Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Ta muốn sư đệ giúp ta luyện một viên Quy Nguyên Trú Nhan đan. Đương nhiên đệ không cần lo lắng dược liệu, ta sẽ chuẩn bị tốt." Chu Linh nói ra ý đồ mình đến.

Nàng cảm thấy xin Mộ Khinh Ca sẽ dễ dàng hơn sư phụ mình hoặc là Mai Tử Trọng.

Mộ Khinh Ca sửng sốt trong lòng. Nàng không nghĩ tới Chu Linh tới tìm nàng là vì chuyện này.

Luyện thêm một viên Quy Nguyên Trú Nhan đan, đối với nàng thì không tốn sức. Chỉ là nếu đáp ứng, vậy sau này tất cả nữ đệ tử Dược tháp tới tìm mình luyện Quy Nguyên Trú Nhan đan thì sao giờ?

"Chu sư tỷ..."

"Mộ sư đệ yên tâm. Việc hôm nay ta tìm đệ luyện đan tuyệt sẽ không truyền ra, càng sẽ không gây phiền toái cho Mộ sư đệ." Chu Linh phảng phất biết băn khoăn trong lòng Mộ Khinh Ca, mở miệng trước ngăn chặn nàng muốn từ chối.

Mộ Khinh Ca cười cười, ánh mắt hơi loé: "Nếu Chu sư tỷ đã nói vậy, ta cũng chỉ có thể vụng hiến. (*)"

(*) Vụng hiến: lời nói khiêm tốn, khiêm nhường, kém cỏi hiến tặng.

...

Đợi Mộ Khinh Ca trở về gian nhà, thấy Vệ Quản Quản cư nhiên đứng đợi trước cửa phòng nàng.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói: "Ngươi ở đây làm gì?"

Vệ Quản Quản bĩu môi nói: "Đương nhiên là chờ huynh!"

"Chờ ta làm gì?" Mộ Khinh Ca không biết nói gì. Nàng lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ lạc đường sao?

Vệ Quản Quản ghen nói: "Muội xem nữ nhân kia có làm gì huynh không."

"Ngươi cảm thấy nàng có thể làm gì ta?" Mộ Khinh Ca buồn cười nói.

Vệ Quản Quản dạo quanh Mộ Khinh Ca một vòng. Cẩn thận đánh giá, mới gật gật đầu: "Ừm, hẳn là không làm gì." Kiểm tra một lúc, nàng mới yên lòng.

Lại lập tức tò mò đặt câu hỏi: "Mộ Ca, Chu sư tỷ tìm huynh làm gì?"

"Chút chuyện riêng." Mộ Khinh Ca hàm hồ trả lời.

Nghe vậy, Vệ Quản Quản biết Mộ Khinh Ca không muốn nhiều lời vấn đề này. Nên cũng không bám theo hỏi tiếp.

Mà là nói: "Mộ Ca, sao huynh lại tặng viên Quy Nguyên Trú Nhan đan cho Thương sư tỷ chứ? Muội lần đầu mới thấy thứ tốt như vậy, còn tưởng huynh thi đấu xong sẽ tặng cho muội."

Vệ Quản Quản nói thẳng không cố kỵ, làm cho tâm tình Mộ Khinh Ca không tồi.

Nàng buông tay nói: "Lúc trước ta không biết thì ra Quy Nguyên Trú Nhan đan có tác dụng tốt như vậy. Nghĩ đến dù sao là ta lấy được đan phương từ chỗ tỷ ấy, tự nhiên muốn đền bù một chút."

"Vậy giờ huynh có hối hận dùng đan dược trân quý như vậy trả ân tình không?" Vệ Quản Quản vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.

Nhìn bộ dáng hận không thể bảo nàng nói hối hận, Mộ Khinh Ca buồn cười gật đầu: "Ừm, có chút hối hận. Nhưng tiếc là lời đã nói ra, muốn sửa miệng cũng không tốt."

"Cũng phải ha!" Vệ Quản Quản nhụt chí nói.

