Hừ, con ranh này dám phản kháng à?
Gã kia kiêu ngạo cười to, buông chân Liễu Thanh Thanh ra, sau đó lắc người ra sau và ôm chặt Liễu Thanh Thanh lại khiến cô không cử động được.
- Chà chà, cô xem khuôn mặt này đi, rất đẹp đấy, đợi cấp trên thưởng thức xong thì tôi cũng sẽ thử một chút xem sao.
Gã đó cười rồi xé toạc cái áo của cô.
- Súc sinh, tao giết mày.
Không thể nhịn nhục nên Liễu Thanh Thanh nhất thời nóng giận, trợn mắt lên, sợ hãi đến cực điểm, liều mạng giãy dụa, đáng tiếc dù cố gắng như thế nào thì cũng không thoát khỏi tay gã kia.
Ngay lúc này Trương Đại Thiểu đang trốn dưới giường lập tức lăn ra, tay run rẩy ném hoàng chỉ về phía gã đàn ông kia và nói:
- Đi.
Đột nhiên có người xuất hiện liền khiến cho gã đàn ông kia cùng Liễu Thanh Thanh giật nảy người, chưa kịp phản ứng thì lá bùa kia liền biến thành một đạo quang phóng tới.
Dù sao gã đàn ông kia cũng có nhiều kinh nghiệm nên liền đưa tay bắt lấy hỏa viêm phù, rõ ràng đó chỉ là một mảnh giấy, cảm thấy rất hoang đường nên không khỏi ngửa đầu lên và cười ha ha:
- Dùng tờ giấy để đánh tao à? Mày có bị điên không vậy? Ha ha ha....
Trương Đại Thiểu tức giận, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường và mắng:
- Ngu ngốc.
Nói xong Trương Đại Thiểu liền chỉ ngón tay về trước thì hoàng chỉ kia bỗng nhiên hóa thành một ngọn lửa cháy bùng lên, nhanh chóng bao phủ gã đàn ông kia.
- Á........
Gã đàn ông bị ngọn lửa hung dữ thiêu đốt thì đau đớn kêu lên, lăn lộn, khua tay chân loạn xạ, không còn bộ dạng kiêu ngạo như lúc nãy nữa. Hắn la hét thảm thiết đến khàn giọng khiến người nghe thấy cũng phải nổi gai ốc.
Một lát sau ngọn lửa yếu đi một chút thì gã đó nhanh chóng chạy trốn với tốc độ nhanh gấp năm lần người bình thường.
Trương Đại Thiểu nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ngoài bị sốc ra thì không quá sợ hãi nên trong lòng cũng thấy kì lạ, nếu là người bình thường thì khi thấy có người khống chế được ngọn lửa sẽ bị hù dọa đến ngất, xem ra cô nàng này không đơn giản rồi.
Liễu Thanh Thanh đứng trên giường nhìn tình thế bị đảo ngược thì kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O, thậm chí quên cả việc đuổi theo gã đàn ông kia, hoảng sợ hỏi:
- Ngọn lửa đó là sao? Tại sao lại lợi hại như vậy?
Nhưng điều khiến cô kinh hãi nhất chính là khi gã đàn ông kia giãy giụa với ngọn lửa thì căn phòng hình như không bị hư hại gì cả.
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Trương Đại Thiểu một cách khó hiểu, cũng quên hỏi mất tại sao hắn lại chui từ gầm giường ra mà hoảng sợ tò mò hỏi:
- Anh làm thế nào mà có được mấy con ma trơi kia vậy?
Thấy Liễu Thanh Thanh gọi Tam muội chân hỏa là ma trơi thì Trương Đại Thiểu tức giận nói:
- Đó là ngọn lửa tình yêu, dùng tình yêu để cảm hóa hắn, đáng tiếc hắn không chịu nhận tình cảm của tôi mà lại bỏ chạy.
- Hừ.
Liễu Thanh Thanh bĩu môi, không tin vào câu trả lời của Trương Đại Thiểu, tuy nhiên thấy hắn không muốn nói nên cô cũng không hỏi nhiều.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Liễu Thanh Thanh mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Anh trốn dưới gầm giường tôi từ lúc nào vậy?
- Khụ khụ.
Trương Đại Thiểu nhất thời cứng họng, lảng tránh cái chuyện không hay ho kia.
- À thì tôi chỉ qua đi ngang qua đúng lúc tên kia đang lén lút, thập thò nên rút dao tương trợ thôi, cô không cần cảm ơn tôi đâu.
- Đồ lưu manh, tưởng tôi tin chắc.
Liễu Thanh Thanh nhổ một bãi nước bọt, tức giận nói.
Trương Đại Thiểu xoay người chỉ tay về phía chậu cây Thất bộ linh lung thảo, nghiêm mặt nói:
- Nếu cô không muốn lấy thân mình báo đáp thì tặng đồ vật đó cho tôi đi.
Liễu Thanh Thanh nghe vậy liền nhìn về phía chậu cây ngoài ban công rồi nhớ lại những hành động kì lạ của Trương Đại Thiểu trước kia thì cô đã bắt đầu hoài nghi việc Trương Đại Thiểu chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần, chậu cây kia lại quan trọng như vậy sao?
Tuy nhiên tốt xấu gì thì Trương Đại Thiểu cũng vừa cứu cô một mạng nên dù cô thấy khó hiểu cũng không thể nói ra được, đương nhiên người thì nhất định phải đuổi đi.
Trương Đại Thiểu tinh thông ma đồng thuật nên hiển nhiên là biết Liễu Thanh Thanh đang nghĩ gì, hắn cố gắng ra vẻ bí hiểm, nói:
- Liễu Thanh Thanh, vừa rồi cô cũng thấy đấy, chúng ta không phải là người bình thường, với tôi thì chậu hoa này rất có ích.
- Có ích chỗ nào?
- Hôn ta một cái rồi tôi nói cho cô biết.
- Đồ lưu manh, đi chết đi.
- À, đúng rồi, tôi đã gỡ camera của cô xuống rồi.
Trương Đại Thiểu cầm một cái camera từ dưới đất lên rồi đưa cho Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, cầm lấy cái camera kia thì hình như hiểu được điều gì đó nên giật mình.
Mối quan hệ giữa Trương Đại Thiểu và Liễu Thanh Thanh cũng không quá thân thiết nếu không muốn nói là không tốt, dù sao cũng cảnh báo cho cô rồi, chỉ cần cô không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ biết là mình cần phải làm những gì.
............................
Cầm trong tay Thất bộ linh lung thảo, khỏi phải nói cũng biết là Trương Đại Thiểu xúc động như thế nào, vội vàng trở lại phòng bảo vệ, tắt đèn, kêu Bao Đại Hải trông cửa, còn mình thì vào phòng và khóa trái cửa lại, cởi giày và vớ ra rồi ngồi khoanh chân trên giường, chuẩn bị sử dụng cây Tiên thảo này để tiến hành đột phá.
Trên thực tế thì lúc mới sống lại trên cơ thể hắn vẫn còn chút linh khí nhưng lúc hắn luyện chế hỏa viêm phù thì đã tiêu hao hết nên liền biết thành một người bình thường. Lúc này đây, có được Thất bộ linh lung thảo trong tay coi như ông trời cũng đã chiếu cố cho hắn.
- Sư phụ, người ở trên cao nhất định phải phù hộ cho con đột phá được đến kì Luyện khí.
Trương Đại Thiểu thành kính cầu nguyện, sau đó bẻ lá cây vàng óng ánh của Thất bộ linh lung thảo cho vào miệng và nuốt.