Edit: Diệp Lưu Nhiên

Biểu tình Manh Manh nghiêm túc nói: "Theo kinh nghiệm của bảo bảo, nơi này nhất định có đồ nó muốn, mới có thể kích động như thế."

"Nơi này?" Mộ Khinh Ca đánh giá xung quanh mình một chút.

"Ai nha! Không phải nơi này đâu! Là nơi chủ nhân đang ở hiện tại đó! Nó khẳng định cảm nhận được cái gì mới có thể trở nên động kinh như thế!" Manh Manh nói.

Ai ngờ nó vừa dứt lời, quả trứng hỗn độn đã bay tới mặt nó. Dường như muốn hung hăng đụng ngã, phản kích lại lời nhận xét 'động kinh' trong miệng nó kia!

Manh Manh ôm đầu trốn đi, quả trứng hỗn độn không ngừng đuổi theo.

Thỉnh thoảng lại phân ảnh xuất hiện quanh Mộ Khinh Ca.

"Chủ nhân chủ nhân, ngài mau mau tìm hiểu một chút xem bên ngoài rốt cuộc có cái gì rước lấy động tĩnh của nó như vậy đi! Chúng ta mà không đoạt đồ vật kia mang tới đây là phỏng chừng nó sẽ không bỏ qua đâu!"


Khóe miệng Mộ Khinh Ca co quắp, nói: "Được rồi, ta đã biết. Ngươi bảo trọng." Sau đó quay người lại biến mất trong không gian.

Trải qua trong không gian, so với bên ngoài chỉ là một cái chớp mắt.

Giống như Mộ Khinh Ca mới chớp mắt một cái, đã khôi phục như thường.

Nàng nhìn về phía Cung Tuyết Nhai, hỏi: "Vô Cấu sơn trang, cái tên thoát phục khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ siêu phàm. Cũng không biết xây dựng từ khi nào, vì sao lại xây ở đây? Trong sơn trang lấy nữ tử làm chủ, Trang chủ và Thiếu trang chủ đều là nữ. Điểm này, ta du lịch nhiều nơi, ngược lại rất ít thấy."

Lời nói của nàng giống như chỉ tùy ý tán gẫu về lịch sử của Vô Cấu sơn trang.

Cung Tuyết Nhai không sinh nghi, chỉ nói: "Vô Cấu sơn trang tồn tại ít nhất cũng có mấy ngàn năm. Nghe nói tổ tiên ta từng được một vị cao nhân phù hộ, sau đó ứng theo mệnh của vị cao nhân mà thành lập nên Vô Cấu sơn trang. Còn về vì sao nữ tử làm đương gia, cũng là vì vị cao nhân kia yêu cầu."


"Thần kỳ như vậy? Vì sao vị cao nhân kia lại thành lập nên Vô Cấu sơn trang?" Mộ Khinh Ca tò mò nói.

Nhưng Cung Tuyết Nhai chỉ hơi hơi mỉm cười, không nói thêm gì.

Chỉ nói: "Mộ công tử vừa tới, chắc hẳn cũng mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này, trên dưới sơn trang đều vì chuyện của Vạn Kiếm Phong khiến lòng người hoảng sợ. Hôm nay chậm trễ công tử một ngày, ngày mai sẽ mở tiệc khoản đãi công tử."

Ý tiễn khách đã rất rõ ràng, Mộ Khinh Ca sao lại nghe không hiểu?

Nàng mỉm cười, không mạnh mẽ lưu lại, mà thuận theo đứng lên, nói với Cung Tuyết Nhai và Cung Giáng Tuyết: "Vậy ta cáo từ trước."

Dứt lời, thong dong rời đi, không có bất kỳ do dự gì.

Sau khi nàng rời khỏi, Cung Giáng Tuyết mới nói với Cung Tuyết Nhai: "Mẫu thân không tin Mộ công tử?"

Cung Tuyết Nhai thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cung Giáng Tuyết: "Ta và hắn lần đầu gặp nhau, làm sao nói tin hay không? Năm đó vị tiền bối kia nhờ chúng ta trông coi một vật, là bí mật lớn nhất của sơn trang chúng ta, quyết không thể dễ dàng tiết lộ."


