Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Con thỏ lớn quá!" Thanh âm Mộ Dực Trần khiếp sợ truyền từ phía sau.

Hắn xoa xoa mắt đi tới cạnh Mộ Khinh Ca đánh giá Hống, lập tức tỉnh rượu: "Con thỏ lớn từ đâu ra vậy?"

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, cũng thấy sau lưng hắn là Mộ Tuyết Vũ đang ôm vẻ mặt khiếp sợ. Nàng hỏi: "Hiện giờ các ngươi đang ở tu vi gì?"

Ách!

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ cảm nhận lại chút, đều kinh ngạc: "Tử cảnh đỉnh, nhưng hình như không phải là tất cả."

"..." Mộ Khinh Ca trầm mặc.

Đêm qua nàng và Khương Ly đều phát hiện sau khi trở về, tu vi hai người họ không thay đổi, đều còn ở Ngân cảnh. Lúc này hỏi Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ là vì thấy tu vi họ thay đổi bị áp chế xuống điểm giới hạn Lâm Xuyên.

"Chẳng lẽ người đi ra từ Lâm Xuyên sẽ không bị ảnh hưởng đến tu vi?" Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

"Lão đại, tại sao lại vậy?" Mộ Dực Trần hơi hoảng.

Mộ Khinh Ca thu liễm suy nghĩ, nói: "Không cần lo lắng, chỉ là bị Lâm Xuyên áp chế cảnh giới thôi."

Nghe giải thích này, Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ mới thở phào.

Nếu không họ thật sự có cảm giác mình bị đánh về lúc mới sinh!

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca tiếp đón, tự mình nhảy lên lưng Hống trước.

Dẫm dẫm mấy phát, rất là thoải mái.

"Một vừa hai phải thôi!" Hống cảnh cáo lập tức vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cong môi, không đáp lại.

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ cũng đi lên theo. Ngay sau đó Hống đột nhiên bay lên trời, nháy mắt biến mất trên hoàng cung Cổ Vu quốc.

Khương Ly dựa vào bên cửa sổ, nhìn Mộ Khinh Ca rời đi. Thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, nàng mới ngáp một cái về giường lớn của mình: "Tối qua lão nương cả đêm không ngủ, hôm nay phải bổ sung, không gặp ai cả!"

Trên bầu trời, ba người vất vả ngồi ổn.

Tốc độ của Hống vượt xa dự đoán của Mộ Khinh Ca, dựa theo tốc độ này, không đến nửa ngày là có thể trở lại Tần quốc.

"Chếch hướng tây bắc, ngươi đừng chạy sai." Mộ Khinh Ca nói.

Con thỏ to bự chỉ thở gấp một tiếng, đẩy nhanh tốc độ.

...

Tần quốc, Lạc Đô.

Lần nữa trở lại đây, Mộ Khinh Ca bỗng dâng lên cảm giác cảnh còn người mất.

Nàng đáp xuống ngoài thành, thu Hống vào không gian. Đứng ở nơi xa chăm chú nhìn cổng thành, không sốt ruột đi vào.

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ đi theo sau nàng, thấy nàng im lặng nên không hé răng.

Cảm khái trong lòng, Mộ Khinh Ca mới nhấc bước nói với hai người: "Đi thôi."

"Tiểu... tiểu tước gia!" Một binh sĩ đứng trên tường thành nhìn thấy bóng người hồng y lóa mắt, lập tức thất thanh hô, không ngừng xoa xoa mắt mình.

"Ngươi hoa mắt à? Tiểu tước gia sao lại sẽ..." Bên cạnh có một tên định trêu ghẹo hắn, ngó thấy bóng ảnh hồng y kia, đột nhiên im bặt.

"Mau! Mau đi bẩm báo tướng quân!" Tỉnh hồn lại, người trên tường thành hỗn loạn.

Mộ Khinh Ca đang chậm rãi tới gần căn bản không biết mình xuất hiện cư nhiên dẫn đến hồi nhốn nháo.

Khi nàng mang theo Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ tới dưới cổng thành, trong thành bỗng có đội binh mã chạy ra dẹp yên bá tánh đang xếp hàng vào thành sang một bên, nhường ra không gian.

