Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Trong phủ Trường Nhạc công chúa, thời điểm Tần Diệc Dao từ trong hôn mê tỉnh lại, đã gần tới giờ Tý (Gần mười hai giờ đêm).

Nhìn đám nữ tỳ thắp sáng đèn trong phòng, trong đầu nàng không ngừng hiện ra một ít hình ảnh đứt quãng. Trong hình ảnh đó, nàng tựa như thay đổi thành một người khác.

Gương mặt Tần Diệc Dao đỏ lên, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Thông minh như nàng, đã đoán được trên người mình xảy ra chuyện gì. Mà chuyện như vậy, khiến lòng nàng còn sợ hãi. Đồng thời cũng may mắn chính mình không làm cái chuyện gì không thể vãn hồi.

"Công chúa, người đói bụng sao? Nô tỳ sẽ bưng cho người chút thức ăn tới đây." Thắp đèn xong, tỳ nữ đi đến trước người nàng hỏi.

"Đợi một chút." Tần Diệc Dao lên tiếng gọi nàng lại. Mấp máy môi, mới nhẹ giọng nói: "Trên đường hồi phủ, ta có một chút không thoải mái. Không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, ngươi đem chuyện trải qua nói một lần."

"Vâng." Tỳ nữ không nghi ngờ gì, lập tức đem chuyện trải qua nói ra.

Bao gồm Mộ Khinh Ca đột nhiên thay đổi chủ ý, ở y quán bên đường giúp Bạch Tịch Nguyệt trị liệu. Sau đó lại để người Mộ phủ đem nàng ta tiếp về phủ, bản thân tự mình đưa công chúa trở về, lại ở ngoài cửa thủ hộ hồi lâu mới rời đi, đều một năm một mười nói ra.

Nghe xong lời tỳ nữ nói, Tần Diệc Dao tim đập có chút loạn.

Bừng tỉnh đuổi tỳ nữ kia đi, nàng nhìn ánh nến, ở trong ngọn lửa nhảy lên kia, suy nghĩ xuất thần. 

"Mộ Khinh Ca, ngươi rốt cuộc là dạng người gì?" Tần Diệc Dao nỉ non lên tiếng. Mang theo nghi hoặc, mang theo khó hiểu.

Mộ Khinh Ca, người người đều nói hắn là một phế vật vô dụng, vô sỉ hoàn khố. Nhưng khi nàng chân chính tiếp xúc, lại phát hiện hắn căn bản không phải như thế. Hắn so với bất luận kẻ nào còn có thể cho nàng một loại cảm giác an tâm, so với bất luận kẻ nào còn chính nhân quân tử.

Chuyện xuân dược này, hắn xử lý thích đáng như thế, không hề tổn hao danh dự của nàng. Thậm chí bởi vì không yên tâm, lại tự mình chờ đợi, xác định bản thân không có việc gì, mới im lặng ly khai.

Tinh tế suy nghĩ, Tần Diệc Dao cảm giác trái tim đóng băng của mình càng ngày càng ấm. Trên khuôn mặt kiều diễm, phát ra một mạt tươi cười từ nội tâm, lan đến khóe miệng.

Trong phủ Trường Nhạc công chúa, Tần Diệc Dao bị ôn nhu trong lòng bủa vây. Mà ở bên kia Lạc Đô, trong quán trà bình thường, một màn kiều diễm cuối cùng cũng kết thúc.

Bạch Tịch Nguyệt mặc tốt y phục của mình, trên da thịt trắng nõn còn lưu lại vết hồng thẹn thùng.

"Điện hạ, về sau Tịch Nguyệt chính là người của điện hạ." Hầu hạ Tần Cẩn Hạo mặc y phục, Bạch Tịch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn, đem gương mặt mình dán tại phần lưng rộng lớn của hắn.

Ánh mắt Tần Cẩn Hạo lóe lên, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên nụ cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé ôm hông mình, ôn nhu nói: "Yên tâm, bổn vương quyết không phụ khanh."

Nói xong, hắn lôi kéo tay nàng, đem cả người nàng đưa đến trước mặt mình, hỏi: "Hiện tại có thể nói cho bổn vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Duệ Vương muốn dò hỏi tới cùng, Bạch Tịch Nguyệt đã sớm dự liệu được.

Cho nên, nàng không chút hoang mang gật đầu, đem lí do thoái thác đã sớm nghĩ kĩ trong lòng nói ra.

Nàng nghĩ kỹ rồi, nàng muốn nói sự thật, như vậy mới có thể để Duệ Vương thay nàng báo thù. Đương nhiên, có chút chi tiết nên giấu đi, không nên để Duệ Vương biết rõ chi tiết đấy, nàng tuyệt sẽ không nói.

