Edit: Diệp Lưu Nhiên

Xuống xe đi bộ, Mộ Ca cũng không giống như Mộ Khinh Ca trước kia mang theo đủ đội ngũ ương ngạnh trên đường. Lần này, nàng thậm chí ngay cả một gã sai vặt tùy tùng cũng không mang. 

Thấy hắn như thế, Tần Cẩn Hạo cũng chỉ dẫn theo một hộ vệ theo cùng. 

Người được mời đồng hành Bạch Tịch Nguyệt, cũng lấy lụa mỏng che mặt, bạch y bồng bềnh khiến người thương tiếc đi đằng sau họ. Tỳ nữ thiếp thân của nàng, Lục Chi tức thì nhắm mắt theo đuôi thủ hộ hai bên trái phải cho nàng, giúp nàng ngăn trở những ánh mắt ngoài sáng trong tối rình coi. 

Ánh mắt Mộ Ca đảo qua Bạch Tịch Nguyệt bộ dạng giống như nai con chấn kinh, có chút khinh thường.

Mang nàng (Bạch Tịch Nguyệt) đi, không chỉ có Mộ Hùng có chút không đồng ý, mà hai tiểu nha đầu của nàng (Mộ Ca) trong mắt cũng tràn ngập không tán đồng. 

Nhưng nàng vẫn không sửa miệng. 

Nàng ngược lại muốn nhìn xem, dưới sự trợ giúp của nàng thì Bạch Tịch Nguyệt và Tần Cẩn Hạo sẽ phát sinh điều gì. Còn có, đêm qua Bạch Tịch Nguyệt trước mặt nàng lộ ra bộ dáng ân cần lo lắng. Thế nào hôm nay vừa gặp Tần Cẩn Hạo, đôi mắt đã liền như dính trên người hắn đây. 

Nữ cô nhi sống nhờ Mộ gia này, trong lòng cuối cùng là đang tính toán cái gì, đây cũng là điều làm Mộ Ca tò mò. 

Không chỉ có Bạch Tịch Nguyệt, biểu hiện của Tần Cẩn Hạo cũng có chút kỳ quái. 

Bộ dáng lạnh lùng như băng sơn, tựa như không gần nữ sắc. Nhưng hắn rõ ràng đối với Bạch Tịch Nguyệt lộ ra ý nghĩ thương xót, rồi lại giả bộ thờ ơ. 

"Chậc chậc, thật sự là người dối trá!" Vô luận là Bạch Tịch Nguyệt, hay là Tần Cẩn Hạo, cũng làm cho Mộ Ca trời sinh không ưa thích nổi. 

Có lẽ tính tình của nàng thích hợp với người chân thành thẳng thắn hơn.

Lạc Đô có chín con phố chính náo nhiệt, coi như là tuyến đường chính. Bởi vậy kéo dài vô số đường đi, giống như là mạng nhện vây chung quanh Hoàng Cung trung tâm nhất. 

Trên đường chính, là khu vực phồn hoa nhất của Lạc Đô. Rất nhiều Thương gia có danh tiếng, đều ở chỗ này. Vì vậy, đường chính cũng như trên Địa Cầu là vòng tròn buôn bán, hơn nữa giá cả chủng loại rất cao. 

Một nhà bình thường thu nhập một năm, chỉ sợ còn không trả đủ một bữa ăn của tửu lầu trên đường phố này. 

Cùng theo Tần Cẩn Hạo đi ra, cũng không phải Mộ Ca tham lễ vật gì của hắn. Nàng chỉ muốn làm rõ ràng, cái người nam nhân cao cao tại thượng này, vì cái gì đối với nàng ăn nói nhỏ nhẹ như thế. 

Thái độ không giống người thường này của hắn đối với nàng, sẽ không phải là để trong lòng Mộ Khinh Ca trước kia lung lay rung động đi? 

Mộ Ca hơi hơi ghé mắt, nhìn về phía bóng người trong suốt đang theo cùng nàng. Quả nhiên, cặp mắt kia của nàng, sau khi ra khỏi Mộ phủ, vẫn nhìn chăm chú vào Tần Cẩn Hạo. 

Yên lặng lắc đầu, Mộ Ca đối với bổn sự nhìn người của Mộ Khinh Ca, thật không dám khen. 

Đích xác Tần Cẩn Hạo ngày thường quý khí mười phần, lại có dung mạo tuấn lãng, ngũ quan cương nghị, là mỹ nam tử khó có. Hơn nữa còn có thân phận hoàng tử, cho dù không thành Hoàng, cũng là một Vương. 

Nam tử như vậy, rất phù hợp với hình tượng vị hôn phu hoàn hảo trong lòng thiếu nữ. 

