“Chính là chỗ này! Đập nát cánh cửa đó cho tôi!” Khuôn mặt của Trần Thiếu Sơn quấn đầy băng gạc.

Thực ra, bởi vì nhận liên tiếp năm cái tát trên mặt nên anh ta đã phải xử lý vết thương hoàn toàn rồi mới đến đây, nếu không anh ta có thể đã đến đây sớm hơn.

Một vài người ngay lập tức xông lên với cây gậy trong tay, trông như một mớ hỗn độn!

Cổng sân nhà Trương Phàm là một cánh cửa gỗ kiểu cũ đã được xây dựng từ lâu.

Nó chỉ có thể chịu đựng được một vài cú ném, những cú đập từ một vài người đã nhanh chóng khiến cho nó vỡ tan tành.

“Xông vào bắt Trương Phàm ra ngoài đây cho tôi!” Trần Thiếu Sơn nở nụ cười nhếch mép, anh ta vô thức sờ lên mặt của mình, giống như nghĩ đến năm cái tát lúc trước, ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn và oán hận.

Lập tức có người xông đến phía trước.

Đây là một cơ hội tốt để thể hiện tài năng của mình!

Mặc dù nghe nói một nhóm người bị Trương Phàm xử lý rất thảm hại, nhưng cho dù Trương Phàm có mạnh mẽ cỡ nào, tài giỏi cỡ nào, thì đã sao chứ?

Không nhìn xem lần này người mà Trần thiếu dẫn theo là ai.


Lần này Trương Phàm không xong rồi.

Bây giờ bọn họ biểu hiện tích cực như vậy, một khi được Trần Thiếu Sơn coi trọng thì tương lai của bọn họ nhất định sẽ rộng mở.

Nhưng ngay khi họ bước qua cánh cửa lớn này.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy giống như bản thân đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.

Bầu trời trắng xóa, sương mù khắp nơi, xung quanh lại không có bất kỳ âm thanh nào.

Hai người kia cùng nhau xông lên, trong nháy mắt lập tức. không biết mình đã đi về đâu.

Bọn họ hoảng loạn, chạy tán loạn, la hét điên cuồng.

Nhưng dường như mọi chuyện không kết thúc ở đây. Cho dù bọn họ có chạy bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể thoát ra khỏi nơi này. Đồng thời, cho dù họ có hét lớn bao nhiêu đi nữa, họ cũng không thể nhận được bất kỳ sự phản hồi nào, giống như bọn họ đã bị cả thế giới bỏ rơi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hai mắt của Trân Thiếu Sơn lúc này mở to lên.

Ngay cả khi người của anh ta lao vào trong sân, tại sao bọn họ chỉ xoay quanh ở một chỗ?

Từng người một la hét lên, nhưng anh ta lại không thể nghe được những người này đang la hét điều gì.

Cảnh này trông như một bức tranh kì hoặc, thậm chí còn khiến cho Trần Thiếu Sơn lập tức nghĩ đến con đường ma va vào tường, điều này làm cho anh ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Trần thiếu, hình như không ổn lắm?” Một cổ võ giả thận trọng nói.

“Nói nhảm, tôi đương nhiên biết có là chuyện gì đó không ổn! Nhưng chính xác thì chuyện gì đang xảy ra?” Trần Thiếu Sơn tức giận nói.

Anh ta đến đây để trả thù, để xả giận.

Nhưng bây giờ anh ta không thể có cơ hội để trả thù và trút giận, điều này khiến anh ta thấy rất khó chịu.




“Chuyện này... tôi cũng không biết!” Trên gương mặt của người cổ võ giả này tràn đầy sự ngượng ngùng.

Mê huyễn trận này, làm sao cổ võ giả có thể hiểu được?

Vì vậy, việc cổ võ giả không thể thấu được chuyện gì đang xảy ra cũng là chuyện bình thường.

“Phế vật!” Trần Thiếu Sơn lạnh lùng nói.

Vị cổ võ giả này không dám tức giận, cũng không dám nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống đất.

Trần Thiếu Sơn, người này tuyệt đối không thể thể chọc. tới.

Đặc biệt là khi Trần Thiếu Sơn đang nổi giận!

Nếu bị mắng thì đừng nghĩ đến chuyện biện minh, nếu càng biện minh thì Trần Thiếu Sơn sẽ càng tức giận, đây là một trong những điều kiện để tồn tại trong nhà họ Trần.

“Các người đang làm gì vậy! Nếu bọn họ không thể thì các người xông lên đi!” Trần Thiếu Sơn trầm giọng nói: “Tôi thật sự không tin một cánh cửa có thể ngăn cản tất cả các. người!”

Bảy cổ võ giả nhìn nhau, mặc dù trong lòng cũng có chút bất an nhưng bọn họ phải hành động.

Chỉ là bảy người này không vội vàng xông lên, mà chỉ đi về phía trước một cách cẩn thận, cẩn trọng từng bước một.


“Thật là chậm chạp mà, phiền phức! Các người có thể làm điều gì khác nữa không?” Trần Thiếu Sơn nhìn thấy cảnh này thì không vui vẻ chút nào, lập tức măng chửi thúc giục.

Bảy cổ võ giả không còn cách nào khác đành phải tăng tốc, sau đó nhanh chóng bước vào sân, đồng thời cũng bước vào phạm vi bao trùm của mê huyễn trận.

Rất nhanh, bảy cổ võ giả cũng rơi vào hoàn cảnh giống như những người trước mặt, bọn họ xoay người tại chỗ, la hét điên cuồng.

Hai mắt Trần Thiếu Sơn mở to lên, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, đồng thời khiến cho anh ta phải đột nhiên lùi lại!

Có quá nhiều thứ để anh ta có thể hiểu được. Nó làm cho anh ta vô thức cảm thấy rất nguy hiểm.

Chỉ là anh ta còn chưa kịp rút lui thì Trương Phàm lại đột nhiên xuất hiện ở trước cửa.

Trần Thiếu Sơn cảm thấy mình bị hoa mắt rồi.

Làm thế nào mà một người có thể xuất hiện từ trong hư: không như vậy!

Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, nếu đó không phải là Trương. Phàm thì còn là ai nữa chứ?

Đột nhiên, sự sợ hãi trong lòng anh ta tăng lên một cấp độ cao hơn.