- Trương Thiên, cậu trở về đi, về sau đừng đến đây, cũng đừng có quấn lấy Mộng Di nữa.
Tuy Hàn Kiến Vĩ đã có nhiều thay đổi đối với ấn tượng của Trương Đại Thiểu, nhưng cũng không thay đổi thái độ của mình, hắn cuối cũng vẫn từ chối Trương Đại Thiểu như chém đinh chặt sắt.
- Ba!
Hàn Mộng Di vẫn trốn ở trong phòng, mở ra một khe hở để nghe lén, giờ phút này rốt cuộc nhịn không được trực tiếp vọt ra.
- Con lấy ai là việc của con. Con nói rồi, con nhất định phải lấy Trương Thiên!
- Hồ đồ!
Hàn Kiến Vĩ có chút tức giận, lộ ra một mặt nghiêm khắc rất hiếm thấy với con gái.
- Con sao lại nói chuyện với ba như vậy! Chuyện này không thể thương lượng, ba đã muốn gả con cho Lưu Cảnh Thần, con làm ầm ĩ cũng không đổi được đâu.
- Ba muốn thì gả cho anh ta đi, con sẽ không lấy! Nếu ba ép con, con sẽ bỏ trốn với Trương Thiên!
Hàn Mộng Di cũng là người không chịu thua, thổi râu trừng mắt với cha mình.
- Con!
Hàn Kiến Vĩ tức giận nói không ra lời, đều do mình quá chiều con gái, thực sự nổi cơn giận.
- Con là đồ bất hiếu, con lặp lại lần nữa xem!
Hàn Mộng Di sao có thể chịu thua như vậy, vẻ mặt không phục, Trương Đại Thiểu vội vàng ở một bên giữ chặt đại tiểu thư này:
- Mộng Di, sao em lại ồn ào với ba như vậy.
Lại đi đến trước mặt Hàn Kiến Vĩ hoà giải:
- Hàn bá bá, bác hãy bớt giận, tính tình Mộng Di còn trẻ con, bác không phải không biết, ngàn vạn lần đừng nóng giận.
Hàn Kiến Vĩ hừ một tiếng, không khỏi trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu, trong lòng lại rất không thoải mái, trước kia con gái dịu ngoan nghe lời cỡ nào, hiện tại chỉ vì một người mà ồn ào với mình, thật không tốt.
Đang trong không khí xấu hổ, bỗng nhiên lão quản gia chạy đến:
- Ông chủ, Lưu công tử Lưu Cảnh Thần đến đây.
Sắc mặt Hàn Kiến Vĩ không khỏi vui vẻ nói:
- Mời cậu ấy vào.
Hàn Mộng Di lại lộ ra một bộ dáng phiền chán đau đầu vô cùng, phản ứng này như trở thành một người khác.
- Tiểu Lưu à.
Hàn Kiến Vĩ thoạt nhìn rất vừa lòng với Lưu Cảnh Thần, để Trương Đại Thiểu qua một bên, vẻ mặt mang đầy ý cười đi tới.
- Mấy ngày nay sao không đến nhà Hàn bá bá chơi vậy?
- Mấy ngày nay trong công ty có chút bận, hôm nay rảnh nên cháu mới đến được ạ.
Lưu Cảnh Thần một người là âu phục hàng hiệu, giày da cùng tóc đều bóng lưỡng, trên mặt là nụ cười trầm tĩnh tự tin, nhìn như vậy nhưng thật ra cũng là dạng chó.
- Biết Hàn bá bá thích uống trà, cháu cố ý ngờ người đi Hàng Châu mang một ít trà Long Tĩnh về, Hàn bá bá xin vui lòng nhận cho.
Hàn Kiến Vĩ ha hả cười tiếp nhận cái hộp gói đẹp đẽ kia, đưa cho người hầu, nói:
- Khó có được phần tâm này của cậu, được, được, Di nhi, đi lấy cho Tiểu Lưu chén nước.
