◎ “Ông ấy không phải ba tôi. “(2 gộp 1)◎

Đêm khuya, phía Bắc Bến Viễn.

Trên một con phố, đèn đường đã sáng lên.

Đinh Quân Nhiễm xuống xe buýt đêm, gã đã thay xong một bộ quần áo, chải lại tóc, đội thêm một chiếc mũ, thoạt nhìn giống như là đang ra ngoài du lịch vài ngày.

Theo kinh nghiệm của gã, mặc dù trước đó gã được trại tạm giam bảo vệ rất gắt gao nhưng gã cũng chỉ là đồng phạm trong vụ án, không phải là tội phạm nghiêm trọng. Những tên lính canh trẻ tuổi sẽ không không đề phòng gã nhiều.

Phản ứng của cảnh sát, giống như một cỗ máy khổng lồ và phức tạp.

Toàn bộ hệ thống từ khi khởi động đến khi ra lệnh bắt giữ, ít nhất phải mất vài giờ, sau khi xuống xe, gã đã chọn một con đường có ít camera nhất, có thể tránh sự giám sát của Skynet(1).

(1): Skуnet là một hệ thống tự ᴠận hành độc lập, có thể ѕuу nghĩ ᴠà điều khiển toàn bộ hệ thống tiện nghi, quân ѕự của con người trong tương lai. Là một trí thông minh nhân tạo do con người tạo ra ᴠà đã điều khiển đội quân robot quaу lại huỷ diệt chính con người từ những người đã tạo ra nó.

Gã sẽ được an toàn trong một khoảng thời gian.

Làm quen với toàn bộ quá trình, gã biết có những lỗ hổng có thể khoan, chỉ một đêm là có thể thoát được.

Nhưng gã đi tới đi lui, nhìn đường phố xa lạ trước mặt, trên mặt hiện ra một tia mê mang.

Gã không có nơi nương tựa, không có người thân, thậm chí có rất ít người quen biết.

Gã hoàn toàn không biết mình nên đi theo hướng nào.

Con đường này có ít ô tô nhưng cũng có vài người đi bộ.

Một chiếc ô tô bất ngờ xuất hiện trước mặt gã, bật đèn pha, chiếc xe vi phạm luật giao thông đột ngột lao về phía gã.

Cứ như thể gã sẽ bị cái bánh xe kia nghiền nát trong giây tiếp theo.

Đinh Quân Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đó là xe Mộc Dự.

Gã dừng lại, chiếc xe đi về phía gã.

Đinh Quân Nhiễm không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không chớp.

Gã đang đánh cược, cược rằng ngay cả khi Mộc Dự có phát điên, cũng không có khả năng ở chỗ này đụng chết gã.

Quả nhiên, chiếc xe đột ngột phanh gấp, phát ra một tiếng kít, dừng lại cách gã hơn mười cm.

Người đi đường giật mình hoảng sợ, nhìn quanh không biết chiếc xe này và người này có can hệ gì với nhau.

Cửa sổ xe hạ xuống, Mộc Dự thò đầu ra bấm còi: “Lên xe.”

Ngữ khí của ông ta không được tốt lắm, rõ ràng đang đè nén tức giận.

Đinh Quân Nhiễm phớt lờ ông ta, hai tay đút trong túi, tiếp tục đi về phía trước.

Mộc Dự quay đầu xe chậm rãi lái sang bên phải của gã, giữ tốc độ rất thấp: “Ba không phải cố ý lừa con đâu, thật sự là không có thời gian để giải thích mọi chuyện với con mà thôi.”

Đinh Quân Nhiễm vẫn đi về phía trước, bước chân rất nhanh.

Mộc Dự nói: “Con còn có thể đi đâu? Chỉ với một mình con, con có thể che giấu được thân phận mình chắc? Tối nay con định ở đâu? Những người đó đã có được hình ảnh của con, lệnh truy nã cũng sắp được truyền ra, nếu không có sự giúp đỡ của công ty, con chẳng thể làm gì đâu.”

Đinh Quân Nhiễm vẫn phớt lờ ông ta.

Mộc Dự tiếp tục nói: “Chỉ có ba với con, chúng ta mới là một gia đình, con không thuộc về thế giới của người bình thường.”

Chuyện này trông giống như một vở kịch của một người cha đang khuyên bảo đứa con nổi loạn của mình.

Mộc Dự lại nói: “Đây là một đơn hàng riêng thôi, về chuyện này ba sẽ giải thích với thương hội sau, nếu như con trở về, chuyện của Chó Săn, ba sẽ bỏ qua cho con. Chúng ta coi như chưa có gì xảy ra.” Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông ta. Tục ngữ nói rất đúng, tiên lễ hậu binh(2), nếu Đinh Quân Nhiễm không đồng ý, ông ta chỉ có thể giết gã.

(2): Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.