Các bá tánh đang kinh ngạc, lại thấy tướng quân thủ thành dẫn theo tất cả binh tướng oai hùng xuất hiện, quỳ một gối xuống đất.

"Thần, tướng quân thủ thành Viên Vinh, không biết Tiểu tước gia trở về, chưa nghênh đón từ xa, mong Tiểu tước gia thứ lỗi!" Vị tướng quân cao giọng hữu lực.

Binh tướng còn lại sôi nổi quỳ xuống đất đồng thanh: "Cung nghênh Tiểu tước gia hồi Đô!"

"Cung nghênh Tiểu tước gia hồi Đô!"

"Là Tiểu tước gia đã trở lại!"

"Tiểu tước gia! Tiểu tước gia chúng ta trở về đâu?"

Bá tánh hoảng sợ, chờ phản ứng lại đều sôi nổi tìm kiếm bóng dáng Mộ Khinh Ca. Không uổng công, bọn họ thấy được ba người Mộ Khinh Ca đi tới tường thành.

"Đúng là Tiểu tước gia!"

"Là thật là thật kìa! Ta đúng là tam sinh hữu hạnh! Chỉ đi tập thôi cũng có thể gặp được Tiểu tước gia trở về!"

"Cung nghênh Tiểu tước gia hồi Đô!!!"

"Cung nghênh Tiểu tước gia hồi Đô!!!"

Các bá tánh đồng loạt quỳ xuống, thật lòng nghênh đón Mộ Khinh Ca trở về.

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt. Nàng không muốn gióng trống khua chiêng. Không ngờ nàng rời đi lâu như vậy, tướng sĩ thủ thành liếc mắt một cái vẫn nhận ra nàng.

Mộ Khinh Ca tới trước mặt Viên Vinh, nói: "Đứng lên đi."

"Tạ Tiểu tước gia!" Viên Vinh đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ng.ự.c nghiêm trang, như muốn thể hiện bản thân oai hùng chí khí trước mặt Mộ Khinh Ca.

"Mọi người đều đứng lên đi." Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng, nói với binh tướng và bá tánh đang quỳ.

"Tạ Tiểu tước gia!"

Mọi người hô chỉnh tề, đứng dậy, nhưng vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng chiếu thẳng Mộ Khinh Ca. Sự vui mừng giống như người thân của mình đã trở về.

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ bị ngạc nhiên trước tràng cảnh này. Bọn họ không biết thì ra lão đại của mình có được lòng dân như vậy!

"Tiểu tước gia, để mạt tướng hộ tống ngài hồi phủ!" Viên Vinh chủ động đề nghị.

Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Không cần làm phiền, ta tự mình về."

"Cái này..." Viên Vinh khó xử: "Trước mắt tin tức Tiểu tước gia hồi Đô sợ là đã lan vào thành. Nếu không có ai mở đường, mạt tướng sợ Tiểu tước gia một bước khó đi!"

Nói xong hắn lại cười khổ, trái ngược với sự kích động giữa hàng lông mày.

"Đúng vậy! Tiểu tước gia, để chúng ta đưa ngài về phủ!"

"Có thể hộ tống Tiểu tước gia hồi phủ, là vinh hạnh cả đời chúng ta!"

Bá tánh cũng náo loạn theo.

Mộ Khinh Ca cười lắc đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ. Hai người lập tức hiểu ý nàng.

Ngay sau đó ba người lập tức biến mất, khiến quần chúng kinh ngạc.

Đợi khi ba người xuất hiện lại, đã đáp xuống ngoài cửa Mộ phủ.

Mộ Khinh Ca nói với hai người: "Vốn định lặng lẽ trở về, không thể tưởng được lại gây ra động tĩnh lớn. Nơi này chính là Mộ phủ." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn ba tấm biển dưới mái hiên.

"Sắc kiến thừa kế Vĩnh Ninh công phủ... Hộ quốc kim ngô Đại tướng quân phủ... Mộ phủ..." Mộ Dực Trần thấp giọng đọc tên ba tấm biển.