Hàn Mộng Di không muốn làm, chu miệng, phân phó người hầu, nói:
- Vú Trần, đi lấy cho khách chén nước.
- Đứa nhỏ này.
Hàn Kiến Vĩ trợn mắt có chút trách cứ nhìn Hàn Mộng Di:
- Đều bị ta chiều hư rồi.
- Hàn bá bá nói gì vậy, làm sao có thể để Mộng Di đi bưng nước pha trà được.
Lưu Cảnh Thần ở một bên cười nói, lúc này mới làm bộ như vừa mới thấy Trương Đại Thiểu, lộ ra một bộ dáng bộ dáng giật mình.
- Trương Thiên, cậu sao lại ở đây?
- Tôi đến chỗ Hàn bá bá, chẳng lẽ còn phải báo cho anh sao?
Trương Đại Thiểu cười cười nói.
- Không cần, đương nhiên là không cần.
Lưu Cảnh Thần ngượng ngùng cười, lắc lắc đầu, mục đích Trương Đại Thiểu tới nơi này, hắn cũng đoán được bảy tám phần, mặc dù là đoán không được Trương Đại Thiểu đến để cầu hôn, nhưng có thể đoán được Trương Đại Thiểu đến vì Hàn Mộng Di.
Theo điều tra, không biết vì nguyên nhân gì mà Hàn Mộng Di hình như lại rất gần gũi với đứa con bị đuổi này của Lý gia.
- Một người bị đuổi khỏi gia tộc mà thôi, chỉ bằng mày mà cũng dám mơ tưởng tới người phụ nữ của tao? Đúng là không biết điều!
Khóe miệng Lưu Cảnh Thần nhếch một nụ cười khinh thường.
Trong lòng đã phán tử hình với Trương Đại Thiểu, Lưu Cảnh Thần cũng không biểu hiện gì ngoài mặt, chỉ nho nhã lễ độ hàn huyên với Hàn Kiến Vĩ.
Nói xa nói gần đều là cố gắng lấy lòng Hàn Mộng Di.
Trương Đại Thiểu cứ như vậy bị hai người Hàn Kiến Vĩ cùng Lưu Cảnh Thần biến thành không khí. Nhưng Hàn Mộng Di thì ngược lại, vừa lúc không ai quấy rầy thì liếc mắt đưa tình với Trương Đại Thiểu, nhìn rất là thích thú.
- Hàn Mộng Di, mụ đàn bà thối này, trước mặt tao mà còn dám quyến rũ người khác!
Khóe mắt liếc thấy một màn này, làm cho Lưu Cảnh Thần tức giận thở dốc, trong lòng hung tợn mắng.
- Mộng Di, lần này anh đến đây đặc biệt mang đến cho em một món quà.
Lưu Cảnh Thần lúc này lấy ra một chuỗi vòng cổ kim cương, hai mươi viên kim cương đính với nhau, công nghệ tinh vi, ánh sáng lòe lòe, không có người phụ nữ nào có thể từ chối sự hấp dẫn này.
Lưu Cảnh Thần tin rằng Hàn Mộng Di cũng không thể cự tuyệt! Tự tin giới thiệu:
- Cái này chính là do nghệ nhân Allah Ivoire người Pháp thiết kế, tên gọi là "Pha lê tình yêu", những viên kim cương này cũng là do nhà máy kim cương lớn nhất của Nga đặc biệt khai thác! Toàn cầu chỉ có 100 chuỗi, ở trong nuóc có tiền cũng không mua được!
Khoe khoang một hồi, bất tri bất giác quay mặt qua Trương Đại Thiểu:
- Trương Thiên, cậu có biết giá trị của chiếc vòng cổ này không? Cậu có biết khó khăn thế nào mới mua được nó không? Nếu tôi không quen một người bạn là người Hoàng gia Anh, thì tiền nhiều bao nhiêu cũng không mua được.
