Thông qua câu chuyện ngắn gọn của Trịnh Thành Danh thì Trương Đại Thiểu đã hiểu được mọi chuyện.
Hóa ra là Hoàng Khải Cường đã chạy trốn, chỉ có Hoàng Hải Thiên bị bắt mà thôi, đến lúc cảnh sát truy bắt lão thì lại không thể tìm ra được dấu vết nào.
Chuyện này đại khái là Hoàng Khải Cường nuốt không trôi nên có chết cũng phải trả thù Trịnh gia, vậy nên mới bắt Trịnh Thiệu Minh và đòi Trịnh gia phải bỏ ra mười triệu nhân dân tệ để chuộc người.
Hoàng Khải Cường bây giờ là một con chó điên, Trịnh gia cũng không dám báo cảnh sát nếu không thì rất có thể Hoàng Khải Cường sẽ giết chết con tin, hơn nữa có báo cảnh sát cũng vô dụng vì cảnh sát đều đang bị công kích nặng nề.
Trịnh Thiệu Minh là thế hệ thứ ba của Trịnh gia, nếu Trịnh gia hành động thiếu suy nghĩ thì mười triệu tuy nhiều nhưng Trịnh gia vẫn sẽ cắn răng bỏ tiền ra để chuộc người.
Ai mà ngờ là lúc cho người đem tiền đến địa điểm hẹn trước để chuộc người thì lại bị tay súng bắn tỉa giết chết, tiền bị Hoàng Khải Cường lấy đi mà người lại không thả.
Như vậy mà Trịnh gia lại quyết định thí xe giữ tướng, không hề đi chuộc Trịnh Thiệu Minh, Hoàng Khải Cường chẳng qua là muốn lợi dụng Trịnh Thiệu Minh để xử lý Trịnh gia thôi.
Nói thật ra với một đại gia tộc mà nói thì chuyện này cũng không có gì đáng trách, tuy nhiên lại khiến cho gia chủ Trịnh gia là Trịnh Thành Danh khó xử, một bên là cả Trịnh gia, một bên là con mình, lần đầu tiên ông ta cảm thấy lúng túng như vậy.
Cuối cùng trong lúc tuyệt vọng thì bỗng nhiên nghe ông nội cùng con trai đều khen ngợi Trương Đại Thiểu hết lời, lúc này cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nên mới tìm đến đây.
- Chú Trịnh, chú cứ yên tâm, Trịnh Thiệu Minh là bạn bè của cháu, cháu sẽ không bỏ mặc đâu.
Trương Đại Thiểu nói.
Trước đây quan hệ giữa Trương Đại Thiểu và Trịnh Thiệu Minh cũng không tồi, lại có kết giao với nhau nữa nên lần này hắn gặp nạn cũng không thể đứng nhìn được.
Nếu không phải mình đưa ra chứng cứ thì Trịnh gia cũng sẽ không vội vàng xuống tay với Hoàng gia, Hoàng Khải Cường cũng sẽ không rơi vào tình trạng tức nước vỡ bờ mà bắt cóc Trịnh Thiệu Minh.
- Chú Trịnh, chú có thể liên lạc với Hoàng Khải Cường không?
Sau một lúc trầm ngâm tôi nghiêm túc hỏi.
- Chú có thể hỏi Hoàng Khải Cường là tiếp theo cần phải làm gì không?
- Được được.
Thân là chủ của một đại gia tộc nhưng lúc này Trịnh Thành Danh cũng không giữ được bình tĩnh, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói:
- Tiếp tục mang đến mười triệu, không cần đưa đến Tân Long Cảng, thay đổi địa điểm, mang đến quảng trường Cửu Đạo, tiền đến tay tao sẽ thả người.
- Không phải là mày đang đùa đấy chứ?
Trịnh Thành Danh giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn:
- Mày đã nuốt mười triệu, còn giết người của tao, giờ lại đòi thêm mười triệu là sao?
Hoàng Khải Cường lạnh lùng nói:
- Lão Trịnh, tao không bắt buộc mày phải đưa tới, tao chỉ nói một câu thôi, trước 5 giờ mà tiền chưa đến thì hãy chờ mà nhặt xác đứa con bảo bối của mày đi.
Nói xong câu đó thì Hoàng Khải Cường liền tắt máy.
- Chú Trịnh, chú nói với hắn là chú đồng ý với điều kiện đó.
Trương Đại Thiểu đứng bên cạnh cười nhạo rồi nói với Trịnh Thành Danh, lão già Hoàng Khải Cường này đúng là gian trá, nhưng rất tiếc là hắn lại gặp phải mình rồi.
Trịnh Thành Danh nghe vậy thì nhíu mày:
- Trương Thiên, lão già Hoàng Khải Cường kia rất có thể giống như lần trước là lấy tiền giết người và cũng sẽ không thả Minh Nhi ra.
Trương Đại Thiểu tính toán trước mọi việc nên nói:
- Chú Trịnh, lần này cháu sẽ đi giao tiền, Hoàng Khải Cường sẽ không đạt được mục đích đâu.
Trịnh Thành Danh nghe vậy thì giật mình, không ngờ Trương Đại Thiểu lại vì Trịnh Thiệu Minh là liều mạng như vậy, ông đang định mở lời thì đã bị Trương Đại Thiểu ngắt lời:
- Chú Trịnh, nếu không chắc chắn thì cháu sẽ không làm, Trịnh Thiệu Minh tin tưởng cháu thì hy vọng chú cũng sẽ tin tưởng cháu giống cậu ấy.
