Yến Kinh, Hàn gia.
Hàn Mộng Di mặc một cái áo ngủ, ngồi trên giường ôm hai chân, mặt trời đã lên cao mà Hàn Mộng Di chưa muốn rời giường.
- Phải mở miệng nói với cha như thế nào đây, với tính tình của cha thì sẽ không dễ dàng đồng ý.
Hàn Mộng Di bộ dạng chứa một bầu tâm sự, lầm bầm lầu bầu.
Sau khi ý nghĩ muốn gả gấp cho Trương Đại Thiểu xuất hiện, đầu óc Hàn Mộng Di cả ngày đều nghĩ đến điều này. Ngoại trừ làm như vậy cô không nghĩ được phương pháp gì có thể bù lại được lỗi lầm của mình, có thể bồi thường cho Trương Đại Thiểu một chút.
- Trương Thiên, anh có thể nói cho tôi biết nên làm cái gì không?
Hàn Mộng Di quay đầu nhìn vào chiếc máy tính đặt ở bên cạnh, trên đó rõ ràng đang phát một đoạn phim, chính là lúc Trương Đại Thiểu chiến đấu cứu Hàn Mộng Di lần trước.
Video này, Hàn Mộng Di mỗi ngày đều coi đến mấy lần.
Tuy rằng không hiểu vì sao không thấy rõ Trương Đại Thiểu, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác của Hàn Mộng Di, cô càng ngày càng cho rằng Trương Đại Thiểu rất đẹp trai.
- Anh rốt cuộc là người như thế nào?
Hàn Mộng Di nhìn vào Trương Đại Thiểu trong màn hình và nhẹ nhàng hỏi, cô không thể tưởng tượng được, một đứa con riêng của Lý gia vì trốn tránh đấu đá trong gia tộc mà chịu đựng khuất nhục thế nào, giả vờ quần là áo lượt không thể chịu nổi.
Nếu không phải cuối cùng bị Lý Sát đê tiện hãm hại, chỉ sợ không có ai biết được con người thật của hắn.
Tâm tính Trương Đại Thiểu cứng cỏi, thân thủ thần kỳ kia, tất cả đều hấp dẫn Hàn Mộng Di. Các công tử nổi danh ở Yến Kinh nếu so với Trương Đại Thiểu thì cũng thật kém xa.
Nếu Trương Đại Thiểu biết được ý nghĩ của Hàn Mộng Di, nhất định sẽ cảm động phát khóc, trời biết, lão tử còn không có vĩ đại như vậy, lão tử quần áo lụa là đó là thật sự quần áo lụa là, hiện tại lão tử mạnh mẽ như vậy, đó mới thực sự là lão tử.
- Di nhi, cha có thể vào không?
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Hàn Kiến Vỹ.
Hàn Mộng Di lập tức tắt video đi, nói:
- Cha, vào đi!
Sau khi con gái đồng ý, Hàn Kiến Vỹ nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của con gái. Thấy trạng thái cuộc sống lười nhác của cô thì Hàn Kiến Vỹ không khỏi thở dài.
- Cha, có chuyện gì sao?
Thấy Hàn Kiến Vỹ ngập ngừng muốn nói lại thôi, Hàn Mộng Di mở miệng nói.
Hàn Kiến Vỹ ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Hàn Mộng Di:
- Di nhi, con còn nhớ tiểu tử Lưu Cảnh Thần kia không?
Hàn Mộng Di hình như biết được cái gì đó, cảnh giác hỏi:
- Đương nhiên nhớ rõ, làm sao vậy cha?
Hàn Kiến Vỹ mỉm cười với Hàn Mộng Di:
- Còn nhớ rõ tiểu tử đó trước kia vẫn luôn theo đuổi con, mỗi ngày đều hét lên muốn cưới con làm vợ, vốn chúng ta đều nghĩ đó chỉ là trẻ con nói đùa thôi, nhưng không ngờ sau này tiểu tử kia bắt đầu theo đuổi con, sau khi bị con từ chối, hắn nản lòng thoái chí chạy tới nước Mỹ, nhưng gần đây, hắn đã từ Mỹ trở về.
- Cha, cha nói với con như vậy làm gì? Chuyện Lưu Cảnh Thần có quan hệ gì với con đâu.
Hàn Mộng Di đoán được tâm tư của Hàn Kiến Vỹ, mở miệng phản bác.
Hàn Kiến Vỹ dừng một chút, biết con gái đã thấy được ý tứ của mình, cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng luôn:
- Di nhi, con đoán đúng rồi, sau khi Lưu Cảnh Thần trở về có tìm tới ba, còn hướng ba cầu hôn ...
- Ba, đừng nói nữa!
Hàn Mộng Di ngắt lời Hàn Kiến Vỹ, nói:
- Con sẽ không cưới hắn!