Nói tới đây, Lưu Cảnh Thần lộ ra một vẻ mặt sực tỉnh, ảo não vỗ vỗ gáy:
- Ai nha, tôi tại sao lại nói chuyện này với cậu, cậu xem tôi thật sự là hồ đồ rồi, còn tưởng rằng cậu là thiếu gia của Lý gia!
Nói xong lời cuối cùng, Lưu Cảnh Thần thậm chí nhịn không được mà nở nụ cười đắc ý, một cái vòng cổ, biểu thị sự cao quý của mình, lại hung hăng đả kích Trương Đại Thiểu, thật là một công đôi việc.
Nụ cười kia cũng tao nhã vô cùng, bất luận khi nào Lưu Cảnh Thần cũng có bộ dáng khiêm tốn như vậy.
Nhưng bên trong thì toàn ý châm chọc nồng đậm. Không thể nghi ngờ là hắn mắng Trương Đại Thiểu: mày chỉ là một đứa con bị vứt bỏ, mày phải nhận thức rõ thân phận của mình! Hàn gia, không phải nơi mày có thể với tới.
Hàn Mộng Di ở một bên tức giận đến xì khói, muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng Trương Đại Thiểu cũng kéo tay Hàn Mộng Di, liếc mắt nhìn Hàn Kiến Vĩ một cái, nói:
- Lưu công tử, thật sự ngại quá, vòng cổ của anh là đồ giả.
- Ha ha!
Lưu Cảnh Thần sửng sốt, nhẹ nhàng cười rộ lên.
- Trương Thiên, không phải là cậu không có nên mới nói đây là đồ giả đấy chứ?
Trương Đại Thiểu cũng không có để ý tới lời châm biếm của Lưu Cảnh Thần, tiếp tục nói:
- "Pha lê tình yêu", là do nghệ nhân Allah Ivoire của Pháp làm để tưởng nhớ người vợ đã mất của mình, mất ba năm để làm ra. Anh nói, cái này sẽ đem bán sao? Chiếc vòng cổ đắt giá này, bất quá chỉ là đồ nhái do học trò của ông ấy làm ra. Anh nhìn xem chiếc vòng cổ kia, có phải mỗi viên kim cương đều có một điểm màu đỏ hay không?
Lưu Cảnh Thần nghe vậy lập tức xem xét tỉ mỉ chiếc vòng cổ của mình, bình thường thì không chú ý tới, giờ phút này qua lời Trương Đại Thiểu vừa nói, hắn thật sự là phát hiện hiện tượng này.
Chẳng qua điểm đỏ này cực kỳ nhỏ, không dễ phát hiện.
Tim Lưu Cảnh Thần không khỏi run lên.
- Anh có biết vì sao trên viên kim cương lại có một điểm đỏ không? Đây là bởi vì nghệ nhân Allah Ivoire có tình cảm rất sâu đậm với vợ của mình, không muốn có người thứ hai có được "Pha lê tình yêu", cho dù là người nhà cũng không được. Điểm đỏ này là do nghệ nhân Allah Ivoire tự mình khắc lên, để cam đoan "Pha lê tình yêu" là độc nhất vô nhị.
- Cậu làm sao biết được chuyện này?
Lưu Cảnh Thần có chút tức giận, trong lòng có chút bất an.
- Việc này, tại sao tôi chưa từng nghe nói qua?
- Trương Thiên, sao cậu lại biết được việc này?
Hàn Kiến Vĩ ở một bên bỗng nhiên đã mở miệng, trong mắt không che giấu được sự kinh ngạc.
- Tin tức cậu nói đã bị nhà tù Locker ở Pháp và các công ty đấu giá lớn liên hợp phong tỏa, để bán đấu giá "Pha lê tình yêu", chỉ có người chân chính tiếp xúc với người của xã hội thượng lưu Pháp mới có thể biết được.
Lưu Cảnh Thần á khẩu không biết nói gì, mặt đỏ bừng.