Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Điền thống lĩnh có việc?" Mộ Khinh Ca gật đầu hỏi.

Điền Hằng nói với Mộ Khinh Ca: "Trước lúc xuất phát, Thái nữ đã dặn dò thuộc hạ sau khi tới Mộc thành gặp Tiểu tước gia, mọi hành động đều nghe theo Tiểu tước gia chỉ thị. Cả chặng đường này không gặp phải chuyện gì, cho nên không có làm phiền Tiểu tước gia. Hiện tại thuộc hạ đến đây là muốn hỏi chút về vấn đề đóng quân sau khi tới Thánh Nguyên đế quốc."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co rút. Không nghĩ tới Phượng Vu Phi đúng là nói được làm được, thật sự để Ly quốc cho nàng sai khiến.

Triệu Nam Tinh chớp chớp mắt, nhìn nhìn Điền Hằng, rồi lại nhìn Mộ Khinh Ca. Ánh mắt đầy tò mò.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, rồi nói: "Cũng được. Người ba nước chúng ta ở cùng nhau đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Điền Hằng rời đi, Mộ Khinh Ca gọi Cao Tiến lại bảo hắn lát nữa đến gặp mình. Sau đó Cao Tiến mới cùng người của Triệu Nam Tinh rời đi.

Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh nhìn ba người họ tụ lại một chỗ, xem ra là đang thương lượng vấn đề chỗ dừng chân.

Mộ Khinh Ca nhìn bộ dáng ba người họ thương lượng, hỏi: "Đều nói người tới là khách. Chúng ta dù sao cũng là đường xa đến, chẳng lẽ bên Dược tháp không an bài nơi ở sao?"

Triệu Nam Tinh biết nàng đang chỉ đội ngũ các nước phái ra hộ tống dược, bất đắc dĩ giải thích: "Ai bảo chúng ta là tam đẳng quốc đây? Luyện đan sư vốn kiêu ngạo. Hơn nữa chúng ta đến từ tam đẳng quốc, bọn họ tuy ở Thánh Nguyên đế quốc, nhưng lại độc lập với bên ngoài. Chênh lệch quá lớn, bọn họ làm sao sẽ đi quản chúng ta thế nào? Trước kia đội quân các nước đều ở thành trì gần Dược tháp. Chờ đệ tử về, rồi lại hộ tống về nước."

Mộ Khinh Ca cười nhạo: "Đúng là tự đòi mất mặt, cư nhiên khiến cho các nước làm không biết mệt."

"Ai bảo trong chúng ta có người trong nước học tập ở Dược tháp chứ? Hơn nữa đan dược Dược tháp cũng là nhân tố khiến các quốc gia không thể không tôn kính khách khí." Triệu Nam Tinh giãy bày: "Đây là nguyên nhân ban đầu ta đi học ở Dược tháp. Chính là muốn ở trên phương diện đan dược, hoàng thất Ngu quốc ta không cần chịu thiệt thòi."

Mộ Khinh Ca cười nói: "Xem ra Hoàng tử huynh không phải là không quan tâm đến quốc sự."

Triệu Nam Tinh bĩu môi, cười không nói.

Mộ Khinh Ca trở lại khoang thuyền, gọi Mặc Dương vào phòng, bảo hắn lấy bản đồ Lâm Xuyên ra bày trên bàn.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn xuống bản đồ lướt tới Nhung quốc, thấy đầm lầy Vô Tận ở phía nam Nhung quốc. Ngón tay nàng dừng trên đầm lầy Vô Tận, sau đó chậm rãi di dộng dừng ở U Hải phía tây Nhung quốc.

"U Hải." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng niệm ra tên này.

Ánh mắt Mặc Dương buông xuống. Nghe Mộ Khinh Ca nói, ngước mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "U Hải phân cách Nhung quốc và Cổ Vu quốc. Truyền thuyết bên trong U Hải có u linh quấy phá, không ai qua được. Phàm là người có vọng tưởng đi qua, đều bị u linh ăn mòn rơi xuống U Hải, hoá thành cô hồn."