Nghĩ nghĩ, tiểu cô nương ủ rũ cụp đuôi: "Được rồi, muội về trước đây. Không chậm trễ huynh nghỉ ngơi. Hôm nay huynh thi đấu nhất định là rất mệt, mau nghỉ ngơi đi. Lát nữa muội mang thức ăn đến cho huynh."

"Được." Mộ Khinh Ca đáp.

Tiễn Vệ Quản Quản đi, Mộ Khinh Ca mới đẩy cửa phòng mình đi vào.

Hôm nay thi đấu, thật ra Mộ Khinh Ca cũng không tốn sức gì.

Nhưng sau khi hoàn thành thi đấu, nàng xác thực muốn ngủ say một giấc tự khao bản thân.

Cho nên nàng trực tiếp gục trên giường, nhắm hai mắt lại.

Trong mông lung, Mộ Khinh Ca phảng phất như nghe thấy yêu quái tiên sinh gọi mình.

Nàng mơ màng nỗ lực mở hai mắt ra, qua kẽ hở thấy một gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.

Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ vô song, cũng làm nàng vô cùng quen thuộc.

Không phải Tư Mạch xuất quỷ nhập thần thì còn ai vào đây?

"Sao ngươi xuất hiện ở đây được? Ta nhất định đang nằm mơ." Mộ Khinh Ca buồn ngủ nói thầm một câu, nhắm hai mắt.

"Tiểu Ca nhi nhớ ta, mới thấy được ta trong mộng?" Thanh âm Tư Mạch mang theo ý cười truyền đến.

Mộ Khinh Ca nhắm hai mắt đáp lại: "Đúng vậy, nhớ ngươi muốn chết."

"Tiểu Ca nhi thật đúng là thẳng thắn đáng yêu, chọc người yêu thương."

Thẳng thắn đáng yêu, chọc người yêu thương? Xác định đang hình dung nàng hả?

Mộ Khinh Ca lần nữa mở mắt, khinh bỉ: "Xem ra mắt ngươi có vấn đề."

Trong hoảng hốt nàng nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách phiếm lên sắc thái nhu hoà: "Tiểu Ca nhi mệt mỏi, ta giúp nàng cởϊ áσ ngoài để ngủ thoải mái hơn được không?"

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, nhắm mắt lại lười biếng nâng tay: "Còn không hầu hạ."

Tư Mạch cười, duỗi tay bắt lấy tay nàng, giúp nàng cởϊ áσ ngoài và giày vớ.

Lần đầu nhìn thấy rõ ràng chân Mộ Khinh Ca, đáy mắt Tư Mạch hiện lên một đường u quang. Bàn tay hắn cầm lên chân ngọc trắng nõn. Ngón chân mượt mà như ngọc, khiến người không nhịn được muốn hôn lên.

Tư Mạch nghĩ vậy, cũng làm vậy.

Hắn cúi đầu, cánh môi dừng trên ngón chân Mộ Khinh Ca.

Mũi chân hơi ngứa, Mộ Khinh Ca trong lúc ngủ mơ không nhịn được nhúc nhích chân.

"Ngủ rồi, vẫn không thành thật như vậy." Tư Mạch sủng nịch cười. Đôi mắt màu hổ phách đã không có thanh lãnh, bị ôn nhu thay thế.

Bàn tay nắm chặt lấy chân Mộ Khinh Ca, ẩn núp dưới tay áo to rộng.

Đặt trong tay thưởng thức hồi lâu, cảm giác Mộ Khinh Ca ngủ mơ nhíu mày. Hắn mới lưu luyến buông lỏng chân ngọc làm hắn say mê.

Tư Mạch thuận thế ngã bên người Mộ Khinh Ca, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt khuyên tai huyễn khí bên tai trái nàng.

"Vẻ đẹp của nàng, chỉ có thể để ta xem." Lẩm bẩm bên tai Mộ Khinh Ca một câu, hắn nhẹ gỡ huyễn khí xuống.

Mộ Khinh Ca giơ tay phẩy phẩy lỗ tai một chút, vẫn chưa phát hiện.

Phảng phất cảm nhận được hơi thở người nam nhân này, làm nàng phá lệ an tâm ngủ.

Mất đi huyễn khí ngụy trang, mặt Mộ Khinh Ca xảy ra biến hoá nhỏ. Đường cong ngũ quan càng thêm nhu hoà, hiện lên nét nữ tử kiều mị.

