Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hắn sống vạn năm cũng không xuất hiện qua. Thậm chí hắn còn xì mũi coi thường cảm xúc này, cảm thấy sẽ không có người nào như vậy xuất hiện, hắn cũng không rảnh!

Nhưng hôm nay... Hắn nhận thua!

Thua trong tay tiểu nha đầu này, còn cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng.

Đôi môi Tư Mạch có chút run rẩy, thanh âm so với trước càng thêm trầm thấp: "Tiểu Ca nhi, nàng đang chơi với lửa."

"Không, ta là đang chơi ngươi." Mộ Khinh Ca cười tà ác, giống như tiểu ác ma thích chơi trò đùa dai.

Hơi thở nam nhân biến hoá, nàng đã sớm cảm giác được.

Nhưng mà nàng là ai?

Kiếp trước là đặc công siêu cấp song hệ dị năng, tình cảnh lớn gì chưa thấy qua? Khí tức nam nhân biến hoá đại biểu cho cái gì, nàng rất rõ ràng.

Mặc dù nàng mạnh miệng như thế, trong nội tâm vẫn rất khẩn trương đấy. 'Vạn nhất bá vương ngạnh thượng cung [1], phá thế nào?'

"Chơi ta?" Đuôi lông mày Tư Mạch nhướng lên, lập tức hiểu trò đùa dai của tiểu gia hoả.

"Đúng vậy." Mộ Khinh Ca đáp một tiếng. Đột nhiên rút một tay ra trượt xuống bờ mông mạnh mẽ của Tư Mạch, hung hăng sờ soạng một cái, tán thán nói: "Cảm giác không tệ nha!"

Hành vi can đảm này làm Tư Mạch mắng một câu trong lòng: 'Đáng chết!'

Tự chủ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, đang dần dần tan vỡ. Thân thể hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác mất khống chế không quen thuộc.

"Tiểu Ca nhi, nếu nàng khăng khăng muốn chơi với lửa. Nàng biết đấy, ta cũng không để ý." Tư Mạch nheo hai mắt lại, khắc chế phản xạ chân thật trong mắt, cảnh cáo Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười động lòng người, nàng cảm giác nam nhân đã đến cực hạn. Lại tiếp tục chơi nữa, chỉ sợ người buồn chính là mình.

Phút chốc nàng rút hai tay mình ra, mãnh liệt đẩy Tư Mạch.

Tư Mạch không kịp đề phòng, trực tiếp lăn xuống giường.

Ngay sau đó màn hạ xuống, che chắn thân ảnh Mộ Khinh Ca.

Trên giường truyền đến thanh âm Mộ Khinh Ca tràn ngập khiêu khích: "Lão yêu quái ngươi chưa trải qua trêu chọc rồi, quả thật chính là mao đầu tiểu tử chưa khai trai. Nhanh đi thu thập sạch sẽ, gia sợ bẩn mắt." Tiếp theo còn càn rỡ cười to.

Tư Mạch ngồi dưới đất, vừa tức vừa cười.

'Tiểu yêu tinh mê hoặc này!' Tư Mạch cam chịu đứng lên, trong lòng tự an ủi mình: 'Tiểu Ca nhi còn nhỏ, phải nhịn, không thể đả thương nàng. Nhịn chút, chịu đựng chút.'

Nghe được thanh âm đóng cửa, tiếng cười im bặt lại.

Nàng trốn trên giường, nghiêng người đưa lưng về phía màn trướng. Hai tay nắm chặt lấy góc chăn, nhẹ nhàng thở ra.

Nàng vừa rồi liều lĩnh cười to chỉ là che giấu nội tâm khẩn trương mà thôi.

Vừa rồi trấn định tự nhiên là nàng giả vờ. Trời biết, nàng sợ lão yêu quái nhịn không được thật sự tử hình nàng ngay tại chỗ.

Đến lúc đó, nàng đúng thật là nhóm lửa tự thiêu! Lại còn ném đi một đời anh danh!

...

Đêm nay, Mộ Khinh không thể ngủ yên ổn.

Trong mộng luôn mơ thấy một ít hình ảnh kiều diễm. Tuy là chỉ có chừng mực, nhưng đủ để nàng mặt đỏ tai hồng tỉnh lại.