Thế nhưng, người như vậy thế nào lại là người nhi nữ tình trường (*)? Ít nhất, qua mấy lần tiếp xúc của Mộ Ca và Tần Cẩn Hạo, mặc dù trên mặt đối phương lộ vẻ quan tâm, nhưng nàng không có từ trong mắt hắn thấy được chân thành ấm áp. 

(*) Nhi nữ tình trường: tình yêu nam nữ quyến luyến không rời.

Hết thảy, bất quá là diễn trò để đạt được mục đích mà thôi. 

Yêu một người như vậy, đã định trước là bất hạnh. Mộ Khinh Ca như thế, ngay cả thái độ mập mờ với Bạch Tịch Nguyệt cũng là như thế. 

Tâm Tần Cẩn Hạo vĩnh viễn sẽ không dừng lại trên người một nữ nhân. 

Đạo lý nông cạn như vậy, nữ nhân ngu ngốc này làm sao lại nhìn không ra? Trong lòng Mộ Ca oán thầm. Nhưng nàng đã quên, không phải ai cũng như nàng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. 

"Khinh Ca nghĩ xem thích cái gì, chúng ta đi dạo mò mẫm trên đường này có vẻ không tốt lắm." Đột nhiên Tần Cẩn Hạo dừng bước lại, giọng điệu nhu hòa hỏi Mộ Ca. 

Mộ Ca đi theo bước chân, không rõ ràng lắm nhìn xem hắn. 

Cái loại ánh mắt ngây thơ này, con ngươi trong suốt thấy đáy lại lộ ra khí lạnh, không thể giải thích khiến trong lòng Tần Cẩn Hạo nhảy dựng, tim đập ngay ngắn trật tự đột nhiên rối loạn một nhịp. Tựa hồ trước mắt đối với hắn lộ vẻ si mê, cũng không chán ghét như vậy. 

"Có cái gì không tốt?" Mộ Ca không hiểu hỏi. Đi dạo phố mà thôi, nàng là đang ảnh hưởng bộ mặt thành phố, hay là pháp luật Tần quốc quy định tiểu tước gia Mộ phủ không thể giữa ban ngày đi dạo đường cái? 

Mộ Ca hỏi lại, làm cho Tần Cẩn Hạo hoàn hồn. Hắn không đáp lại ngay lời nàng, mà hơi nhíu nhíu mày, tựa hồ đối với bản thân vừa rồi không khống chế được khó hiểu, còn có không vui. 

Thấy Duệ Vương trầm mặc, đôi mắt Bạch Tịch Nguyệt khẽ chuyển, tiến lên vài bước tới gần hai người, đối với Mộ Ca nói: "Mộ ca ca là không nhớ rõ thanh danh của mình ở Lạc Đô sao?"

Thanh danh?! 

Ánh mắt Mộ Ca chuyển đến trên người Bạch Tịch Nguyệt, đuôi lông mày mang theo giễu cợt nói: "Thanh danh của ta? Là ngang ngược càn rỡ, hay là lừa thiện sợ ác? Hay là tính tình quái đản, dễ giận bạo ngược? Hoặc là... Ta thích nam nhân?" Nói đến phần sau, ánh mắt Mộ Ca như có như không nhìn Tần Cẩn Hạo. 

"Mộ ca ca sao lại nói mình như vậy?" Bạch Tịch Nguyệt giật mình lấy tay che miệng, trong mắt tích tụ một tầng sương. Dường như người được Mộ Ca miêu tả là nàng. 

Tần Cẩn Hạo càng là dưới cái liếc mắt cuối cùng của Mộ Ca, toàn thân cứng đờ một chút, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên một tia giận dữ. Chỉ là hắn che giấu quá tốt, không phải người tiếp nhận qua huấn luyện nghiêm khắc căn bản khó phát hiện. 

"Khinh Ca lại nói mê rồi. Giữa ta và ngươi là tình nghĩa huynh đệ, há là người ngoài có thể rõ ràng hay sao? Đừng để cho một ít đồn đãi vớ vẩn làm hỏng tâm tình." Tần Cẩn Hạo cố nén cảm giác ghê tởm, cười nói. 

Lời này của hắn nhìn như bình thường. Nhưng nếu tinh tế cảm nhận, có thể làm cho ruột gan người ta như đứt từng khúc một. Cũng may, nàng không phải "hàng nguyên gốc", sẽ không bởi vì lời nói nhìn như giải vây này mà âm thầm thương tâm.

Chỉ là đáng thương cho linh hồn si tình bên người này. 

"Đúng vậy! Mộ ca ca, Tịch Nguyệt vừa rồi nói cũng không phải là mấy chuyện đồn đãi vớ vẩn này. Chẳng lẽ Mộ ca ca đã quên, ca chính là Lạc Đô đệ nhất mỹ nam a. Ca xem, ca vừa đi ra, tất cả mọi người đều hướng nhìn chúng ta. Duệ Vương cũng là lo lắng tâm tình ca không tốt, nên mới..."