'Chủ nhân, xú hồ ly nói U Hải có ảo thuật, nó có thể phá.' Trong ý thức Mộ Khinh Ca bỗng nhiên truyền đến tiếng Manh Manh.

Những lời này làm nàng sáng mắt, nhàn nhạt nở nụ cười: "Có thể đi qua U Hải."

Mặc Dương nghe vậy, không hiểu nhìn nàng, nhưng không hỏi thêm.

Mộ Khinh Ca nói với Mặc Dương: "Cô cô vừa lúc du ngoạn ở Cổ Vu quốc. Từ U Hải tiến vào Cổ Vu quốc, rồi từ Cổ Vu quốc qua Ly quốc trở về Tần quốc. Đây là đường về. Sau khi tới Thánh Nguyên đế quốc, các ngươi không cần ở lại lâu, trực tiếp đi U Hải. Tới phụ cận thì tìm hiểu tình huống rõ ràng, sau đó dựng thuyền chờ ta."

"Tiểu tước gia muốn hành động một mình?" Mặc Dương vội hỏi. Trong mắt hắn khó nén lo lắng.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Chuyện lần này không dễ gây động tĩnh lớn, ta tự mình đi tiện hơn. Các ngươi ở U Hải chờ ta là được. Ta vừa đến thì lập tức rời khỏi Nhung quốc. Nhưng thời gian lần này mặc kệ thành hay không, vẫn cần thời gian dài. Hiếm khi có dịp tiến vào nhị đẳng quốc, nhất đẳng quốc, các ngươi có thể đi thăm dò đường. Các ngươi và Vạn Liệt quân không thể vẫn luôn dừng ở tam đẳng quốc được. Ngươi phải định ra cho ta một kế hoạch, tìm được một con đường tin cậy. Tiện cho các ngươi và Vạn Liệt quân có thể tùy thời tiến vào lãnh thổ nhị đẳng quốc rèn luyện."

"Vâng." Mặc Dương gật đầu lĩnh mệnh.

"Ba tháng, hoặc nửa năm. Ta nhất định sẽ tới U Hải đi cùng các ngươi. Cho nên trong khoảng thời gian này, các ngươi tự do sắp xếp huấn luyện." Mộ Khinh Ca lại nói.

Ba tháng, nửa năm...

Mặc Dương ghi nhớ thời gian ước định trong lòng, mạnh gật đầu.

Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Mộ Khinh Ca nhẹ phẩy tay áo, Mặc Dương tiến lên thu lại bản đồ.

"Vào đi." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.

Cao Tiến đẩy cửa vào, ôm quyền thi lễ với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia."

Mộ Khinh Ca gật đầu, nói với hắn: "Gọi ngươi tới là muốn nói một chuyện. Ta tới Thánh Nguyên đế quốc sẽ du ngoạn một thời gian, không trở về cùng các ngươi. Ngươi có thể theo thuyền về nước. Trên đường có gì cần trợ giúp, có thể đi tìm Ngu quốc Tứ hoàng tử."

"Tiểu tước gia không về nước cùng chúng ta?" Cao Tiến kinh ngạc nói.

Hắn chưa quên bệ hạ còn có mệnh lệnh khác, căn dặn hắn bảo vệ Mộ Tiểu tước gia an toàn. Cho dù hắn cảm thấy với thân thủ Tiểu tước gia, căn bản không cần hắn bảo vệ. Nhưng đây là hoàng mệnh, hắn không thể trái!

"Không sai. Ta không quay về. Ngươi không phải lo vấn đề trở về phục mệnh, Tần Cẩn Thần sẽ không trách tội ngươi đâu." Mộ Khinh Ca nói ra do dự trong lòng hắn.

Cao Tiến đành phải nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Cao Tiến rời đi một lúc, Mặc Dương cũng rời khỏi phòng Mộ Khinh Ca.

'Chủ nhân chủ nhân, ngài mau vào đây xem!' Lúc này, thanh âm Manh Manh lại vang lên lần hai.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại, để linh thức tiến vào không gian.

"Sao vậy?" Mộ Khinh Ca vừa xuất hiện, đã thấy Manh Manh và Ngân Trần.