Mỗi lần đọc ra một chữ, lòng hắn lại nóng thêm một phần. Mộ Tuyết Vũ cũng tương tự thế, tuy nàng không dễ dàng phát ti3t cảm xúc ra ngoài như Mộ Dực Trần, nhưng hốc mắt cũng ươn ướt, cảm xúc dào dạt.

"Sắc kiến thừa kế Vĩnh Ninh công phủ, Hộ quốc kim ngô Đại tướng quân phủ, Mộ phủ." Mộ Khinh Ca nhìn ba tấm biển, nội tâm dâng trào tất cả kỷ niệm.

Lúc nàng trọng sinh từ Lạc Nhật hoang nguyên, được Mộ Hùng mang về.

Lần đầu mới thấy ba tấm biển đã bị chấn động. Đặc biệt là tấm bảng sơn đen, viết mực chu sa "Hộ quốc kim ngô Đại tướng quân phủ". Từng vết khắc đều ẩn chứa nhiệt huyết nơi sa trường, kim qua thiết mã.

Hiện giờ nàng đã trở lại, mang về cho Mộ Hùng thêm đứa cháu, còn có... Mộ Liên Thành nằm an tĩnh trong không gian nàng!

Kẽo kẹt!

Đại môn Mộ phủ mở ra chậm rãi.

Bên trong có một người đi ra, bất chợt sửng sốt khi thấy ba người đứng ngoài cửa.

Chờ lúc thấy rõ Mộ Khinh Ca, lại không nhịn được dụi mắt, lập tức hô to: "Tiểu tước gia đã trở lại!!! Tiểu tước gia đã trở lại!!!"

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn, nhận ra thân phận hắn.

Đại quản gia Mộ phủ đã từng là lão tướng dưới sa trường, nay xuất ngũ ở lại Mộ phủ thay Mộ Hùng xử lý công việc.

...

"Gia gia, con đã về."

Thanh âm quen thuộc khiến Mộ Hùng đang chăm sóc cây cỏ chợt ngẩn ra, khó tin quay đầu lại, thấy Mộ Khinh Ca đang đứng trước mặt ông.

Tiếng xẻng xúc đất rơi loảng xoảng

Quản gia cùng Mộ Khinh Ca tiến vào Mộ phủ, âm thầm lau khóe mắt. Đi lên nhặt lấy cái xẻng sắt, nói với Mộ Hùng: "Lão công gia, Tiểu tước gia của chúng ta đã trở lại!"

Mộ Hùng nhanh chóng đi tới chỗ Mộ Khinh Ca, con mắt trừng lớn nhiễm một tầng sương.

"Ca nhi! Đúng là Ca nhi!" Mộ Hùng không màng đôi tay dính bùn, bắt lấy tay Mộ Khinh Ca. Xúc cảm chân thật mới khiến ông tin tất cả đều là thật.

"Ha ha ha ha!!!" Mộ Hùng ngửa đầu cười ha hả, đầy bụng tưởng niệm: "Trở về là tốt, trở về là tốt."

Mộ Khinh Ca bị Mộ Hùng ôm vào lòng, lập tức cảm thấy chóp mũi lên men.

Đối với Mộ Hùng, bất kể nàng lang bạt đi nơi nào, sáng tạo vinh quang cỡ nào, đều không thắng nổi một câu nàng về nhà.

"Gia gia, con đã về." Mộ Khinh Ca lặp lại lần nữa.

Khóe mắt Mộ Hùng ứa lệ, mạnh mẽ nuốt về. Ông cẩn thận đánh giá Mộ Khinh Ca: "Gầy quá, Ấu Hà và Hoa Nguyệt có chăm sóc con tốt không thế?"

Mộ Khinh Ca phụt cười: "Con nào có gầy?"

"Sao lại không gầy?" Mộ Hùng trừng mắt. Sau đó ông tùy hứng nói: "Ta mặc kệ lần này con về bao lâu, tóm lại ngày nào con ở đây đều phải ăn thịt cá bồi bổ cho ta!"

