Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Hoàng Cung Tần quốc náo nhiệt, dưới đáy mắt lạnh băng của Tư Mạch, tựa hồ đã biến thành một vùng xác chết. Nhận thấy được sát ý trên người chủ tử của mình, Cô Nhai cũng nắm chặt chuôi kiếm trong tay mình. 

"Mộ tiểu tước gia, sao ngươi còn không lên đài! Cái giá khá lớn a!"

"Đừng thúc giục, Tiểu tước gia người ta tài học cao siêu, đang suy nghĩ muốn biểu diễn cái gì."

"Tiểu tước gia, không bằng ta thay ngài ra chủ ý. Trước tiên biểu diễn ngài làm thế nào như keo dán bám dính vào Duệ Vương của chúng ta, sau đó biểu diễn ngài mang theo năm trăm tinh nhuệ xông pha chiến trường, năm trăm tinh nhuệ chết hết để ngài sống một mình. Thế nào?"

Thanh âm Hà Thành giống như bôi độc, không màng tất cả nói ra những lời này. Căn bản không quan tâm, trong lời nói không chỉ đắc tội một người là Mộ Khinh Ca. 

Tựa hồ hắn chỉ muốn chọc giận Mộ Khinh Ca, như lần trước đó, khiến nàng lên đài mất mặt xấu hổ, tốt nhất chọc giận Thánh Vương bệ hạ, bị hắn một cái tát thành thịt nát, thỏa mối hận trong lòng hắn. 

Tiếng nói hắn vừa dứt, người đầu tiên biến sắc mặt chính là Tần Cẩn Hạo. 

Trong lòng hắn luôn đem sự ái mộ của Mộ Khinh Ca đối với hắn là sự sỉ nhục, không muốn bày ra trước mặt người khác. Hiện giờ, Hà Thành kia lại dám trước mặt Thánh Vương bệ hạ nói ra, nếu đối với hắn có gì hiểu lầm, vậy phải thế nào? 

Nhưng giờ phút này trong lòng hắn hận nhất không phải là Hà Thành, mà là Mộ Khinh Ca vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nàng trầm mặc, càng như xác minh lời Hà Thành nói. 

Mà Hà gia, giờ phút này kịp phản ứng muốn mang Hà Thành đi cũng đã chậm. Bọn hắn vốn định mang theo Hà Thành kiếm một phần cơ duyên, lại không nghĩ bị nghiệt tử này làm hỏng. Bọn hắn không sợ đắc tội Mộ phủ, thế nhưng lại còn đắc tội thêm Duệ Vương và Khương quý phi, vậy Hà gia bọn hắn...

Gia chủ Hà gia, vụng trộm nhìn về phía Khương quý phi. Quả nhiên thấy nàng nhíu mày không vui. 

Nghĩ muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào. 

Hắn lúc này mà nói cái gì, không phải càng thêm khiến chuyện này trở nên thiệt giả khó phân? 

"Đám khốn kiếp này!" Mộ Hùng không thể nhịn được nữa, nắm tay đứng dậy. 

"Gia gia." Lại bị Mộ Khinh Ca một phát bắt được cổ tay, ngăn ông xúc động. Khi Mộ Hùng nhìn qua, nàng câu môi cười nói: "Hà tất phải hạ thấp thân phận?"

Từ đầu đến cuối, những kẻ chế nhạo nàng đều là thế hệ trẻ tuổi. 

Nếu Mộ Hùng lên tiếng bảo vệ, kia chẳng phải là bị người nắm thóp, khiến những lão hồ ly này thừa cơ chèn ép? 

Mộ Khinh Ca nàng, cho tới bây giờ không có thói quen đứng phía sau người. 

Những người này, dám khiêu khích nàng. Nàng liền để cho bọn họ hảo hảo cảm thụ một chút, cái gì gọi là tự vả vào miệng. Không phải là biểu diễn tài nghệ sao? 

Trợn to con mắt chó của các ngươi nhìn cho rõ ràng! 

Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng dậy, ấn xuống đầu vai Mộ Hùng để ông ngồi xuống. 

Một thân hồng y, đón gió mà đứng, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ không có một tia tức giận, ngược lại mang theo lạnh nhạt bình tĩnh mỉm cười. Phảng phất người bị chế nhạo không phải là nàng. 

Nàng tiêu sái tùy ý, vân đạm phong khinh, khiến cho thanh âm chê cười bốn phía mờ dần. 

Phảng phất nếu bọn họ còn tiếp tục, liền giống như một hài đồng vô tri ở trước mặt đại nhân kêu gào. 

Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều tập trung vào bóng dáng hồng y kinh diễm.

Thái Hậu nhìn Mộ Khinh Ca nhanh nhẹn đứng lên, cười nhiều hơn vài phần thâm ý: "Hài tử Mộ gia không tồi. Lời nói trong miệng những đứa trẻ này cũng là không nhẹ không nặng. Hoàng đế, ngươi cần phải dặn dò một phen, chúng ta cùng Mộ gia chính là thông gia."

Ánh mắt Tần Thương lóe lên, cũng không giải thích. Chỉ là hạ mắt lên tiếng: "Vâng."

"Khinh Ca, ngươi..." Mộ Liên Dung có chút lo lắng giữ chặt góc áo Mộ Khinh Ca. 

Mộ Khinh Ca đem góc áo nhẹ nhàng rút ra, đối với nàng mỉm cười an ủi. Sau đó, liền bước nhanh ra, không có như tưởng tượng nhảy lên đài, mà là từng bước một, thuận theo bậc thang mà lên. 

Mộ Khinh Ca xuất hiện, khiến sát ý lạnh băng trong mắt Tư Mạch như được phóng thích. 

Hắn tựa hồ đoán được suy nghĩ của tiểu nhân nhi trong lòng, đem sát ý toàn bộ thu hồi, an tâm xem biểu diễn. 

Đây chính là lần đầu tiên tiểu Ca nhi vì hắn biểu diễn đấy.

Người nam nhân này, hoàn toàn quên mất nguyên nhân lúc đầu Mộ Khinh Ca lên đài. Chỉ mong chờ xem kế tiếp biểu diễn như thế nào làm hắn tâm động. 

Cho dù Mộ Khinh Ca chỉ đứng trên đài, hắn đều cảm thấy đều là cảnh đẹp ý vui, so với lúc trước những thứ ngổn ngang kia biểu diễn, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. 

Mộ Khinh Ca từng bước đi thoải mái. Cái loại tùy tính lạnh nhạt này, tựa hồ làm cho người ta liên tưởng đến lúc trước bộ dáng của Tư Mạch từ trên trời bước xuống. 

Nàng trực tiếp đi về hướng nhạc sư cung đình, trước mặt họ nói nhỏ một phen. 

Chờ tới khi nhóm nhạc sư mang theo ánh mắt kinh ngạc, hoảng hốt gật đầu, nàng mới đi lên đài, đối với Hoàng đế nói: "Hoàng thượng, biểu diễn của Khinh Ca có chút đặc thù, còn cần thêm một người phụ trợ."

"Ồ?" Tần Thương nghi hoặc, liền hỏi: "Cần người nào?"

Lời này vừa nói ra, chính là đem quyền chủ động đặt vào tay Mộ Khinh Ca. 

Lập tức, khiến cho Tần Cẩn Hạo khẩn trương lên. Dường như hắn có thể xác định người Mộ Khinh Ca muốn tìm, chính là hắn. Mà hắn không muốn phối hợp với phế vật Mộ Khinh Ca này, biểu diễn tiết mục đoạn tụ. 

Trong ánh mắt lạnh lùng, cảm giác chán ghét gần như phá ra. 

Tần Cẩn Hạo thấy Mộ Khinh Ca nhìn về hướng mình, trong lòng càng hận! Thầm nghĩ: Mộ Khinh Ca, ngươi quả nhiên không thay đổi. Lúc trước đối với ta cố ý lạnh nhạt, bất quá là lạt mềm buộc chặt. Trước mắt, lại muốn nắm lấy cơ hội chiếm tiện nghi ta đúng không!

Mộ Khinh Ca đứng trước mặt Tần Cẩn Hạo, không bỏ lỡ sự chán ghét và sát ý mà hắn cực lực che giấu. Ngay khi người sau gần như muốn mở miệng cự tuyệt, Mộ Khinh Ca nhẹ giơ lên tay, chỉ ngón tay vào người bên cạnh hắn, câu môi cười: "Ta muốn nàng."

Lập tức, tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung vào người bị Mộ Khinh Ca chỉ. 

Tần Diệc Dao bị chọn trúng cũng sửng sốt, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng. 

Hỗn đản! Cư nhiên bị chơi xỏ! 

Sắc mặt Tần Cẩn Hạo trắng đen đan xen, tức giận đến hàm răng rung động. 

Hắn dám khẳng định, Mộ Khinh Ca cố ý. Hắn thấy Mộ Khinh Ca sau khi lựa chọn Tần Diệc Dao, liếc mắt thoáng qua nhìn hắn châm chọc. 