"Ngươi xác định bọn hắn nhìn không phải là ngươi? Ta một thiếu gia ăn chơi, cái gì mà Lạc Đô đệ nhất mỹ nam! A, chê cười." Mộ Ca không kiên nhẫn cắt ngang Bạch Tịch Nguyệt nói. Lập tức lại chọc đến "tiểu Trà Xanh" trong mắt mang theo nước mắt, ủy khuất cắn môi. 

Chân Bạch Tịch Nguyệt giấu dưới làn váy, nhẹ nhàng chà chà, cắn môi ngại ngùng nói: "Mộ ca chê cười muội, Tịch Nguyệt yếu đuối sao có thể cùng ca so sánh? Huống chi, huống chi Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt, có ai nhìn rõ được tướng mạo muội đâu." Tư thái ngây ngô mà tự nhiên, tựa như dính một trận mưa hoa, khiến Tần Cẩn Hạo đứng một bên xem tâm thần rung động. 

"Ngươi không hiểu, có đôi khi ôm đàn Tỳ Bà che nửa khuôn mặt cảm giác thần bí, có thể khiến người khác khơi gợi lên hứng thú." Mộ Ca cười mập mờ, đuôi lông mày nhẹ hướng về phía nàng. 

Bạch Tịch Nguyệt bị nàng nói khiến khuôn mặt trở nên đỏ, lại nhìn ánh mắt bốn phía, tựa hồ thật sự cảm thấy bọn hắn nhìn không phải là Mộ Khinh Ca, mà là mình. 

"Phía trước có quán trà không tệ lắm, không bằng chúng ta đi chỗ đó nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi Khinh Ca nghĩ kỹ muốn cái gì, chúng ta lại đi." Tần Cẩn Hạo đột nhiên quyết định. Dứt lời, không cho bất luận kẻ nào cự tuyệt, liền dẫn đầu đi tới quán trà. 

Bạch Tịch Nguyệt nhìn nhìn Mộ Ca, lại nhìn một chút Tần Cẩn Hạo, cuối cùng cắn môi đi theo.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Mộ Ca dùng thanh âm không thể nghe thấy hỏi: "Lạc Đô đệ nhất mỹ nam là chuyện gì xảy ra?"

Lời này rõ ràng là hỏi Mộ Khinh Ca. 

Bóng người trong suốt hiểu rõ, cụt hứng cười: "Đó là chuyện xảy ra bốn năm năm trước. Khi đó ta tỉnh tỉnh mê mê, còn chưa có ngang ngược càn rỡ, tính khí cũng không trở nên quái đản. Bởi vì có một lần thái hậu thọ yến, ta đi dạo trong cung, ngẫu nhiên đi qua một vườn qua. Không nghĩ tới nguyên bản nụ hoa chớm nở, lại trong nháy mắt nở rộ, đưa tới vô số đàn bướm rực rỡ. Dị tượng này tự nhiên tới tai các vị đại nhân vật trong nội cung. Lúc ấy thái hậu xa xa thấy cảnh dị tượng này, liền cảm khái nói: "Trong Hoàng cung đều là kỳ hoa dị thảo, thế gian Trân Phẩm. Nguyên bản vẫn chưa tới thời điểm nở rộ, lại bởi vì tiểu gia hỏa Mộ gia mà tranh nhau khoe sắc. Có thể thấy được, tiểu tước gia Mộ gia của chúng ta quả thật là nhân gian tuyệt sắc, có thể xưng là Lạc Đô đệ nhất mỹ.  Đến bông hoa cũng không nhịn được cùng hắn tranh giành tươi đẹp rồi!" Sau đó, lời này liền truyền ra ngoài, mỗi lần ta xuất phủ, đều đưa tới không ít tò mò dòm ngó."

Mộ Ca nghe được trợn mắt há mồm, Lạc Đô đệ nhất mỹ này tồn tại cũng quá huyền huyễn. Khiến cho nàng bỗng nhớ tới Võ Hậu bệ hạ mùa đông giá rét dạo chơi công viên, xuống chỉ ra lệnh trăm hoa đua nở. (*)

Người ta là Võ Hậu, ít nhất còn ra một đạo thánh chỉ uy hiếp. Nàng một tiểu tước gia đây? Cái gì cũng không cần làm, chỉ đứng ở đấy là được rồi. 

(*) Võ Tắc Thiên trong một lần ngắm cảnh tuyết rơi, được các phi tần dâng rượu. Cơn say rượu chưa dứt liền lệnh cho các cung nữ mang giấy bút nghiên mực, viết lên tờ giấy trắng bài thơ, rồi sai cung nữ mang ra ngoài ra lệnh trăm hoa. 