Đinh Quân Nhiễm dừng bước: “Ông bảo tôi về sao? Ông có biết tôi đã nói gì với cảnh sát không?”

Mộc Dự kiên nhẫn cười nói: “Ba biết con không nói quá nhiều, nếu không thì cảnh sát đã sớm bắt được rồi.”

Ông ta dừng một chút lại nói, “Chúng ta là người nhà mà, xích mích giữa cha mẹ và con cái có lớn đến đâu cũng chẳng thù đến qua đêm đâu, ba sao có thể không cần con được chứ? Người đàn ông đó đã chết lâu thế rồi, chúng ta không nên vì một người chết để ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.”

Đây đương nhiên là lời nói dối từ đầu đến cuối, ông ta sợ Đinh Quân Nhiễm sẽ nói ra nội dung cốt lõi hơn tất cả, cũng sợ nếu mình không có tên thủ hạ này, về sau sẽ không có được kế hoạch hoàn hảo, không thể nào giải thích với thương hội.

Ông ta do dự giữa việc giết chết Đinh Quân Nhiễm và việc bề ngoài ổn định gã lại trước, cuối cùng lựa chọn tạm thời hòa giải.

Tuy rằng bây giờ cũng đã xé toạc lớp mặt nạ, thế nhưng hai người tựa hồ đều lựa chọn con đường hòa hoãn cuối cùng.

Mộc Dự cảm thấy mọi chuyện cũng không tệ lắm, người trước mắt chỉ là tạm thời trật khỏi đường ray, rất khó tìm được thêm một thủ hạ ưng ý như vậy,  ông ta thậm chí có thể nghĩ biện pháp thu phục lại gã.

Đinh Quân Nhiễm hỏi: “Làm sao ông tìm được tôi?”

Mộc Dự cười nói: “Bệnh viện trại tạm giam đưa người tới thường là bệnh viện số ba, sau đó sẽ đưa người đến khoa cấp cứu, tất cả những chuyện này con đã sớm biết hết rồi còn gì? Còng tay là ba nhờ người đích thân dạy con mở. Mấy tên cảnh sát nhỏ đó không phải là đối thủ của con. Chắc con cũng đã thăm dò qua bệnh viện số ba rồi. Con giấu quần áo bên trong. Từ cửa sau bệnh viện số ba đi ra vừa vặn có một trạm xe buýt, ba đi theo con từ đó.”

Bọn họ hợp tác với nhau nhiều lần như vậy, Mộc Dự làm ông chủ, đã quen thuộc với kế hoạch của gã.

Trong công ty, Đinh Quân Nhiễm có tên mã là Nước Sạch.

Gã được mọi người trong thương hội khen ngợi hết lời, rất nhiều người chi một khoản tiền lớn để mua kế hoạch của gã. Chỉ là gã đối với việc lập kế hoạch yêu cầu hà khắc, nhưng có chút tùy hứng.

Bởi vậy, Mộc Dự vẫn rất coi trọng gã, còn chọn gã làm người kế nhiệm mình. Nhưng Mộc Dự không ngờ tới, Đinh Quân Nhiễm lần này lại xảy ra chuyện.

Tất cả đều vì tên cảnh sát chết tiệt đó.

Nói đến đây, Đinh Quân Nhiễm mới mở cửa xe, ngồi lên. Gã ngồi xuống hàng ghế sau, quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Mộc Dự khởi động xe: “Ba thật sự không phải cố ý lừa con…”

Đinh Quân Nhiễm lười nói với ông ta những điều này: “Tôi muốn đến căn phòng Lịch Trọng Nam từng ở.”

Mộc Dự trầm mặc một lát, thỏa hiệp: “Ba chở con qua đó.”

Chiếc xe  đi một lúc rồi dừng lại trước một biệt thự.

Mộc Dự nói: “Con nghỉ ngơi trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện khi con sẵn sàng nói chuyện với bs.”

Thái độ của ông ta với Đinh Quân Nhiễm rất tốt, nhấn mạnh một lần nữa: “Con phải nhớ, con là con trai của ba. Công ty của ba, sớm hay muộn, đều sẽ thuộc về con.”

Mộc Dự lái xe đi, Đinh Quân Nhiễm vẫn không để ý tới ông ta.

Gã đi vào tầng hầm khu biệt thự, bên trong có một gian phòng giam, nơi này chỉ có một cái giường, không có ánh mặt trời, việc thông gió đều phải dựa vào thiết bị thông gió.

Đinh Quân Nhiễm không bật đèn, gã là người sinh ra trong bóng tối, mẹ sinh gã ra vào đêm ngày 5 tháng 11, không ai vui mừng khi gã được sinh ra. Đôi mắt của gã đã thích nghi với bóng tối từ lúc còn nhỏ. Khi còn bé, gã thường trốn một mình trong góc không có ánh sáng, nghe tiếng cười của những người đàn ông kia, còn có tiếng rên rỉ của mẹ.

