- Hoàng Mỹ Lệ, xin hỏi ai là tiểu thư Hoàng Mỹ Lệ?

Ngay sau đó, cánh cửa cuối hành lang bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, đeo một cặp kính viền vàng đi ra, cao giọng hỏi mọi người nhốn nháo trên hành lang.

Vốn nhiều người như vậy ở cùng một chỗ sẽ rất ồn ào, nhưng tất cả mọi người ở đây đều chăm chú quan sát Trương Đại Thiểu diễn trò, nhất là người bị Trương Đại Thiểu cho một cái tát kia vẫn kinh sợ đến giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, vậy nên im lặng vô cùng. Tiếng nói của người phụ nữ đeo cặp kính vàng truyền ra vô cùng rõ ràng.

Cô gái cao ngạo vốn đang tức giận muốn rời đi, nhưng vừa nghe thấy âm thanh này thì lại lập tức cao ngạo dừng chân, vẫy vẫy tay với người phụ nữ đeo cặp kính vàng:

- Là tôi!

Khi trả lời còn nhìn quét qua mọi người một chút, sửa sang tóc của mình một chút rồi phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường.

- Hoàng tiểu thư, xin đi theo tôi.

Người phụ nữ đeo kính vàng lập tức vô cùng nhiệt tình đi tới chỗ Hoàng Mỹ Lệ.

Hoàng Mỹ Lệ lập tức hứng thú lên, vừa rồi cơn tức vì cái tát của Trương Đại Thiểu cũng tan đi nhanh chóng, cảm giác cao ngạo ưu việt kia lại trở về.

Đang kích động muốn đi theo người phụ nữ đeo kính vàng thì như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Trương Đại Thiểu:

- Các người cứ từ từ xếp hàng đi, bổn cô nương phải đi vào trước, hừ!

Trương Đại Thiểu yên lặng, Hoàng Mỹ Lệ cũng thật là một bông hoa đặc sắc.

Vốn Trương Đại Thiểu muốn trực tiếp gọi điện thoại cho giám đốc nhân sự của công ty, nhưng Mẫu Đơn lại muốn thông qua một cách bình thường thử xem, chưa đến lúc để cho Trương Đại Thiểu ra mặt.

Tuy khả năng này là rất nhỏ rất nhỏ, hiện nay những người nhà quê muốn vào công ty âm nhạc chẳng khác nào là người si nói mộng. Nhưng Trương Đại Thiểu cũng chiều theo ý Mẫu Đơn, để cho cô thử xem sao.

Trên thực tế loại phỏng vấn tuyển dụng này của công ty âm nhạc cũng chỉ là làm bộ mà thôi, hầu hết công ty ký hợp đồng với người mới cũng không phải là thông qua tuyển dụng.

Nếu không phải công ty tự đi khai quật nhân tài thì cũng là người trong công ty tiến cử người, phương thức thông báo tuyển dụng này thậm chí có công ty còn không làm.

- Trương Thiên, 300 ngàn ngày hôm nay tôi sẽ từ từ trả cho anh.

Đợi đến lúc Hoàng Mỹ Lệ đi rồi Mẫu Đơn mới nói với Trương Đại Thiểu, trong câu nói có sự kiên quyết, cô rất thành thực, trực tiếp đem số nợ này tính cho mình.

Trương Đại Thiểu vừa thấy ánh mắt của Mẫu Đơn thì biết khuyên bảo cũng không được, đành khoát tay áo nói:

- Chờ cô có tiền rồi nói sau, cô cũng biết tôi không thiếu tiền.

Mẫu Đơn gật gật đầu, không nói gì nữa.

Hoàng Mỹ Lệ đi vào năm sáu phút rồi ra, lúc đi qua Trương Đại Thiểu thì nhìn Trương Đại Thiểu chằm chằm với ánh mắt oán độc, hung tợn nói:

- Anh chờ đó, xem tôi làm thế nào để trị anh! Còn có cô, cô cũng muốn đến Thiên Lại? Đừng có hòng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Nói xong, hai chân bắt chéo ngồi tựa vào ghế, lấy ra đồ trang điểm dặm lại phấn trên mặt mình, giống như chuyện vừa rồi làm ô nhiễm chính mình.

Nhìn thấy dấu vết trên mặt mình, Hoàng Mỹ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu, bắn ra ánh mắt muốn giết người.

- Đồ bụi đời, đợi lát nữa bà cô đây xử anh ra sao?

Hoàng Mỹ Lệ nghiến răng, lấy di động ra, cũng không biết gọi điện thoại cho ai mà khóc lóc sướt mướt, giống như là gặp chuyện gì to tát mà vô vùng ấm ức vậy.

Trương Đại Thiểu không nói gì, người ta nói ngực càng to thì càng ngốc nghếch, Hoàng Mỹ Lệ hiển nhiên là thuộc loại này, nhưng nhìn thấy bộ ngực hoàn mỹ của cô ta thì chắc chắn đó là đồ giả, nói cách khác là ngực nhỏ, nhưng sao lại không có đầu óc như vậy?

Trương Đại Thiểu mặc kệ Hoàng Mỹ Lệ, nói chuyện câu được câu không với Mẫu Đơn, nhưng phần lớn đều là Trương Đại Thiểu hỏi, lâu lâu cô ấy mới trả lời một câu.