Minh triều du thượng uyển

Hỏa tốc báo xuân tri

Hoa tu liên dạphóng

Mạc đãi hiểu phong xuy

Tạm dịch:

Sáng mai dạo vườn hoa

Báo nhanh mùa xuân biết

Hoa phải nở ban đêm

Chớ chờ gió mai thổi.

"Khục khục, sau đó, dị tượng còn phát sinh cái gì?" Mộ Ca tò mò hỏi. 

Mộ Khinh Ca liếc nhìn nàng: "Ta không có thời gian rảnh." Nói xong, nàng tự giễu cười cười: "Về sau, danh tiếng hoàn khố của ta dần dần bay lên, thật ra khiến người quên mất dung mạo của ta, chỉ nhớ rõ ta đây là Lạc Đô đệ nhất bá chủ."

Mộ Ca im lặng. 

Mộ Khinh Ca cong môi cười nói: "Hôm nay nếu không phải ngươi đi ra cùng Duệ Vương, ngươi nhất định sẽ thấy được kỳ cảnh khác."

"Cái gì?" Mộ Ca theo bản năng hỏi lại.

Mộ Khinh Ca hất cằm nói: "Vạn người tránh ngươi như rắn rết, cảnh tượng phố lớn Lạc Đô biến thành ngõ hẻm không người."

Mộ Ca: "..."

...

Quán trà, Tần Cẩn Hạo ngồi trong tại gian phòng trang nhã, đã sớm chuẩn bị xong trà bánh tinh xảo cho Mộ Ca sắp tới. Cẩn thận như vậy, có bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân ngăn cản được? 

Đặc biệt, chuyện như vậy, lại được chuẩn bị bởi hoàng tử băng sơn. 

Mộ Ca cũng không nằm trong số này. Vừa vào liền nhận được ánh mắt u oán ghen ghét mờ mịt của Bạch Tịch Nguyệt. 

Bạch Tịch Nguyệt cũng không ngồi xuống, nhận muỗng trà của quán, tiếp nhận công việc pha trà. 

Đối với uống trà, Mộ Ca không có nhiều hứng thú. 

Đĩnh đạc ngồi đối diện với Tần Cẩn Hạo, vuốt chén trà trong tay, đợi câu kế tiếp của Tần Cẩn Hạo. Cùng hắn chơi lâu như vậy, nàng cũng không tin người nam nhân này còn có kiên nhẫn tiếp tục chịu đựng không nói. 

Quả nhiên, khi Bạch Tịch Nguyệt nấu xong một ấm, rồi châm trà cho hai người, Tần Cẩn Hạo mới chậm rãi mở miệng: "Khinh Ca, lần này ngươi gặp chấn kinh không nhỏ, nói đến đều là sai lầm của Hà Thành. Nhưng, hắn cũng chỉ lời nói vô tâm. Hắn bị lão công gia nhốt tại Mộ phủ, phụ thân hắn mấy lần cầu bổn vương nói giúp, bổn vương cũng lười để ý tới. Bất quá hôm nay ngươi an toàn trở về, không bằng liền thả hắn. Cũng miễn cho lão công gia ở trên triều khó xử."

Rốt cuộc nói ra mục đích thực sự rồi?

Mộ Ca trong lòng cười lạnh. Cái gì mà tới thăm nàng? Mua lễ vật an ủi nàng? Bất quá là để khiến cho nàng thả Hà Thành. 

"Mặc dù gia gia nói không cho giết Hà Thành, cũng không thể dễ dàng buông tha hắn như thế." Đột nhiên, thanh âm tràn ngập hận ý từ bên người Mộ Ca truyền đến. 

Mộ Ca có chút kinh ngạc. Nàng nguyên tưởng rằng Tần Cẩn Hạo tự mình mở miệng, Mộ Khinh Ca sẽ mềm lòng. 

"Hà Thành sao... "

"Mộ lão đại, lão đại!!! Ngươi có phải ở bên trong hay không? Ta nghe nói ngươi ở bên trong, ta vào a!"

Tần Cẩn Hạo còn chưa chờ Mộ Ca trả lời, đã có một giọng nam cắt ngang chen vào. Theo tiếng nói tiêu tán, cửa phòng bị người đẩy ra. Hộ vệ của Duệ Vương đang canh giữ ở cửa, trong nháy mắt liền rút kiếm chỉ hướng người tới.

Mà bị gián đoạn cùng Mộ Ca nói chuyện, Tần Cẩn Hạo lúc này cũng không vui nhăn lại lông mày, nhiệt độ trong nhã phòng lập tức giảm xuống.

Chỉ có Mộ Ca đối với thanh âm lạ lẫm của chủ nhân, nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lại chỉ thấy nàng biểu lộ ra thần sắc cổ quái...