Lúc này gã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo dưới tầng hầm, đưa tay vuốt ve hàng rào trên giường: “Cảnh sát Lịch, cuối cùng tôi cũng làm được chuyện năm đó đã hứa với chú.”

Gã ở trong bóng tối như thể đang nói chuyện với ai đó.

Đinh Quân Nhiễm nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói với cảnh sát, để cho bọn họ biết được sự tồn tại của công ty.”

Dừng lại, gã nói thêm.

“Chú đừng lo lắng, tạm thời tôi không gặp nguy hiểm gì đâu.”

Ở trong tầng hầm u ám, ngồi ở bên giường, Đinh Quân Nhiễm nhớ tới lần đầu tiên gã nhìn thấy Lịch Trọng Nam.

Gã nhớ rằng mình đã giết ai đó vào đêm hôm trước rồi trốn đến trước mộ của mẹ.

Gã nhớ mẹ.

Cảm giác dùng dao bổ củi giết người không tốt lắm.

Gã đói, còn lạnh nữa, cả người bê bết máu, bị mưa xối ướt cả người, trong ngực ôm chặt con dao đó.

Gã cảm thấy mình sẽ bị người đó phát hiện ra, nói không chừng còn có thể bị giết chết.

Sau đó, có rất nhiều người đến, có cả cảnh sát trong làng, cũng có những người mà gã  không biết.

Gã trừng mắt, luôn trong tình trạng cảnh giác, thậm chí còn không dám chớp mắt.

Những người đó hùng hùng hổ hổ, vây quanh gã nhưng lại cách xa mười thước, không dám tới gần.

Ai đó đã chĩa súng vào gã, dường như sẵn sàng giết gã ngay tại chỗ.

Sau đó Lịch Trọng Nam xuất hiện, khi đó người đàn ông ấy còn rất trẻ, vươn tay nói với gã: “Đừng sợ,cháu bỏ con dao trên tay xuống đi. Sẽ không ai làm hại cháu đâu.”

Gã nhìn bàn tay trước mắt mình, đặt con dao trong tay xuống và đứng dậy.

Gã nắm lấy tay Lịch Trọng Nam, cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền tới.

Gã bị còng tay ngồi trên xe, những người đó bắt đầu đào mộ mẹ gã, mẹ gã đã được chôn dưới đó bảy ngày, vẫn có thể được nhìn rõ toàn thân đầy vết thương.

Gã nghe Lịch Trọng Nam mắng một câu: “Những người đó thật đáng chết.”

Một cảnh sát thế mà lại cho gã sự đồng cảm không nên có.

Gã nhớ tên của người đó khi nghe thấy người khác gọi chú ta, tên của chú ta là Lịch Trọng Nam.

Đây là người tốt duy nhất trong cuộc đời tăm tối của gã, ngoại trừ mẹ ra.

Sau đó, lúc hắn ở trong trại giáo dưỡng, Lịch Trọng Nam có đến thăm gã hai lần,bảo gã ở trong đó nhớ học tập và cải tạo cho tốt.

Lịch Trọng Nam lần đầu tiên đến đã đưa cho gã một phong thư, gã nhờ quản giáo đọc cho gã nghe, rồi ghi nhớ lại. Lá thư nói gã có thể sẽ được giảm án vì những hành vi gây ra thương tổn cho gã và mẹ gã của người kia. Trong thư, chú ta an ủi gã, nói cuộc đời của gã còn dài, vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, phải học tập chăm chỉ, trở về với xã hội.

Gã nhớ lá thư có một mùi dễ chịu, giống như ánh nắng mặt trời chiếu lên bụi cỏ.

Lần thứ hai Lịch Trọng Nam tới đã đưa cho gã một tấm danh thiếp, nói nếu như gã sau khi rời khỏi đây gặp khó khăn, có thể đến tìm chú ta.

Gã thuộc lòng địa chỉ trên đó.

Gã mơ thấy Lịch Trọng Nam, trong mơ, trên người chú ta mang theo một vầng ánh sáng, ánh sáng rất ấm áp, khiến cho gã có cảm giác mình được cứu rỗi.

Bởi vì gã tu dưỡng tốt, lúc ra khỏi trại giáo dưỡng thì vừa lúc tròn mười tám tuổi. Gã không hợp với những đứa nhỏ bên trong đó, kỷ luật khiến gã sợ hãi, nên cũng chẳng kết bạn với ai. Nhưng ở trong trại giáo dưỡng, gã đã học đọc học viết, cũng cao hơn được một chút, không còn vẻ gầy yếu như khi còn bé.

Gã thu dọn đồ đạc, hầu như chẳng có cái gì muốn mang ra ngoài, chỉ có lá thư và tấm danh thiếp kia, được gã kẹp vào trong sổ tay học tập.