Hàn Kiến Vỹ không khỏi sửng sốt, hắn có thể đoán trước mâu thuẫn cảm xúc của Hàn Mộng Di, nhưng không đoán được con gái mình sẽ phản ứng dữ dội như vậy.
Trực giác nói cho hàn Kiến Vỹ biết trong lòng con gái đang có chuyện dối mình.
- Được được được, con gái ngoan, chuyện này nói sau cũng không muộn.
Hàn Kiến Vỹ tính toán làm công tác tư tưởng cho Hàn Mộng Di, không tiếp tục đề tài này nữa. Hắn cũng không có nói cho Hàn Mộng Di biết là hắn đã tự đồng ý với lời cầu hôn của Lưu Cảnh Thần.
Kỳ thật Hàn Kiến Vỹ cũng rất bất đắc dĩ, vốn chuyện tình của con gái với Trương Thiên đã làm cho người ta chê cười, may sao lại có Lý Sát muốn cưới Hàn Mộng Di.
Ai có thể nghĩ đến, Lý Sát này lại là kẻ mặt người dạ thú, con gái của mình tuyệt đối không thể gả cho cái loại súc sinh này.
Hàn Kiến Vỹ cũng không do dự từ hôn với Lý gia.
Cứ như vậy, trước có chuyện xấu của Hàn Mộng Di với Trương Đại Thiểu, sau có chuyện từ hôn với Lý Sát, giờ muốn gả ra ngoài rất khó. Khó có được một Lưu Cảnh Thần không chê bai gì, Hàn Kiến Vỹ sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
Hàn Mộng Di là con gái của Hàn Kiến Vỹ, đối với tính tình của cha mình hiểu rõ vô cùng, cô biết Hàn Kiến Vỹ nói như vậy, hơn phân nửa đã không cho mình chọn lựa, cắn chặt răng, Hàn Mộng Di quyết định ngã bài với cha mình.
- Cha!
Hàn Mộng Di cắn cắn môi, ánh mắt trở nên kiên định:
- Con sẽ gả cho Trương Thiên.
- Cái gì? Con muốn gả cho Trương Thiên?
Sắc mặt Hàn Kiến Vỹ lập tức thay đổi, trở nên nghiêm khắc trước nay chưa từng có:
- Tuyệt đối không được!
- Vì sao? Cha, hiện tại ai con không muốn cưới ai cả, chỉ muốn cưới Trương Thiên thôi!
Hàn Mộng Di nóng nảy, lập tức ngồi thẳng người, hét ầm lên.
Thấy phản ứng của mình có chút quá, Hàn Kiến Vỹ lắc đầu thở dài, đỡ lấy bả vai của Hàn Mộng Di, ôn nhu nói:
- Di nhi, Trương Thiên không phải con không biết, trong các công tử ở Yến Kinh, thanh danh của hắn là tệ nhất, cha làm sao có thể đẩy con vào hố lửa được? Hơn nữa, hắn hiện tại đã bị đuổi ra khỏi Lý gia, lấy cái gì để nuôi sống con?
- Cha, Trương Thiên không phải là người như cha nghĩ đâu!
Hàn Mộng Di nước mắt lưng tròng, cảm thấy rất uất ức, mọi người đều hiểu lầm Trương Thiên, ngay cả cha của mình của hiểu lầm Trương Thiên, cô thật không chịu nổi.
Vội vàng mở đoạn video kia ra, Hàn Mộng Di chỉ vào thân ảnh Trương Đại Thiểu, nói:
- Cha, cha có thấy không, đây là lúc con ở thành phố Tĩnh Hải bị Vạn Chấn Quang bắt cóc, Trương Thiên đã cứu con, những công tử ở Yến Kinh ai có thể làm được như vậy? Các người không biết gì về hắn cả!
Hàn Kiến Vỹ cúi đầu nhìn qua video kia, cả người chấn động tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy rung động, nói gì cũng không thể tin được ân nhân của mình từ trước tới giờ mình điều tra lại là Trương Thiên!
Vốn dĩ Hàn Kiến Vỹ không nhận ra người nọ là ai, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, lúc này Hàn Mộng Di nói ra, hình tượng lại trăm phần trăm ăn khớp, Hàn Kiến Vỹ tin tưởng người nọ chính là Trương Thiên.
- Làm sao có thể?
Hàn Kiến Vỹ kinh ngạc nghĩ.
- Thằng nhóc kia, lại có thân thủ như vậy sao?
- Cha! Hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của con, không có hắn, nói không chừng con đã chết rồi!
Hàn Mộng Di ở một bên kêu to.
- Ngoài hắn ra con sẽ không lấy ai làm chồng cả!
- Không được!
Hàn Kiến Vỹ cắn chặt răng, thái độ vẫn như trước kiên quyết từ chối.
- Cha, tại sao, đến tột cùng là tại sao?
- Bởi vì Lý gia đã quyết định phải diệt trừ Trương Thiên.
Hàn Kiến Vỹ nói.