"Sống hai đời người cư nhiên mơ thấy mộng xuân!" Mộ Khinh Ca nằm trên giường, vươn tay gõ đầu mình, tức giận lầm bầm một câu.

Cốc cốc!

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Mộ Khinh Ca ngồi dậy dò hỏi: "Người nào?"

"Tiểu Ca nhi." Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính, thơm ngon tinh khiết như hương rượu, khiến người trầm mê trong đó. Hôm nay lại giống như tiếng chuông cổ xưa, làm Mộ Khinh Ca trong nháy mắt thanh tỉnh.

"Đợi chút." Mộ Khinh Ca cuống quít nói.

Lập tức cúi đầu kiểm tra xem mình có ổn thoả không.

Vừa nhìn mới phát hiện thì ra huyễn khí của mình đã sửa xong. Nàng bây giờ đã biến thành thiếu niên lang phong lưu mang theo cuồng ngạo.

Mạc danh nhẹ nhàng thở ra, Mộ Khinh Ca đứng dậy vén màn lên. Đồng thời nói với người bên ngoài: "Vào đi."

Được cho phép, cửa phòng đóng chặt được đẩy ra.

Một góc cẩm bào màu trắng lộ ra. Trên cẩm bào dùng chỉ thêu thượng đẳng tạo nên hoa văn ẩn trang trí, lại có vẻ khiêm tốn cao quý.

Mộ Khinh Ca nhìn cẩm bào kia, ánh mắt chậm rãi nhìn lên...

Lúc nhìn thấy rõ là người nào, nàng nhịn không được nhướng mày nói ra khỏi miệng: "Ngươi lại muốn chơi cái gì?"

"Chơi?" Tư Mạch đi tới, không rõ lắm nhìn nàng.

Thấy nàng đang dò xét cách ăn mặc của mình, hắn không khỏi cúi đầu nhìn xuống.

Nhưng mà không phát hiện ra chỗ nào không ổn, hắn đành phải ngẩng đầu hỏi Mộ Khinh Ca: "Y phục ta chẳng lẽ không tốt?"

Mộ Khinh Ca lắc đầu, nhìn hắn mà oán thầm: Có chỗ nào không tốt, tốt quá ấy chứ.

Người vốn lớn lên khuynh quốc khuynh thành, thế gian hiếm có. Trang phục thường ngày đã làm cho hắn giống như vị thần không dám đến gần. Mà bây giờ...

Mộ Khinh Ca nhìn hắn mặc cẩm bào màu trắng. Vạt áo và cổ tay vẫn điểm xuyết thêm hoa văn màu tím cao quý. Thắt lưng quanh hông tuy không gắn thêm đá quý nhưng lại thêu hoa văn thần bí, tuyệt không phải rẻ.

Tư Mạch từ trước đến nay đều xoã tóc dài, rất ít khi buộc lên.

Huống chi tóc hắn rất dài, một mực xoã xuống đến mắt cá chân, phiêu dật linh động.

Mà hiện tại hắn dùng phát quan màu tím trắng buộc lên, trên mặt còn điểm thêm kim sắc, giống như quý công tử từ tiên cảnh đi ra. Tuấn mỹ khiến người không dám nhìn thẳng.

"Nếu y phục không có vấn đề, vậy sao Tiểu Ca nhi nhìn ta như thế?" Tư Mạch nghi hoặc nhìn nàng. Đột nhiên đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, hiểu ra nói: "Thì ra Tiểu Ca nhi thích ta ăn mặc như vậy."

"Da mặt dày." Mộ Khinh Ca liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi quá nổi bật."

Tư Mạch nhíu mày, mím môi suy nghĩ một chút. Hắn hỏi Mộ Khinh Ca: "Vậy Tiểu Ca nhi cảm thấy ta cần thêm gì không? Hay là bớt cái gì?"

Hắn chủ động hỏi, Mộ Khinh Ca cũng dời mắt nhìn hắn một cái.

Nhưng nàng đột nhiên phát hiện, lấy dung mạo của Tư Mạch trừ phi là đổi khuôn mặt, còn không thì bất luận mặc y phục gì thì cũng vẫn thế.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành phải nói: "Không cần, vậy là được rồi."