Khi đó gã không có người thân, không có bạn bè, không biết mình nên đi đâu về đâu, vì vậy đành dựa theo địa chỉ trên danh thiếp đi tìm Lịch Trọng Nam.

Gã nghĩ, mình có thể giặt quần áo, nấu cơm cũng rất ngon, chỉ cần Lịch Trọng Nam không ghét, gã sẽ ở chỗ chú ta một thời gian.

Thế nhưng gã lại không tìm được Lịch Trọng Nam.

“Hình như người đó không làm cảnh sát nữa rồi thì phải?”

“Đúng vậy, mỗi ngày đều chẳng biết đang làm gì, lâu rồi cũng không thấy cậu ta.”

“Trong nhà cũng trống không. Còn có người nói cậu ta…”

Hôm đó trời cũng mưa, gã thất hồn lạc phách, giống như là lần thứ hai không tìm thấy ngôi nhà thuộc về mình.

Có lẽ gã sẽ không bao giờ có một ngôi nhà thuộc về mình.

Gã không cam lòng, vừa đi làm, vừa hỏi thăm tung tích của Lịch Trọng Nam.

Sau đó, gã lưu lạc đến một quán bar, rồi sau đó thì gặp ông chủ.

Ông chủ tiết lộ với gã, đối với một con sói mới được ra tù như gã cảm thấy rất hài lòng, đúng lúc công ty đang mở rộng rất cần nhân sự.

Ông chủ dẫn gã và những đứa trẻ khác bằng tuổi nhau vào cổng công ty.

Khi biết mọi chuyện không ổn và muốn bỏ trốn, gã bị ông chủ quản thúc tại gia. Biết được bí mật của công ty, ông chủ sẽ không bao giờ bỏ qua cho họ, muốn được ra ngoài, sẽ bị đánh đập rồi đe dọa giết chết.

“Thời thế đang thăng tiến cùng thời đại, mấy đứa không biết, vì để huấn luyện cho mấy đứa, tôi đã phải mời thầy giỏi nhất về. Trước kia giết người phóng hỏa đều phải dựa vào lá gan, sau này thì phải dựa vào đầu óc.”

Bước đầu tiên vào cửa, là xóa sạch dấu vân tay, đầu tiên dùng hóa chất đốt bỏ dấu vân tay, sau đó ngâm ngón tay vào trong nước, ngâm đến mức da tay giống như găng tay bị lột ra.

Mười ngón tay đều có dây thần kinh rất mẫn cảm, những đứa nhỏ khác liên tục kêu gào thảm thiết, gã lại chẳng kêu lấy một tiếng.

Ông chủ rất hài lòng với gã, nhìn gã rồi nói, “Thằng nhóc này thú vị thật.”

Sau này gã mới biết, ông chủ tên là Mộc Dự, là một cựu chiến binh giúp người giàu giết người. Đặc biệt sau khi đám người Hứa Thừa Hi bị xử lý, ông chủ gần như độc quyền toàn bộ nghiệp vụ liên quan đến Bến Viễn.

Ông chủ rất giàu có, cũng có vài con chó rất trung thành.

Chó Săn là một trong số đó, sẵn sàng vì ông chủ giết người và phóng hỏa, làm tất cả mọi thứ.

Bọn họ gọi giết người là hành quyết, phương thức thì vô cùng đa dạng. Giết cá là mổ bụng, giết gà là vặn cổ, giết trâu là điện giật, giết lợn là đâm tim, giết cừu là rút máu.

Ông chủ thường ghét mấy con chó của mình không có não, nên không để bọn họ tham gia vào việc quản lý và lập kế hoạch, vì vậy mới bắt đầu nuôi dưỡng những đứa trẻ như gã.

Trẻ con được nuôi lớn, căn cứ vào sở trường, sẽ được phân chia nghề nghiệp tương ứng.

Họ được đào tạo rất nhiều khóa học khác nhau, một trong số đó là điều tra hình sự.

Thông tin họ được học, một trong số đó là tài liệu giảng dạy của trường cảnh sát. Chẳng qua phương thức học tập của bọn họ thì ngược lại, nếu như cảnh sát dùng phương thức như vậy để dò xét, cái bọn họ học là cần phải xóa dấu vết như thế nào.

Bọn họ còn có thể mua một ít tư liệu nội bộ và với tạp chí của cảnh sát để đọc, gã nhớ rõ trên đó có vài bài báo, người viết đều ký tên là Lịch Trọng Nam.

Ông chủ tin rằng, nếu một con thú tốt muốn thoát khỏi sự săn đuổi của thợ săn, cách tốt nhất là học lại tất cả các khóa học của thợ săn.

Gã rất có năng khiếu trong lĩnh vực này.