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng rời khỏi cái ôm Mộ Hùng, nói: "Gia gia, lần này con dẫn về hai người cho ngài."

Thân mình Mộ Hùng cứng đờ.

Ông không ngốc, sao không nghe hiểu ý trong câu nói Mộ Khinh Ca?

Ông từng nói, nếu có cơ hội, bảo Mộ Khinh Ca dẫn hai đứa nhỏ về Mộ gia nhận tổ quy tông. Không thể ngờ ngày này tới nhanh như vậy.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn ngoài viện, nói với hai người đang núp sau cửa: "Xuất hiện đi."

Một tiếng, khiến Mộ Hùng kích động đến đôi tay run rẩy.

Trong cặp mắt hổ mang theo cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm ngoài cửa, ngay cả hô hấp cũng bất giác nín lại.

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ từ cửa đi vào. Họ liếc mắt là thấy được Mộ Hùng. Mặc dù Mộ Hùng nhìn qua trông già hơn Tang Thuấn Vương, nhưng khí thế nguyên soái thiết huyết uy vũ sa trường khiến bọn họ có cảm giác thân thiết từ xương cốt.

Hai người kích động tới trước mặt Mộ Hùng, quỳ gối xuống dập đầu với ông.

"Cháu gái Mộ Tuyết Vũ bất hiếu, tới thăm gia gia."

"Cháu trai Mộ Dực Trần bất hiếu, tới thăm gia gia."

Hai người trăm miệng một lời.

Chân Mộ Hùng như đeo chì, cứng đờ bất động. Duỗi tay muốn nâng hai đứa nhỏ dậy, mới phát hiện bàn tay mình run rẩy: "Tốt tốt tốt, đều đứng lên đi, đừng quỳ dưới đất, lạnh."

Một câu gần gũi khiến lòng Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần chua xót. Bọn họ nghe lời đứng lên, một trái một phải ôm lấy cánh tay Mộ Hùng, đầu dựa vào vai ông.

Mộ Hùng nắm chặt tay họ, bao lời muốn nói đều không thể nói ra, chỉ rưng rưng nhìn hai đứa cháu này.

Ba người lần đầu gặp nhau, Mộ Khinh Ca khẽ thở dài lui ra ngoài.

Nàng nhường thời gian và không gian lại cho tổ tôn ba người.

Đại quản gia Mộ gia lui theo nàng, lau sạch khóe mắt, cảm thán nói: "Trước đó vài ngày lão công gia nhận được thư Tiểu tước gia, biết Mộ gia vẫn còn con cháu, kích động đến mấy ngày mấy đêm ngủ không yên. Ông thường thường kể với lão nô, nếu ông trẻ hơn vài tuổi sẽ tự mình tới Trung Cổ Giới. Hôm nay cuối cùng viên mộng. Tiểu tước gia, ngài mau sắp xếp việc cho lão nô đi. Hiện tại trong đầu lão nô rối như tơ vò, thật không biết nên làm gì bây giờ."

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói: "Vậy dọn dẹp hai tiểu viện cho hai người họ ở. Mặt khác an bài rượu thơm đồ ăn ngon, phỏng chừng đêm nay gia gia sẽ chè chén. Cũng thông tri xuống, toàn phủ đêm nay cùng vui."

"Vâng! Lão nô lập tức đi an bài." Lão quản gia khom người thối lui, chưa đến hai bước hắn lại nói: "Tiểu tước gia, từ sau khi ngài rời khỏi, lão công gia vẫn luôn cho người quét tước Trì Vân Uyển của ngài không bị tro bụi, ngóng ngông ngày nào đó ngài sẽ đột nhiên trở về."

Mộ Khinh Ca nghe vậy nội tâm ấm áp. Nàng nhẹ gật đầu, nói với lão quản gia: "Ta đã biết. Đúng rồi, ngươi truyền tin cho cô cô, báo họ trở về một chuyến."

"Vâng, vâng." Lão quản gia rốt cuộc lui ra.

Mộ phủ an tĩnh hồi lâu lại náo nhiệt hẳn lên.

