “Phải… Tôi thường xuyên ra ngoài làm việc, ông bà cũng thường đi viện, thế là để lại di động cho cháu nó.”

Cố Ngôn Sâm đặt một tờ giấy lên bàn, phía trên là hàng loạt lịch sử tìm kiếm, số điện thoại tương ứng là số máy lẻ của người đàn ông.

Mấy dòng bên trên vẫn là “Ultraman Tiga mạnh nhất” “Khi nào Biệt đội khủng long ra mùa 2”.

Nhưng tìm kiếm phía dưới đã biến thành “Ăn vải có chết người không” “Ăn bao nhiêu vải sẽ chết” “Gây bệnh vải bằng cách nào” “Bệnh vải có bị bác sĩ phát hiện không”.

Phần sau càng thấy càng rùng mình “Vị thành niên giết người có phạm pháp không”.

Hơn nữa ghi chép tương quan liên tiếp mấy ngày, tổng cộng 78 dòng liên quan được đánh dấu đỏ.

Đây thậm chí không phải tai nạn ngoài ý muốn mà là một vụ giết người được sắp đặt kỹ lưỡng.

Cậu nhóc đợi mấy tháng, mãi đến khi vải chín được đưa lên thị trường mới mưu sát thành công.

Bố mẹ hết cãi nhau lại bận rộn, bỏ bê con cái, mà ma quỷ thì chẳng phân tuổi tác.

Nếu không phải người mẹ đưa xác con đến kiểm tra đúng lúc, lại được Thẩm Quân Từ nhìn ra vấn đề, đây gần như là một vụ án mưu sát hoàn mỹ khó mà phát hiện.

Cố Ngôn Sâm lại nhìn Quý Hoành, ép hỏi: “Bây giờ vườn vải có giám sát cả, ai trộm vải thì xem là biết liền, chú hỏi cháu một lần cuối, vải là cháu trộm hay em trai cháu trộm?”

Quý Hoành ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sâm, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, trả lời bằng giọng trẻ con non nớt: “… Em cháu trộm thật mà. Cháu không nói dối đâu…”

“Cháu đã nghĩ ra câu giải thích này phòng khi phải đối mặt với cảnh sát từ lâu rồi đúng không? Đổ hết lên đầu em trai cháu…” Cố Ngôn Sâm lại đưa một tờ lịch sử trò chuyện cho cậu nhóc, “Xoá hết lịch sử trên điện thoại chỉ có thể lừa mình dối người, hệ thống sẽ lưu lại tất cả những gì cháu đã nói.”

Cặp bố mẹ kia cũng cúi đầu nhìn ghi chép cuộc trò chuyện đã được in ra.

“Cuối cùng tao cũng ném được thằng nhóc đáng ghét kia rồi, vui chết mất.”

Bên kia hiển nhiên chết khiếp với câu nói này: “Là sao cơ, em mày xảy ra chuyện rồi?”

“Ừ, chết rồi. Nó ăn cả đống vải, lúc ăn còn nói cảm ơn anh ạ với tao nữa.”

Đây là cuộc trò chuyện với bạn học hồi sáng của cậu nhóc.

Chỉ đơn giản mấy câu lại khiến người ta không rét mà run.

Chuyện đã tới nước này, chứng cứ vô cùng xác thực.

Quý Hoành nhìn thấy, cúi đầu một lát rồi ngẩng phắt lên.

Khuôn mặt cậu nhóc không còn vẻ đáng thương và nhu nhược vừa rồi mà thay vào đó là sự căm hận, quay đầu trừng mắt nhìn bố mẹ mình: “Vì sao đã sinh con ra còn sinh thêm một đứa nữa? Con hận nó, con muốn nó chết, sai con phải chăm sóc cho nó? Nó chỉ liên luỵ cả đời con!”

Mấy lời này vừa thốt ra, cặp bố mẹ kia ngây ngẩn cả người, như thể không quen biết người trước mắt.

Cậu nhóc còn đang tiếp tục: “Vốn dĩ vẫn đang tốt đẹp, mọi thứ thay đổi hoàn toàn từ khi có nó, ngày nào cũng khóc, còn giành mất sự chú ý của mẹ, giành mất tiền tiêu vặt bố cho con, nó làm hỏng đồ chơi của con, ném vỡ màn hình điện thoại di động, nhà càng ngày càng túng thiếu, bố mẹ bắt đầu cãi nhau, đều chỉ vì nó…”

Mắt cậu nhóc đỏ hoe, Cố Ngôn Sâm kéo cậu lại, đứa bé kia nâng tay níu lấy cổ tay hắn ra dáng muốn cắn vào.

Mặt mày đứa trẻ dữ tợn, nhe răng nanh sắc nhọn, hệt như một con chó dại ngang ngược.

Cố Ngôn Sâm đẩy cậu nhóc ra: “Giết người chưa đủ còn muốn đánh lén cảnh sát? Nếu bố mẹ cháu không dạy cháu được, tôi cũng không ngại dạy thay.”

Cậu nhóc lùi lại hai bước, trợn mắt nhìn lên tường: “Căn cứ theo luật bảo vệ trẻ vị thành niên…”

Thẩm Quân Từ lạnh lùng nói: “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên bảo vệ những đứa trẻ vô tội chứ không phải loại cầm thú có ý định mưu sát như cậu.”