Gã đã từng nghĩ, nếu không có thời thơ ấu như thế, gã chỉ cần học tập chăm chỉ, có thể đi học đại học, thì sẽ làm cảnh sát.

Thật không may, trên đời này không có từ nếu.

Thành tích của gã rất tốt, sau đó thì được ông chủ bồi dưỡng thành người lập kế hoạch.

Gã bắt đầu theo chân những người lập kế hoạch khác để học cách lập kế hoạch, biết rõ  đằng sau những dòng chữ và tờ giấy mỏng kia, có thể là những mạng người đẫm máu.

Nhưng gã không có lựa chọn nào khác, người lập kế hoạch không có tự do, có thể bị giết bất cứ lúc nào vì sự bất mãn của ông chủ. Gã không phải kẻ giết người, cũng không phải kẻ thuê hung thủ, hắn chỉ là một mắt xích trong chuỗi sản nghiệp dơ bẩn này, là một thành viên bày mưu tính kế cho những chuyện đó.

Gã sẽ chọn kế hoạch và trừng phạt những người nên bị trừng phạt theo cách này. Gã đảm nhận một số nhiệm vụ rồi dần dần nổi tiếng trong giới lập kế hoạch.

Chỉ cần đó là kế hoạch gã đề ra, những bố cảnh sư kia sẽ không hoài nghi.

Sau một thời gian dài làm việc, gã tự hỏi tại sao con người lại có nhiều sát ý đến như vậy.

Tiền bạc, bí mật, chiến đấu, đôi khi giết một người đã trở thành giải pháp đơn giản và thuận tiện nhất.

Có một ngày, gã nghe nói ông chủ đã bắt được một người đàn ông, rồi nhốt trong tầng hầm này, người đàn ông đó trước đây là một cảnh sát.

Lúc đó gã có dự cảm mơ hồ, nhưng cuối cùng gã cũng xác định được người bị bắt chính là Lịch Trọng Nam.

Gã biết được một ít tin tức, Lịch Trọng Nam bị ông chủ giam cầm ở đây bởi vì khi chú ta còn ở trong đội cảnh sát, đã điều tra hai vụ án được bố trí tỉ mỉ. Sau đó Lịch Trọng Nam từ chức khỏi đội cảnh sát, muốn truy tìm tung tích của những người này. Kết quả là bị ông chủ của gã bắt nhốt vào đây.

Ông chủ yêu cầu Chó Săn đả thương chú ta, nhưng phải giữ lại cho chú ta một mạng.

Ông chủ còn cố tình phái người tung tin vịt, khiến cho người khác nghi ngờ Lịch Trọng Nam là cảnh sát xấu, sợ tội bỏ trốn.

Nhưng Đinh Quân Nhiễm biết, Lịch Trọng Nam không phải là người như vậy, chú ta là một cảnh sát tốt.

Bởi vì muốn chạy trốn, chân chú ta bị đánh gãy, xương sườn cũng bị gãy mấy cái, mỗi một ngón chân cũng đều bị kẹp đứt lìa.

Có một lần, Đinh Quân Nhiễm thừa dịp không có ai, dẫn người trông cửa rời khởi tầng hầm.

Lịch Trọng Nam vô cùng suy yếu, cả người gầy đi rất nhiều, tay chân chú ta đều bị còng lại.

Đã vài năm kể từ lần cuối cùng hai người gặp nhau, nhưng Lịch Trọng Nam ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái là nhận ra gã, còn nhỏ giọng gọi tên gã: “Đinh Quân Nhiễm, chú nhớ ra cháu.”

Khi đó đã lâu lắm rồi không có ai gọi tên gã, bọn họ đều gọi gã là Nước Sạch.

Trái tim gã đập thình thịch, nói với chú ta: “Cảnh sát Lịch, cháu cũng nhớ chú.”

Lịch Trọng Nam nhìn gã thật lâu: “Sao cháu lại ở đây?”

Gã nhún vai: “Cháu không có người thân, không có nơi nào để đi.” Gã rất muốn nói, “Cảnh sát Lịch, cháu từng đi tìm chú.” Nhưng miệng lưỡi lại khô khốc, không nói ra được.

Lịch Trọng Nam đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt mờ đi: “Xin lỗi, chú không giúp được cháu.”

Gã kể ngắn gọn cho Lịch Trọng Nam biết mấy năm nay gã sống thế nào.

Lịch Trọng Nam nhìn gã nói: “Chú thấy tuy cháu đã phạm tội, nhưng khác hoàn toàn với những người ở đây. Ít ra lương tâm của cháu vẫn còn, vẫn có thiện tâm.

Thiện tâm sao? Có lẽ cũng đã từng tồn tại nhỉ.