Trịnh Thành Danh ngẩn người ra, cắn răng rồi cũng gọi cho Hoàng Khải Cường đồng ý với điều kiện của hắn.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười sằng sặc.
- Nhưng Trương Thiên à, tôi sợ là hiện tại không xoay sở đủ tiền.
Nhớ ra vấn đề này thì Trịnh Thành Danh lại lộ vẻ lúng túng.
- Ai nói là phải đưa tiền cho hắn chứ?
Trương Đại Thiểu cười nham hiểm:
- Chú Trịnh, chú cứ về trước, tôi nghĩ là ở Trịnh gia còn nhiều chuyện đợi chú giải quyết, chuyện này cứ giao cho cháu, cháu cam đoan sẽ mang Trịnh Thiệu Minh về.
Trịnh Thành Danh đi rồi thì Tô Tâm Lam mới đi ra với vẻ mặt lo lắng, nói:
- Trương Thiên, anh muốn đi cứu Trịnh Thiểu thật sao?
Lúc Trương Đại Thiểu và Trịnh Thành Danh nói chuyện thì Tô Tâm Lam về phòng tránh mặt nhưng không yên lòng nên mở hé cửa nghe lén, bây giờ thì vội vàng chạy ra hỏi han.
Trương Đại Thiểu cười với Tô Tâm Lam rồi đi ra khỏi cửa.
Cầm theo một cái cặp màu đen, Trương Đại Thiểu đi thẳng đến cửa Cửu Đạo.
Cửa Cửu Đạo là một khu dân cư cũ kĩ, kể từ khi người ở khu phố di chuyển về sinh sống ở phía nam thì có quảng trường lớn nhất Tĩnh Hải ngày xưa giờ đã biến thành một nơi hoang vắng.
Quảng trường vô cùng rộng rãi, bốn phía đều là nhà cao tầng, có tối thiểu mười địa điểm dùng làm nơi ngắm bắn rất tuyệt, cho dù là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp đến đây cũng không thể tìm được người của Hoàng Khải Cường đang ẩn nấp ở đâu.
Mặc dù Trương Đại Thiểu có thần thức nhưng hiện tại thần thức chỉ có thể hoạt động trong phạm vi hai, ba trăm mét nên cũng đồng nghĩa với việc không thể tìm thấy được nơi ẩn náu của tay súng bắn tỉa.
Tuy nhiên Trương Đại Thiểu cũng không cần phải mất công đi tìm.
Bước ra giữa quảng trường Trương Đại Thiểu giơ cao cái cặp đen trong tay lên và hô to:
- Tôi mang tiền đến rồi.
Bốn phía im lặng, chỉ có tiếng của Trương Đại Thiểu vọng lại.
- Đùng.
Giọng nói của Trương Đại Thiểu vừa tan đi thì một tiếng súng vang lên, tay súng bắn tỉa đã động thủ.
Trương Đại Thiểu nhếch mép cười khinh thường rồi nhanh như điện đưa tay lên trán, một viên đạn có chạm trổ hình xoắn ốc nằm gọn trong tay Trương Đại Thiểu.
Trên mái nhà lớn phía đông nam, tay súng bắn tỉa lộ rõ vẻ khiếp sợ, phát ra một tiếng kêu sợ hãi:
- Làm sao lại như vậy được?
Hắn dụi mắt nhiều lần mới tin là mình không bị hoa mắt, Trương Đại Thiểu vẫn đứng vững vàng ở dưới đó.
Không những thế Trương Đại Thiểu bỗng quay mặt lại phía tên bắn tỉa và nhếch miệng mỉm cười.
- Không xong rồi.
Tay súng bắn tỉa thầm kêu lên, người kia đã phát hiện ra vị trí của mình, hắn đúng là quái thai.
Không hoàn thành nhiệm vụ do Hoàng Khải Cường giao cho nên tay súng vội vàng thu dọn súng ngắm rồi chạy trốn, Trương Đại Thiểu thật đáng sợ, cho dù là đứng lại đây thêm một giây hắn cũng không dám.
Trương Đại Thiểu nhìn thấy từ xa liền hừ nhẹ một tiếng:
- Muốn chạy trốn à? Mày nghĩ có thể thoát được sao?
Trong nháy mắt viên đạn được bắn đi găm thẳng vào đùi của tên bắn tỉa, tên bắn tỉa ngã cắm đầu xuống đất, cái súng ngắm bị văng ra xa.
Ngay sau đó Trương Đại Thiểu sử dụng thuật độn thổ, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt tay súng bắn tỉa.
Tên bắn tỉa vẫn cố gắng chạy trối chết nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Trương Đại Thiểu đứng trước mặt mình, hắn lại còn mỉm cười nữa.
Tay súng tỉa bị chấn động cực mạnh, giống như là bị một tảng đá va vào đầu vậy, thật không thể tin được là người này lại đang đứng ở đây. Hắn đổ mồ hôi, căng thẳng chỉ vào người Trương Đại Thiểu:
- Mày, mày không được lại đây.
Trương Đại Thiểu vẫn tiếp tục bước đến, tên bắn tỉa mồ hôi đầm đìa, lúng túng cầm lấy cây súng nhắm vào Trương Đại Thiểu mà bắn.
Tay phải Trương Đại Thiểu đưa lên, một viên đạn xuất hiện trong tay hắn rồi đưa đến trước mặt tay bắn tỉa:
- Mày nghĩ là thứ này có thể làm tao bị thương sao?