Nói xong, nàng nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ nói với bên ngoài ngươi là biểu ca ta. Gặp trên đường vừa vặn cùng đường, cùng nhau đi. Mẫu thân ta họ Tang, tên tự ngươi nghĩ."

"Tang?" Tư Mạch rũ mắt nhấm nuốt từ này, đáy mắt màu hổ phách hiện lên tia sáng, ngay sau đó cười nói: "Vậy ta gọi là Tang Mạch, thế nào?"

"Tùy ngươi." Mộ Khinh Ca không sao cả nói.

Không để ý tới yêu quái tiên sinh nữa, Mộ Khinh Ca nhanh chóng rửa mặt thu thập.

Tư Mạch cười khanh khách nhìn nàng, trong miệng mặc niệm: 'Tang, thì ra Tiểu Ca nhi có liên quan đến Tây Châu Tang gia.'

"Tiểu Ca nhi, nàng kích hoạt huyết mạch trong người rồi?" Tư Mạch đột nhiên hỏi.

Trong lòng Mộ Khinh Ca bỗng dâng lên cảnh giác, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nam nhân này xuất hiện lúc mình kích hoạt huyết mạch. Với cả sống lâu như vậy thì có cái gì không biết?

Nội tâm biệt khuất thở dài, tức giận nói: "Chắc thế." Ngày hôm qua ra khỏi Lạc Nhật hoang nguyên náo loạn lâu như vậy, sao nàng có thời gian đi quản chuyện huyết mạch của mình được? Dù sao trong quá trình nàng kích hoạt, đích xác cảm nhận được như Manh Manh miêu tả, nghĩ hẳn là không có vấn đề.

Nàng vừa dứt lời, tay đã bị Tư Mạch nắm lấy.

Nàng hồ nghi nhìn hắn, thấy hắn thần sắc nghiêm túc cũng không lên tiếng quấy rầy.

Một lát sau Tư Mạch mới buông cổ tay nàng ra, gật đầu nói: "Ừm, huyết mạch đã mở ra rồi. Hơn nữa..." Hắn nhìn về phía nàng, đôi mắt màu hổ phách rạng rỡ sáng rọi: "Tiểu Ca nhi, nàng thật có thiên phú kinh người!" Lực lượng truyền thừa trong huyết mạch nồng đậm vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Chỉ sợ trong đám thế hệ Tây Châu Tang gia không có một ai sánh được với Tiểu Ca nhi của hắn. Thậm chí những trưởng bối trong tộc trưởng lão cũng không bằng.

Thiên phú yêu nghiệt như vậy, đã định trước nàng phải đi trên con đường càng thêm mấp mô.

Nhưng nếu muốn đứng cao hơn, lao ra khỏi phiến thiên địa này, nhất định phải trải qua những thứ kia.

Hắn tin tưởng Tiểu Ca nhi của hắn!

"Huyết mạch kích hoạt á!" Mộ Khinh Ca kinh hỉ nói.

Có Tư Mạch cam đoan, nàng mới chính thức xác định huyết mạch được kích hoạt là thật.

Từ khi nào nàng đã bắt đầu tin tưởng lời nói của nam nhân này, chỉ sợ chính nàng cũng không biết.

"Thật đáng tiếc." Đột nhiên thần sắc Mộ Khinh Ca ảm đạm, trong mắt mơ hồ có chút tiếc hận.

"Làm sao vậy?" Tay Tư Mạch khẽ động, ôm Mộ Khinh Ca vào ngực.

Bị nam nhân ôm trong lồng ngực, rắn chắc mà ấm áp. Mộ Khinh Ca đỏ mặt đẩy hai tay hắn thoát ra.

"Đáng tiếc ta không thể giống như Hàn Thải Thải cắn nuốt dị hoả cho ta dùng." Mộ Khinh Ca mím môi nói. Dị hoả đó! Nghe nói Luyện Đan sư có thể khống chế thú hoả. Đan dược luyện chế ra sẽ hoàn mỹ hơn rất nhiều so với lửa thường. Nếu nàng có được dị hoả như thế, dùng luyện đan luyện khí nhất định có thể đề cao lên vài cấp bậc. Đồ vật tốt như vậy nàng cư nhiên không thể dùng, nói không tiếc nuối là giả.