Cái tên Nước Sạch là do gã tự đặt, gã là tội lỗi sơ khai của nhân loại, có một linh hồn dơ bẩn, nhưng hết lần này tới lần khác gã đều hướng tới dòng nước trong vắt kia.

Lịch Trọng Nam lại hỏi gã: “Cháu còn là người tốt chứ?”

Đinh Quân Nhiễm nói, “Cảnh sát Lịch, nói như thế nào nhỉ, sau khi rời khỏi trại giáo dưỡng, cháu không còn tự tay giết người nữa. Những người chết trong kế hoạch của cháu đều là những người xứng đáng với tội mà họ gây ra. Nhưng cháu cảm thấy, tốt và xấu, hai từ này, không thể chỉ đơn giản là hình dung một người. Đặc biệt là để mô tả cháu,”

Khi đó Lịch Trọng Nam cúi đầu, nói với gã: “Chúa có tin, nhân quả luân hồi, thiện ác có báo không?”

Trước kia gã cũng từng nghe Lịch Trọng Nam nói qua những lời này, đây hình như là câu cửa miệng của chú ta. Chú ta luôn tin rằng nỗ lực sẽ được đền đáp, rồi sẽ có ngày chú ta thành công.

Gã nói, “Cháu tin.”

Lịch Trọng Nam run rẩy nói: “Được rồi, vậy đừng giết cảnh sát, bất luận thế nào, cháu cũng không được bày mưu tính kế giết cảnh sát.”

Ngay lúc đó, đôi mắt của gã vô cùng chua xót: “Vâng, cháu sẽ cố gắng không làm tổn thương những người vô tội.” 

Gã đã sa đọa thành bộ dáng này, những vẫn có người đứng trên vách núi vươn tay ra, giữ gã lại.

Gã đã từng nghĩ phải làm sao mới có thể cứu được Lịch Trọng Nam, nhưng gã lại không phá được tầng thủ vệ của ông chủ, chỉ có thể để  lại cho Lịch Trọng Nam một cái chìa khóa mở còng tay.

Từ đó về sau, chỉ cần bảo vệ không chú ý, gã sẽ lẻn tới đây, cùng Lịch Trọng Nam nói mấy câu.

Gã tin tưởng Lịch Trọng Nam, thậm chí đối với người đàn ông này, còn có một loại tình cảm nói không nên lời.

Trong khoảng thời gian đó, trong ánh mắt Lịch Trọng Nam cũng dần dần có ánh sáng, dường như ở trên người gã, nhìn thấy cái gọi là hy vọng.

Một ngày nọ, Lịch Trọng Nam cuối cùng cũng nói với gã về mục đích của mình: “Đinh Quân Nhiễm, cháu có thể giúp chú một việc được không?”

“Chuyện gì ạ?”Gã mở miệng hỏi.

“Tiết lộ sự tồn tại của công ty và tình hình cụ thể bên trong cho cảnh sát.” Lịch Trọng Nam nhỏ giọng nói.

Đinh Quân Nhiễm sửng sốt: “Chú hi vọng sẽ có người đến cứu mình sao?”

Lịch Trọng Nam nói: “Có lẽ chú không thể đợi được đến ngày đó. Mộc Dự có thể sẽ giết chú. Chú bị nhốt ở đây, không biết rõ tình hình cụ thể của công ty, chỉ có cháu biết nó trông như thế nào và hoạt động ra sao. Cháu không cần nhắc đến chú, cứ nói tin tức cho những người đáng tin cậy trong sở cảnh sát là được.”

Gã hơi do dự, trong lòng có một giọng nói vang lên. Trong nháy mắt đó, gã nghĩ, mình có phải đang bị lợi dụng hay không.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, gã làm như thế mới đúng.

Lịch Trọng Nam nhìn gã, thấy gã đang do dự, lại nói: “Nếu như cháu không muốn làm  thì thôi, dù sao chuyện này cũng rất nguy hiểm…”

Khi đó gã không biết lấy dũng khí từ đâu ra, mở miệng đáp ứng: “Được, cháu đồng ý với chú, nếu có cơ hội, cháu sẽ giúp chú đem tin tức truyền ra ngoài.”

Nhưng sau đó, gã đã bối rối.

Làm sao để nói với cảnh sát được cơ chứ?

Bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều dưới sự giám sát của ông chủ, tất cả thiết bị liên lạc đều bị thu giữ, các loại giấy tờ tùy thân tùy lúc mà đổi một bộ, ông chủ giảo hoạt như thế, cũng chẳng biết là đang ở đâu.

Có một lần, gã nửa đùa nửa thật hỏi A Tấn, người đã vào công ty cùng gã: “Làm sao chúng ta có thể gặp được cảnh sát?” 

A Tấn tưởng gã đang đùa giỡn, do dự một lát nói: “Chắc là lúc bị bắt.”

Gã bừng tỉnh, nếu gã bị bắt thì có thể gặp được cảnh sát.