Manh Manh dẩu môi bán manh, làm nũng nói: "Chủ nhân ngài đã lâu không tới thăm chúng ta, với cả ngài không hiếu kỳ không gian thay đổi sao?"

Mộ Khinh Ca kinh ngạc đánh giá Manh Manh, đột nhiên nói: "Manh Manh, ta phát hiện ngươi trưởng thành rồi!" Tuy dáng vẻ không thay đổi, nhưng thể tích thì lớn hơn nhiều. Trước kia chỉ là cô nương cao bằng ngón cái, hiện tại đã cao bằng cánh tay trẻ con.

"Chủ nhân đáng ghét!" Manh Manh bỗng nhiên xấu hổ.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Ngân Trần.

Ngân Trần nói: "Nó chui ra từ vỏ trứng thì biến thành như vậy."

Mộ Khinh Ca vuốt cằm, dạo quanh Manh Manh một vòng, hỏi: "Chui ra khỏi trứng từ lúc nào?"

"Vừa xong." Ngân Trần đáp.

Hai mắt Mộ Khinh Ca híp lại, suy đoán nói: "Chẳng lẽ do ta thăng cấp khiến ngươi cũng được lợi, trưởng thành theo?"

Manh Manh vọt tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, ôm cánh tay nàng ra sức cọ cọ mặt nhỏ: "Chủ nhân, người ta rất nhớ ngài nha ~!"

Thanh âm nhu nhu không thay đổi, làm tâm tình Mộ Khinh Ca vui vẻ theo.

Manh Manh làm nũng hồi lâu, mới nói cho Mộ Khinh Ca, nàng đoán không sai. Bởi vì nàng thăng cấp dẫn đến không gian cởi bỏ được một phần phong ấn. Mà Manh Manh là khí linh không gian, cho nên cũng lớn theo, xảy ra biến hoá.

Mộ Khinh Ca đánh giá nàng một lúc, mới nói: "Nói cách khác, ngươi lớn nhỏ đại biểu không gian lớn nhỏ? Theo không gian không ngừng giải phong ấn, ngươi sẽ càng lúc càng lớn?"

"Đúng nha!" Manh Manh gật đầu mạnh.

Trong đầu Mộ Khinh Ca lập tức tải xuống hình ảnh một em bé siêu to khổng lồ...

"Chủ nhân đáng ghét, không nhớ người ta." Manh Manh đột nhiên làm nũng nói.

Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, đánh hay hình ảnh não bổ. Ngửa tay, ba bình đan dược xuất hiện ở lòng bàn tay. Nàng ném cho Manh Manh, dặn dò: "Ăn tiết kiệm chút."

Thấy Ngân Trần chép chép miệng, nàng lại ném ba bình đan dược cho Ngân Trần, cười nói: "Ta không nặng bên này nhẹ bên kia, các ngươi đều giống nhau."

"Đa tạ chủ nhân." Ngân Trần thu hồi đan dược về, lập tức chạy tới một bên.

Khác với Manh Manh, Ngân Trần ăn đan dược để tu luyện. Manh Manh chỉ thuần túy coi nó là đồ ăn vặt thôi.

"Chủ nhân, ngài đã xem qua những toà cung điện được giải phong chưa?" Manh Manh hỏi.

Mộ Khinh Ca gật gật đầu: "Có nhìn qua đại khái, nhưng không có nhìn kỹ." Đích xác là thế, lúc trước sau khi nàng thăng cấp, chỉ đại khái nhìn một vòng rồi vội chạy đến Lạc Đô cứu người. Sau khi cứu người thì lại ngựa không dừng vó chạy đến Ly quốc. Tiếp đó lại chạy gấp từ Ly quốc về, không nghỉ ngơi được mấy ngày đã lại phải xuất phát đi Mộc thành. Sau đó lên thuyền đi tới Thánh Nguyên đế quốc.

Dọc theo đường đi, nàng đúng là quên mất việc không gian biến hoá. Nếu không phải hôm nay Manh Manh bỗng nhiên tỉnh lại, phỏng chừng không biết khi nào nàng mới đi vào xem.