Con ngươi như thủy, nhanh chóng nhiễm lên một tầng mờ mịt. Bạch Tịch Nguyệt mềm mại không xương tựa trong ngực Tần Cẩn Hạo, nói: "Tịch Nguyệt vốn là cùng Trường Nhạc công chúa còn có Mộ ca ca tham gia hội hoa săn thú, chỉ là Tịch Nguyệt hồi lâu không thấy điện hạ, hy vọng có thể ở hội hoa săn thú xa xa nhìn một cái. Thế nhưng, còn chưa nhìn thấy điện hạ, ta lại trong lúc vô ý đụng vào Thái tử."

Chuyện mình bị phạt, không trắng trợn tuyên ra ngoài. Cho nên một nữ tử khuê phòng như Bạch Tịch Nguyệt không biết, Tần Cẩn Hạo cảm thấy đây là bình thường.

Đương nhiên, trong lòng hắn cũng hơi hơi cảm động tình nghĩa nữ tử trong ngực đối với mình. Chẳng qua, cũng chỉ là một cái chớp mắt thôi.

Khi hắn nghe được từ "Thái tử", trong mắt hắn liền bịt kín một tầng hàn băng, khóe mắt cũng hiện ra lệ khí.

Bạch Tịch Nguyệt không phát giác được Tần Cẩn Hạo khác thường, tiếp tục nói lí do thoái thác trong lòng: "Sau đó, Thái tử liền cưỡng ép đưa Tịch Nguyệt tới một nơi vắng vẻ, ý đồ...ý đồ..." Nghĩ đến bản thân lúc trước tuyệt vọng, trong lòng Bạch Tịch Nguyệt trừ bỏ hận, còn có sợ hãi.

Thân mình nàng không nhịn được khẽ run rẩy, nước mắt càng không ngăn được chảy xuống.

Tần Cẩn Hạo nhíu mày, vì mau chóng làm rõ chuyện kế tiếp, hắn đem nữ tử trong ngực ôm chặt hơn chút, tựa như cho nàng an ủi.

Đối với hành động của Tần Cẩn Tu, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được. Sinh khí sao? Tần Cẩn Hạo không cảm thấy. Ngược lại, trong lòng hắn dâng lên một loại khoái cảm.

Cảm thấy bị Tần Cẩn Tu nhìn thấy, tính kế nữ tử, cuối cùng lại thành nữ nhân của hắn. Nhớ tới, liền cảm thấy hả giận.

Cảm nhận được hai cánh tay ôm mình dùng sức buộc chặt, Bạch Tịch Nguyệt trong lòng ấm áp. Cảm thấy lựa chọn của mình không sai, Duệ Vương là đối với nàng có tình, mới có thể thuơng tiếc nàng, dùng hành động an ủi nàng.

"Cũng may về sau, Trường Nhạc công chúa kịp thời đến, bức Thái tử rời đi. Thế nhưng độc trên người Tịch Nguyệt lại... Tịch Nguyệt vừa bị thương vừa trúng độc, bị đưa về Mộ gia, sợ hãi không nơi nương tựa, vì tự cứu, ta liền trộm ra ngoài, tìm kiếm biện pháp cứu chữa. Ở lúc tuyệt vọng, khiến Tịch Nguyệt gặp được điện hạ. Này hết thảy, thật giống như trời cao chú định." Bạch Tịch Nguyệt nói xong, trên khóe mắt đã nhiễm lên màu sắc hạnh phúc.

Nghe xong Bạch Tịch Nguyệt giải thích, Tần Cẩn Hạo ánh mắt lóe lóe, giữa kẽ hở cúi xuống hôn nàng, thương tiếc nói: "Ủy khuất nàng. Yên tâm, ta sẽ vì nàng lấy lại công đạo."

Những lời này, đúng là lời Bạch Tịch Nguyệt muốn. Giờ phút này, nghe được Duệ Vương chủ động đưa ra, trong lòng càng vô cùng thỏa mãn.

"Vậy Mộ Khinh Ca đâu?" Tần Cẩn Hạo đột nhiên hỏi.

Nhắc tới Mộ Khinh Ca, ánh mắt Bạch Tịch Nguyệt lập tức lạnh lẽo, lập tức toát ra bộ dáng đáng thương thê thảm: "Mộ ca ca làm sao có tâm tư quản ta? Sau khi Tịch Nguyệt được cứu trợ, hắn cũng chỉ vội vội vàng vàng đem Tịch Nguyệt ném tại y quán bên đường, sau đó liền đưa Trường Nhạc công chúa hồi phủ."

"Hắn cư nhiên không quan tâm nàng?" Tần Cẩn Hạo ánh mắt đen tối, thanh âm bình tĩnh khó phân hỉ nộ.