“Đập chiếc xe này cho tôi!”

Trương Thiếu Sơn dẫn theo một đám người đi đến, vẫy tay ra hiệu đập xe.

“Trương Thiếu Sơn, anh làm gì vậy!” Chúc Tinh Tỉnh vội vàng xuống xe.

“Cô tránh xa một chút!” Trường Phàm xuống xe, nói với Chúc Tỉnh Tỉnh.

“Nhưng mà...” Vẻ mặt của Chúc Tinh Tỉnh tràn đầy lo lắng.

Trường Phàm mỉm cười: “Chỉ cần tôi không muốn thì không ai có thể đập xe tôi!”

Chúc Tinh Tinh nhìn thấy Trương Phàm tự tin như vậy, do dự một chút rồi bước sang một bên.

“Trương Phàm!” Trương Thiếu Sơn nhìn Trương Phàm, cười nói: “Anh cảm thấy anh có thể lừa được tôi sao? Viên nguyên thạch phỉ thúy mà anh chọn mở ra không có nổi một chút ngọc nào!”

“Không phải anh gày bãy trước sao?” Trương Phàm chớp mắt.


“Tôi không để ý đến chút tiền này, nhưng mà anh đó, có phải rất khó chịu không?” Trương Thiếu Sơn lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, Trương Phàm, tốt nhất là anh nên hủy bỏ hôn ước với Tô Nhược Tuyết đi, hai người căn bản không phải là người của cùng một thế giới, nếu không, có tin là tôi sẽ chơi chết anh không?” “Tôi thật sự không tin!" Trương Phàm nhún vai.

“Xem ra là anh tự mình muốn chết!” Trương Thiếu Sơn vung tay lên: “Còn chần chừ cái gì, đập xe! Đập nát xe! Đập nát cái xe này! Tai điếc hết rồi sao, không nghe thấy lời tôi nói à?”

Đám người lập tức ùa đến, trên tay cầm ống thép và gậy gộc, trực tiếp lao đến xe của Trương Phàm.

Trương Phàm khẽ lắc đầu: “Tôi nói rồi, trừ phi tôi đồng ý, nếu không, không có ai có thể đập được xe của tôi! Tại sao anh lại không nghe?”

Trương Thiếu Sơn cười lạnh: “Cứ giả vờ đi! Tiếp tục giả vờ đi! Tôi lại muốn xem xem làm sao mà không đập được!”

“Vậy anh phải mở to mắt nhìn cho kỹ!” Trương Phàm mỉm cười, giơ bàn tay lên, những cây kim bạc bay ra như Thiên Nữ tán hoa.

Sau đó, từng tiếng kêu thảm không ngừng vang lên. Trong chớp mắt, cổ tay của tất cả những người muốn đập xe của Trương Phàm đều bị một cây kim bạc đâm thủng!

Máu tươi dọc theo kim bạc không ngừng chảy xuống!

“Nào, tiếp tục đập đi!” Trương Phàm ngoäc ngón tay.

Trương Thiếu Sơn sững sờ, anh ta không ngờ Trương Phàm lại có thủ đoạn như vậy.

Nhưng, ngay cả khi như vậy, anh ta cũng chỉ sững sờ trong giây lát, ngay sau đó lập tức phất tay: “Đập tiếp cho tôi, tay phải không dùng được thì dùng tay trái! Tay. trái không được thì dùng tay phải! Ai đập nát chiếc xe này, tôi thưởng một triệu!”

Đám người vốn dĩ đang sợ hãi vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức đỏ ngầu lên, cảm xúc trong nháy mắt tăngvọtl

Bỏ qua cơn đau do kim bạc đâm vào cổ tay, bọn họ. hét lớn lên một tiếng rồi lao về phía trước.

Một triệu! Đủ khiến người ta điên cuồng.


Trương Phàm lắc đầu, có tiền đúng là tốt thật, nhưng cũng phải còn mạng để mà tiêu xài mới được!

Bóng dáng hăn lóe lên, lao về phía đám người.

Sau đó, những tiếng thét thê thảm hơn nữa lại vang lên.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám người này đều bị Trương Phàm đánh ngã xuống đất, không có ngoại lệ, tất cả đều bị gãy chân!

“Một triệu! Thật sự rất nhiều đó!” Trương Phàm vừa cười nói vừa rút những cây kim bạc trên cổ tay của bọn họ ra.

Kiểu nói hời hợt kết hợp với dòng máu chảy ra khi rút cây kim bạc ra ngoài, nhìn thế nào cũng đầu mang lại cảm giác quỷ dị.

Trong lòng Trương Thiếu Sơn cũng có chút rờn rợn.

Đặc biệt là sau khi Trương Phàm rút hết kim bạc ra rồi chậm rãi đi về phía anh ta, Trương Thiếu Sơn vô thức. lùi lại một bước.

Điều này khiến Trương Thiếu Sơn lập tức đỏ bừng mặt!

Anh ta vậy mà lại cảm thấy sợ hãi!

Vậy mà lại cảm thấy sợ Trương Phàm!


Nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài, sau này làm sao anh ta còn có thể lăn lộn trong cái vòng thượng lưu của Nam Tuyền này được nữa?

“Trương Phàm, anh dám đụng vào tôi sao?” Trên mặt Trương Thiếu Sơn nở nụ cười hung ác tràn đầy sự tự tin.

Chát!

Trương Phàm đáp lại bằng một cái tát.

Trương Thiếu Sơn hoàn toàn ngây ngẩn cả người!

Hoàn toàn không ngờ tới Trương Phàm vậy mà lại thật sự dám đánh anh ta.

Chúc Tinh Tỉnh ở bên cạnh cũng sững sờ.

Cú sốc do cái tát này mang đến cho cô thậm chí còn lớn hơn cú sốc khi Trương Phàm dễ dàng xử lý tất cả đám người vừa rồi.