Khoảng hai giờ sau rốt cuộc cũng đến lượt Mẫu Đơn.

- Đi đi, tôi ở đây chờ cô.

Trương Đại Thiểu mỉm cười nói với Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn gật gật đầu, đi vào phòng thu.

Nếu là trước kia Mẫu Đơn khẳng định sẽ cúi đầu nói một câu cảm ơn, nhưng lúc cô cùng Trương Đại Thiểu quen thuộc rồi, thái độ của cô bé lạnh như băng này đã không lạnh với Trương Đại Thiểu nữa, nhưng nói cũng không phải là nhiều lắm.

Vài phút sau Mẫu Đơn đi ra, trên mặt cô không có vẻ tính toán gì, cho dù thật để ý đến kết quả sơ khảo nhưng cũng không biểu hiện gì trên mặt.

Nếu không phải ánh mắt Trương Đại Thiểu sắc bén tuyệt vời thì hắn cũng không thấy được chút ít kích động trong lòng Mẫu Đơn.

- Cảm giác thế nào?

Trương Đại Thiểu cười hỏi.

- Hoàn hảo.

Mẫu Đơn nói.

Trương Đại Thiểu cũng có chút ít hiểu biết với Mẫu Đơn, cô nói hoàn hảo vậy chứng tỏ mình phát huy thực lực không tồi.

- Hừ, thật là trâng tráo!

Một âm thanh bén nhọn châm chọc truyền đến, vẫn là Hoàng Mỹ Lệ kia, có lẽ thời gian qua lâu để cô quên mình đã từng ăn một cái tát.

- Cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì, biết điều đầu tiên công ty âm nhạc chú trọng là điều gì không?

Bên người Hoàng Mỹ Lệ không biết từ khi nào xuất hiện một người đàn ông, cũng khó trách cô ta lại kiêu ngạo trước mặt Trương Đại Thiểu như vậy.

- Coi bộ dạng của cô, hình tượng đầu tiên sẽ không qua cửa, còn vọng tưởng cái khác, đừng có mà mơ!

Trương Đại Thiểu cau mày, lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức làm cho Hoàng Mỹ Lệ run lên, lui về phía sau từng bước, cuộn người vào trong ngực người đàn ông.

Ánh mắt của Trương Đại Thiểu làm cho cô hoàn toàn hoảng hốt.

- Anh Bảo, chính là người đó, làm hỏng chiếc vòng tay anh mua cho em, còn, còn đánh em!

Hoàng Mỹ Lệ lộ ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, một chút nước mắt vương trên khóe mắt, giống như thực sự đã bị oan ức rất lớn.

- Tiểu bảo bối, đừng khóc, có anh Bảo ở đây!

Anh Bảo kia thuận thế gắt gao ôm lấy Hoàng Mỹ Lệ, hai tay cũng nhân cơ hội nhào nặn bộ ngực của Hoàng Mỹ Lệ, trong mắt lộ ra chút mờ ám.

- Anh Bảo à, nơi này nhiều người như vậy, chờ buổi tối em sẽ hầu hạ anh thật tốt nha!

Hoàng Mỹ Lệ dường như bị sờ mó có chút ngượng nên cúi đầu hờn dỗi.

- Tiểu hồ ly tinh, buổi tối để xem anh cho em không dậy nổi luôn.

Anh Bảo lại vỗ lên mông Hoàng Mỹ Lệ một cái bốp, lúc này mới nghênh ngang đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu.

- Thằng ranh, mày dám động vào người phụ nữ của tao, giỏi lắm.

Anh Bảo hung ác nhìn Trương Đại Thiểu, tay phải nâng lên rồi nắm thành nắm đấm giống như trong lòng bàn tay chính là Trương Đại Thiểu.

- Tao vì danh dự của Tiểu Đái nên sẽ tạm thời buông tha mày, chờ ra khỏi công ty, lão tử sẽ giết chết mày!

Hiện tại Trương Đại Thiểu đã biết Hoàng Mỹ Lệ có đức hạnh gì, cô ta cùng anh Bảo này quả thật là trời đất tạo nên một đôi.

Đúng lúc này, của phòng thi lại mở ra, người phụ nữ đeo kính vàng lúc trước lại đi ra, cầm tờ danh sách lớn tiếng nói:

- Tôi nói đến tên ai người đó ở lại, những người còn lại thì có thể đi.

Người trong hành lang tất cả đều trở nên kích động đứng ngồi không yên, giống như thí sinh đi thi đại học vậy, muốn nhanh biết được kết quả, nhưng lại sợ kết quả không như ý muốn.

- Hoàng Mỹ Lệ.

Đây là tên đầu tiên người phụ nữ đeo kính vàng gọi, Hoàng Mỹ Lệ không khỏi phát ra một tiếng kêu vui mừng, làm cho mọi người nhìn vào lại hâm mộ cùng ghen tị.

Hoàng Mỹ Lệ nghiêng đầu liếc nhìn Mẫu Đơn một cái, lại ngẩng cao đầu lên, khinh thường hừ một tiếng.

- Diêu Hiểu Hồng, Cao Đỗ Quyên, Ứng Thải Hồng, ...

Người phụ nữ đeo kính vàng tổng cộng đọc mười mấy cái tên, nhưng tên của Mẫu Đơn cũng không có. Mẫu Đơn không nói gì thêm, chỉ cắn cắn môi.