"Nhưng mà, vị tiền bối kia cũng từng nói qua, Bảo bối đó là vật vô chủ, lưu nó tại đây chỉ vì để nó an độ quãng đời còn lại. Nếu có người hữu duyên đến, cũng không phải là không thể." Cung Giáng Tuyết nói.

Trong ánh mắt Cung Tuyết Nhai mang theo tìm tòi nghiên cứu: "Con cảm thấy, vị Mộ công tử này là người hữu duyên?"

Cung Giáng Tuyết không nói gì.

Cung Tuyết Nhai nhìn nàng hồi lâu, mới nói: "Giáng Tuyết, có phải con thích hắn hay không?"

"Không! Con không có!" Cung Giáng Tuyết cuống quít phủ nhận.

Nhưng thái độ của nàng, ngược lại làm Cung Tuyết Nhai sinh nghi.

Trầm mặc một hồi, Cung Tuyết Nhai mới nói với nữ nhi: "Giáng Tuyết, con cũng biết quy củ. Nếu có thể, mẫu thân không hy vọng con cả đời bị nhốt trong mảnh đất tuyết này. Có thể nhìn thấy bảo vật kia, chỉ có thể là phu quân của các đời Trang chủ. Nếu có người trong bọn họ có thể thu phục bảo vật kia, thì có thể bài trừ lời nguyền của Vô Cấu sơn trang. Giải tán Vô Cấu sơn trang, mang mọi người rời đi. Nếu không thể, chỉ đành để lại nữ giới đời sau sinh ra, vĩnh viễn rời đi. Nếu con cảm thấy Mộ công tử là người hữu duyên, có thể đưa cơ hội này cho hắn thử. Nhưng con phải hiểu rõ ràng, hắn là phu quân của con sao?"
Cung Giáng Tuyết trầm mặc không nói.

Không có ai biết, sự tồn tại của Vô Cấu sơn trang vốn là ân sủng, nhưng thời gian dần qua đã trở thành lời nguyền.

Bởi vì không thể phá vỡ quy củ, nữ tử Vô Cấu sơn trang cả đời không thể rời khỏi vùng đất tuyết, không thể cùng người mình thương ở bên nhau lâu dài. Nếu sinh hạ nhi tử, còn phải chịu đựng thống khổ cốt nhục chia lìa.

Các đời Trang chủ Vô Cấu sơn trang không bị vặn vẹo tính cách dưới lời nguyền này, âu cũng là cái may trong bất hạnh!

Rời khỏi mẫu thân, Cung Giáng Tuyết tùy ý đi lại trong sơn trang.

Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của mẫu thân...

"Nếu con cảm thấy Mộ công tử là người hữu duyên, có thể đưa cơ hội này cho hắn thử. Nhưng con phải hiểu rõ ràng, hắn là phu quân của con sao?"

Là phu quân sao?

Phải không?
Nếu phải thì tốt, nếu không phải...

"Thiếu trang chủ?"

Trong hoảng hốt, Cung Giáng Tuyết nghe thấy một tiếng gọi, kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt nghi hoặc của Mộ Khinh Ca.

"Ta..." Cung Giáng Tuyết nhìn quanh, mới phát hiện mình cư nhiên bất tri bất giác đã đến chỗ ở của Mộ Khinh Ca.

"Thiếu trang chủ tìm ta có việc gì sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Mộ Khinh Ca hỏi, ngược lại khiến Cung Giáng Tuyết bình tĩnh lại.

Nàng cười thuận theo, nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử có muốn biết nguyên nhân chân chính xây dựng nên Vô Cấu sơn trang không?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, cười nhạt nói: "Lòng hiếu kỳ khó tránh khỏi. Nhưng nếu là bí mật của Vô Cấu sơn trang, ta cũng không tiện nghe."

"Nếu ta nói, ta nguyện ý nói cho huynh?" Cung Giáng Tuyết đột nhiên nói.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc, không rõ vì sao Cung Giáng Tuyết bỗng nói vậy.
Cung Giáng Tuyết không để ý tới nàng kinh ngạc, nói: "Sở dĩ Vô Cấu sơn trang thành lập ở đây là bởi vì phía dưới sơn trang có một bảo bối, do nhiều thế hệ chúng ta trông giữ. Mà bảo bối kia chính là Bạch Cốt Yêu Diễm."