Sau đó, A Tấn nói: “Nhưng sau khi bị bắt, sẽ bị tổ chức khai trừ. Trước kia có một vị bố cảnh sư bị bắt, còn chưa kịp ra khỏi phòng thẩm vấn, đã bị bệnh tim chết ở trong cục thành phố. Có lẽ là bị đầu độc.”

Gã tỉ mỉ tính toán, tức là sẽ có một khoảng thời gian chênh lệch nhỏ giữa việc bị bắt và bị giết.

Nếu gã muốn giúp Lịch Trọng Nam truyền tin tức, cũng chỉ có cơ hội này, tiếp sau đó sẽ là cái chết của gã.

Gã không quan tâm chuyện sống chết của mình, ngược lại gã thấy, đây là một chuyện rất kích thích, cuộc sống của gã đã có một mục tiêu.

Gã nghĩ về quá trình này, phải nói với ai thì người ta mới tin những điều gã nói.

Nhưng gã chưa kịp được cảnh sát bắt đi, đã bị Mộc Dự phát hiện ra một ít manh mối.

Một lần ông chủ gọi gã đến và nói, “Con thường xuyên đến thăm gã cảnh sát dưới tầng hầm à?”

Gã sửng sốt một chút, đang tự hỏi là ai đã mật báo.

Ông chủ nói, “Ba có thể giết chết gã ta, nhưng ba muốn hỏi ý kiến của con trước.”

Gã biết rõ, đây là ông chủ đang thăm dò, nhưng gã tưởng tượng nếu Lịch Trọng Nam chết, gã sẽ thấy rất khó chịu. Đó là một màu đen bao trùm đè lên, giống như bầu trời ảm đạm vào đêm mẹ gã mất. Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến gã thấy khó thở.

Do dự một lúc gã nói, “Đừng giết chú ấy.”

Sau đó gã nhận ra, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn, bởi vì Mộc Dự rốt cục tìm được chỗ yếu của gã.

Ông chủ mỉm cười: “Vậy chúng ta làm một thỏa thuận nhé? Ba không giết gã ta, nhưng con không được đến thăm gã nữa mà phải làm việc chăm chỉ hơn.”

Từ ngày đó trở đi, Lịch Trọng Nam trở thành con tin của ông chủ.

Gã nhớ kĩ những lời Lịch Trọng Nam từng nói với mình, nên cố gắng không làm tổn thương người vô tội. Gã sẽ để lại một chút dấu vết trong kế hoạch, giống như chữ ký cá nhân của mình, đó là một chìa khóa, với phong cách cá nhân của riêng gã.

Gã hy vọng rằng cảnh sát có thể tìm thấy những dấu vết đó và đến bắt gã.

Bề ngoài, gã làm việc chăm chỉ cho ông chủ của mình, người đang nuôi dưỡng gã như một người kế nhiệm.

Vở kịch này diễn nhiều năm như vậy, ngay cả chính gã cũng sắp tin vào điều đó.

Lúc này, Đinh Quân Nhiễm nhìn căn phòng trống rỗng, như thể người đó vẫn sống ở đây.

“Gần đây cháu dùng chút thủ đoạn, giết chết con chó trung thành nhất của ông chủ, chính là người khi đó đã đánh gãy chân và xương sườn của chú ấy.”

“Vì lí do an toàn, giữa người lập kế hoạch và bố cảnh sư không thể gặp nhau. Trước đó, cháu chỉ nói chuyện với Chó Săn qua mạng thôi. Lúc gặp nhau, gã còn nghĩ cháu là người lập kế hoạch mới. Cháu dùng thân phận Nước Sạch trên mạng đưa cho gã kế hoạch hoàn chỉnh, có lẽ đến lúc chết gã vẫn còn tin kế hoạch của cháu là hoàn hảo nhất, sẽ không bao giờ nghĩ rằng tay bắn tỉa ở tầng trên là cháu chuẩn bị cho gã.”

“Cháu đã gặp các sĩ quan cấp cao của sở cảnh sát và tiết lộ một số thông tin với họ. Cháu hy vọng những tên cảnh sát ngu ngốc đó sẽ không phụ lòng tin của chú.”

Nói đến đây, tay Đinh Quân Nhiễm đặt trên mặt đất, cả người cuộn mình trong bóng đêm.

“Cháu biết chú đang đợi điều gì.”

Gã vẫn cho rằng, Lịch Trọng Nam vẫn đang ở đây.

Mãi đến một tuần trước, khi Mộc Dự ra nước ngoài, gã mở cánh cửa này ra, sau đó gã phát hiện căn phòng này đã sớm trống không.

Không có ai đã sống ở đây trong một thời gian dài.

Lúc này gã mới biết, thì ra Mộc Dự làm thế để khống chế gã. Cho nên mới bịa ra Lịch Trọng Nam vẫn còn ở đây.