"Cái này..." Tần Thương có chút do dự.

Thái Hậu lại đúng lúc mở miệng: "Hoàng đế, bọn hắn vốn là vị hôn phu thê, thê tử hiệp trợ trượng phu biểu diễn, có gì không thể?"

Lời này vừa nói ra, coi như Hoàng đế muốn phản đối, cũng không tiện mở miệng. Đành phải gật đầu cam chịu. 

Vị hôn phu thê? 

Bốn chữ này, bay bổng chui vào trong tai Tư Mạch, lập tức tâm tình tốt đẹp lúc trước bị nữ tử mà Mộ Khinh Ca chọn trúng hợp tác làm phá hư hết.

Lại nhìn Tần Diệc Dao, trong mắt đã hiện lên sát ý. Nếu không phải hắn thu liễm thỏa đáng, chỉ sợ sẽ đem tiểu nha đầu dọa sợ tại chỗ. 

"Chủ tử, nữ, nữ! Những người kia chỉ là không biết thân phận thực sự của vị kia mới loạn điểm uyên ương!" Cô Nhai trong lòng ai thán. 

Thánh chủ sáng suốt thần võ của bọn hắn, đã dần dần biến thành một bình dấm chua rồi. 

Cô Nhai ôm lấy tâm tan nát của mình, nhưng hắn lại không biết, chủ tử của mình trước mắt căn bản không có minh bạch bản thân đối với Mộ Khinh Ca là dạng tâm tình gì. 

Có lẽ, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đi! 

Tần Diệc Dao bước lên vũ đài, đứng trước mặt Mộ Khinh Ca. Mặt lạnh nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Mộ Khinh Ca giương môi cười: "Khiêu vũ."

"Khiêu vũ!" Tần Diệc Dao cả kinh trợn to hai mắt. Nàng không biết khiêu vũ. "Ta không biết." Không chút do dự, nàng liền nói ra sự thật. 

Thế nhưng, Mộ Khinh Ca lại không quan tâm nói: "Không quan hệ, ta mang ngươi."

Tần Diệc Dao khiếp sợ càng lớn. Múa gì mà không cần học, có thể lên đài hay sao? 

Trong lúc nàng khiếp sợ, còn có rất nhiều người hiếu kỳ chờ đợi. Nhạc sư dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó lúc trước, tấu ra khúc nhạc lạ lẫm. 

Nhịp trống vang lên, tiết tấu thanh thoát sống động, vần điệu cổ xưa triền miên lại mang theo tia âm vang nhạc khúc kéo dài chậm rãi chảy vào. 

Trong lòng Mộ Khinh Ca tán thưởng, những nhạc sư cung đình này quả nhiên không phải là ngồi không, thế mà lại có thể đem bài gốc phục hồi như cũ không rời rạc. 

Chưa từng nghe qua nhạc khúc, đã làm cho người rung động. Bọn hắn không quên vừa mới nãy Mộ Khinh Ca trước mặt nhạc sư thì thầm hồi lâu. Nếu đoán không sai, nhạc khúc như tiên nhạc làm cho toàn thân người ta đều muốn nhảy múa là do Mộ Khinh Ca sở tác. 

Hoàn khố thiếu gia, biến thành đại sư nhạc khúc! Điều này sao có thể? 

Mọi người trong lúc khiếp sợ, Mộ Khinh Ca lại hướng Tần Diệc Dao đưa tay ra.

Gió đêm vũ động, thổi rối loạn tóc của nàng, phất qua hồng y cẩm bào. Bàn tay trắng nõn như ngọc đưa ra trước mắt, trong hoảng hốt, Tần Diệc Dao đem tay mình đặt vào trong đó. 

Đột nhiên, bàn tay nắm chặt, một dòng nước ấm từ đầu ngón tay truyền vào, nhanh chóng bao phủ toàn thân. 

Không chờ nàng làm ra cái gì, một tay đã trèo lên hông nàng, đem nàng lại gần hơn phía trước. Bừng tỉnh, nàng chỉ thấy được dung nhan tuyệt thế của Mộ Khinh Ca. 

Trong mắt Tần Diệc Dao kinh hãi, muốn giãy giụa khỏi bàn tay Mộ Khinh Ca đặt bên hông nàng. Thế nhưng, toàn bộ người lại bị nàng (Mộ Khinh Ca) kéo đứng lên, theo khúc nhạc lạ lẫm, nhảy lên bước nhảy chưa bao giờ thấy qua.