Bạch Cốt Yêu Diễm!

Hai mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại.

Nàng tuyệt không thể tưởng được sẽ nhận về đáp án này!

Bạch Cốt Yêu Diễm, trong bảng xếp hạng dị hỏa do Hàn Thải Thải sắp xếp, ở vị trí thứ ba dưới Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm và Bát Hoang Hư Không Viêm!

Thuộc về lửa lạnh, đại biểu lạnh vô cùng.

Khó trách, khó trách Vô Cấu sơn trang phải xây dựng ở vùng đất tuyết. Cũng khó trách quả trứng Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm sẽ hưng phấn như thế.

Mộ Khinh Ca không quên, lý do lúc trước Tư Mạch nói khiến nàng muốn thu phục Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.
Là bởi vì thuộc tính của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, có thể cắn nuốt bất kỳ loại dị hỏa nào khiến mình phát triển. Khởi điểm thấp, nhưng có thể sáng tạo ra kỳ tích!

Quả trứng hỗn độn hưng phấn, thì ra là muốn nuốt Bạch Cốt Yêu Diễm!

Mộ Khinh Ca cơ hồ hiểu rõ trong nháy mắt.

Cung Giáng Tuyết không nhận ra Mộ Khinh Ca khiếp sợ, tự mình nói: "Bạch Cốt Yêu Diễm này kỳ thật đã tiến vào giai đoạn già yếu."

Tiến vào giai đoạn già yếu, đó chính là trạng thái yếu nhất của Bạch Cốt Yêu Diễm!

Đôi mắt Mộ Khinh Ca bốc lên ánh lửa. Nếu Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm muốn nuốt Bạch Cốt Yêu Diễm, nàng đương nhiên sẽ giúp nó!

"Huynh muốn có nó không?" Cung Giáng Tuyết hỏi.

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, không dối lòng nói không muốn. Mà gật đầu, thừa nhận tâm tư của mình.
Cơ hồ nàng vừa gật đầu, dường như trong không gian nàng cảm nhận được quả trứng hỗn độn kích động hưng phấn. Giống như Bạch Cốt Yêu Diễm ngay tại trước mắt nó, chờ nó nuốt một ngụm vào.

Thái độ của Mộ Khinh Ca dường như làm cho Cung Giáng Tuyết nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Huynh có biết, muốn tiếp xúc được Bạch Cốt Yêu Diễm cần có yêu cầu gì không?"

"Là cái gì?" Mộ Khinh Ca nói vô cùng kiên định, để lộ ra tâm thái nhất định phải có được Bạch Cốt Yêu Diễm.

Nhưng Cung Giáng Tuyết lại đột nhiên trầm mặc.

Lúc này sắc trời đã tối. Gió đêm mang sương lạnh tới sơn trang, bị khí nóng trong sơn trang hòa tan mà biến thành hơi nước.

Cung Giáng Tuyết trầm mặc hồi lâu, phảng phất hạ quyết tâm, đột nhiên nâng tay lên kéo khăn che mặt của mình xuống. Khăn che mặt rơi xuống, lộ ra mỹ mạo thanh lệ vô song của nàng.
Khi thấy Cung Tuyết Nhai, Mộ Khinh Ca phần nào đoán ra được vài điểm dung mạo của Cung Giáng Tuyết.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn kinh diễm một chút.

'Trên thế giới, cư nhiên có nữ tử thanh lệ như tuyết.' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ trong lòng.

Nếu nói Mộ Khinh Ca là ánh nắng, vậy Cung Giáng Tuyết chính là tuyết sương. Không lạnh, lại vô cùng thanh thấu, thuần mỹ. Mang theo bông tuyết mềm xốp thanh cao.

Cung Giáng Tuyết dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca, thêm vài phần e lệ.

Nàng không cúi đầu, mà là lấy hết dũng khí hỏi vấn đề nhất định muốn biết: "Mộ công tử, huynh nguyện ý cưới ta không?"