Gã đột nhiên bừng tỉnh, sửa lại kế hoạch trong tay, gã dẫn cảnh sát tới, để cảnh sát cứu Chương Khả Bắc, rồi giết Chó Săn, mượn chuyện này chạy trốn.

Gã đã thực hiện lời hứa lúc trước với Lịch Trọng Nam.

Suýt chút nữa gã cũng có thể thoát khỏi khống chế của Mộc Dự.

Nhưng cuối cùng gã lại trở lại, bởi vì gã nhận ra mình đã không còn nơi nào khác để đi.

Đinh Quân Nhiễm bước ra khỏi tầng hầm.

Trên sô pha bên ngoài biệt thự, Nhã Chính đang ngồi ở đó, cô nhìn thấy Đinh Quân Nhiễm đi ra, vươn tay chào hỏi gã: “Chúc mừng anh đã ra khỏi trại giam.”

Đinh Quân Nhiễm nở nụ cười: “Có lẽ cô ước tôi chết luôn trong đấy ấy nhỉ.”

Nhã Chính nói: “Làm sao có thể chứ? Sau tất cả, chúng ta là một nhà mà, em luôn ủng hộ anh hết mình.”

Đinh Quân Nhiễm: “Tôi không cần người ủng hộ, tôi chỉ hy vọng cô đừng có lắm mồm.”

Vẻ mặt Nhã Chính có chút uất ức: “Không phải em nói với ba, với lại, em cũng tưởng em sẽ không về nữa.”

Sau đó, cô cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài.

Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp.

Đinh Quân Nhiễm biết động tác của cô đại biểu cho ý nghĩa gì.

Gã nâng cằm cô lên: “Là Mộc Dự  để cô tới?”

Gã nhanh chóng hiểu ra: “Bởi vì ông ta cảm thấy giờ tôi đã không còn điểm yếu nữa, nên mới bảo cô đến gần gũi với tôi? Muốn tôi nảy sinh tình cảm với cô sao? Đừng mơ tưởng hão huyền, quay về nói với ông ta, mặc dù tôi quay về nhưng ông ta đừng hòng làm chủ chuyện của tôi nữa.”

Nhã Chính sửa sang lại quần áo của mình, ngồi xuống bên cạnh gã: “Nói chính sự vậy, tài khoản của chúng ta gần đây bị đóng băng rất nhiều, anh có biết người nào giở trò quỷ phía sau không?”

Đó là thủy quân mà bọn họ dùng để dẫn dắt dư luận, có acc đã không mệt mỏi mà nuôi mấy năm, có lực kêu gọi nhất định. Bây giờ nhiều tài khoản đều bị niêm phong, khiến cho khả năng kiểm soát trên mạng của họ giảm mạnh.

Đinh Quân Nhiễm lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết, có một số người đang cố gắng làm việc chăm  chỉ, ngày tốt của các người không còn nhiều đâu.” Gã dừng lại rồi nói, “Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi, cô nên đi hỏi những người khác thì hơn.”

Gã không muốn trở thành người lập kế hoạch trong công ty nữa.

Gã nghĩ lại một chút, hình như gã vẫn luôn bị vận mệnh đẩy đi, từ đầu đến cuối chưa từng có ai hỏi gã muốn làm gì.

Ngoại trừ Lịch Trọng Nam.

Bây giờ, chú ta không còn nữa, gã cũng chẳng phải sợ hãi gì nữa, cũng không có người lưu luyến gã.

Đây chỉ là nơi trú ẩn của gã, một phòng giam khác dành cho gã.

Đinh Quân Nhiễm nhìn người đàn bà trước mắt hỏi: “Cô nói cho tôi biết, Lịch Trọng Nam, chú ấy có chết hay không?”

Từ khiếp sợ ban đầu, tỉnh lại sau khi tức giận, Đinh Quân Nhiễm vẫn luôn nghi ngờ điều này. Lúc ấy gã đã đưa cho cảnh sát Lịch chìa khóa còng tay, chú ta thông minh như vậy, nói không chừng có thể từ trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ trốn đi.

Không nhìn thấy thi thể, chỉ dựa vào một câu nói của Mộc Dự, gã cảm thấy chuyện này còn có điểm đáng ngờ.

“Em không biết.” Chính Nhã đang nhìn gã nói: “Em chỉ biết, nếu anh còn làm bậy, thương hội Hà Đồ sẽ không bỏ qua cho anh, ba cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”

Đinh Quyết Nhiễm nở nụ cười, lộ ra chiếc răng hổ nhọn: “Ông ấy không phải ba tôi, ba tôi đã sớm bị tôi giết rồi.”

Nếu như có thể, gã hy vọng người mình có thể gọi là ba không phải là Mộc Dự, mà là Lịch Trọng Nam.