Dáng người nữ tử cũng dần hiển lộ ra, yểu điệu thướt tha, eo nhỏ chân dài...

Nàng cong mình ngủ nghiêng, tóc đen dài phủ kín giường đệm. Dung nhan khi ngủ, như đứa trẻ thuần tịnh.

Tư Mạch chăm chú nhìn nàng, phảng phất như nghe thấy tiếng tim đập như đánh trống.

Từ khi nào mình đã không muốn buông tay nữ tử trước mắt? Càng không muốn người khác thấy vẻ đẹp của nàng?

Tiếng hít thở đều đều khi ngủ, kéo về tim đập của Tư Mạch. Hắn nhìn nàng, thế nào cũng xem không đủ. Vạn năm cô tịch, hắn đã sớm có thói quen một mình đứng lên chỗ cao, đón gió lạnh.

Nhưng hôm nay hắn lại hy vọng có một ngày nữ tử trước mắt có thể làm bạn bên hắn, vĩnh viễn cùng hắn bên nhau.

Vì để làm rõ cảm xúc mình với nàng, hắn đã từng âm thầm quan sát vô số cả nam lẫn nữ.

Cuối cùng giữa quan hệ vô số nam nữ đó, hắn cho ra một kết luận.

Hắn cảm thấy, nàng hẳn là thê tử hắn.

Thê tử của hắn, chỉ có thể là nàng!

Tư Mạch chậm rãi cúi đầu, rơi xuống nụ hôn nhỏ vụn trên tóc Mộ Khinh Ca.

Theo mép tóc nàng, từ đỉnh đầu xuống bên tai.

Có lẽ cảm thấy hô hấp phun trên da thịt. Mộ Khinh Ca hơi giật giật cổ, giơ tay gãi gãi tai mình.

Tiếp theo nàng xoay người, chính diện trực tiếp rơi vào lồng ngực Tư Mạch.

Nhìn nữ tử trong lồng ngực, Tư Mạch cười đến giảo hoạt: "Đây chính là nàng tự xông vào. Vào rồi, cũng đừng muốn chạy."

"Xú yêu quái ngươi nói cái gì? Sớm muộn gì ta cũng sẽ kéo ngươi xuống, hung hăng giẫm dưới lòng bàn chân, đánh mông ngươi." Mộ Khinh Ca đột nhiên lầm bầm một câu.

Tư Mạch sững sờ, cúi đầu nhìn lại mới thấy Mộ Khinh Ca vẫn đang ngủ. Lời lúc nãy chỉ là nói mớ lẩm bẩm.

"Giẫm ta dưới chân? Còn muốn đánh ta..." Nét cười trong mắt Tư Mạch nhiều thêm vài phần nguy hiểm.

Giây sau, hắn đột nhiên sủng nịch nói: "Được, ta chờ đến ngày kia. Nàng đánh ta, thì phải chịu trách nhiệm với ta."

"Ngươi chờ đi, sẽ không lâu đâu! Yên tâm, chuyện ta làm, ta sẽ tuyệt đối phụ trách." Người nào đó lúc ngủ mơ hồn nhiên chưa phát giác đã làm một cuộc giao dịch với người nào đó đủ để làm cho nàng đấm ngực dậm chân sau này.

...

Buồn ngủ tan đi, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở hai mắt ra, thoải mái duỗi cái eo lười: "Cảm giác tỉnh ngủ thật tốt!"

"Sao ta lại mơ thấy yêu quái kia nhỉ?" Nhìn chằm chằm xà nhà trên phòng, Mộ Khinh Ca đột nhiên nghi hoặc nói.

Nàng nhớ mang máng lúc mình ngủ say, hình như có nằm mơ.

Nàng mơ thấy Tư Mạch tới Dược tháp, còn vào phòng nói chuyện với nàng.

Nhưng nói gì đó, thì nàng không nhớ ra được.

"Chỉ là giấc mơ thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì? Ngại não mình không đủ to sao? Người không liên quan nên giống như xử lý rác thải, thanh trừ!" Mộ Khinh Ca bĩu môi nói.