Mộ Khinh Ca trở về Trì Vân Uyển nhìn quanh một vòng, phát hiện đồ đạc không hề thay đổi. Thậm chí đến chiếc bàn trong phòng, ghế ngoài sân, còn có điểm tâm và trái cây bày biện nàng thích ăn.

Tựa hồ nàng chưa bao giờ rời đi.

Mộ Khinh Ca có chút hoài niệm ngồi dưới tàng cây, không bao lâu lại có thị nữ đến thỉnh an: "Tiểu tước gia, lão công gia cho mời."

Mộ Khinh Ca đứng lên, được thị nữ dẫn tới từ đường trong nhà.

Tới bên ngoài từ đường, Mộ Khinh Ca thấy Mộ Hùng, Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ.

Vừa thấy nàng, Mộ Hùng trừng mắt: "Về nhà rồi còn không mau tháo khuyên tai chướng mắt kia xuống?" Hiện giờ toàn bộ Lâm Xuyên đều biết nàng là nữ, còn biết nàng và Thánh Vương bệ hạ có hôn ước. Tiếp tục giả nam thì có vẻ lúng túng.

Mộ Khinh Ca cười bất đắc dĩ, tháo khuyên tai xuống khôi phục thân phận nữ tử.

Đây là lần thứ hai Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ nhìn thấy Mộ Khinh Ca nữ tử, họ kinh ngạc một trận, Mộ Dực Trần ngốc ngốc nói: "Mọi người đều biết thân phận lão đại rồi sao?"

Mộ Hùng hừ một tiếng, nói: "Hiện tại toàn bộ Lâm Xuyên ai mà không biết, Mộ phủ tiểu tước gia chúng ta là nữ?"

"Gia gia, ngài đừng nói xấu con." Mộ Khinh Ca cười đến bên cạnh họ.

Mộ Hùng nghiêm chỉnh nói: "Ca nhi, hiện giờ con là gia chủ Mộ gia. Nếu hai đứa nhỏ đã trở lại, vậy con sắp xếp cho chúng nhập từ đường đi, viết tên bọn nhỏ vào gia phả."

"Nghe gia gia phân phó." Mộ Khinh Ca không hề kháng cự.

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ lập tức kích động.

Bọn họ trở về ngoại trừ thăm Mộ Hùng, chính là muốn danh chính ngôn thuận trở về Mộ gia.

"Đa tạ lão đại!"

"Đa tạ lão đại!"

Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần đồng thanh.

Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu không nói gì thêm, đi qua đẩy cửa từ đường.

Được Mộ Hùng dẫn đường, để Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ lễ bái tổ tiên Mộ gia. Nàng thấy chỗ đặt bài vị Tang Lam Nhược đã trống rỗng, nhưng bài vị Mộ Liên Thành vẫn còn giữ lại.

Lúc này Mộ Hùng giải thích bên tai nàng: "Nhận tin con biết được nương con còn sống trên đời, nên ta sai người gỡ bài vị xuống."

Mộ Khinh Ca không nói gì, dựa theo tộc quy ghi tên Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ vào gia phả.

Mộ gia ít người, bắt đầu từ thế hệ Mộ Hùng thì không còn quá nhiều nghi thức rườm rà.

Nhưng sau khi rời từ đường, Mộ Hùng vẫn nói: "Hôm nay coi như các con đã về Mộ gia. Ngày mai ta sẽ lên diện kiến Hoàng thượng, sau đó chiêu cáo thiên hạ, để người khắp thiên hạ đều biết các con nhận tổ quy tông, là thiếu gia tiểu thư Mộ phủ!"

"Đa tạ gia gia!"

"Đa tạ gia gia!"

Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ đồng thanh.

"Gia gia, ngài có muốn nhìn xem... phụ thân?" Mộ Khinh Ca nhìn Mộ Hùng. Vốn nàng định gọi thẳng tên Mộ Liên Thành, nhưng lời đến bên miệng lại đổi giọng thành phụ thân.

Mộ Hùng giật mình, thất thanh nói: "Con mang nó về?"

Mộ Khinh Ca gật gật đầu.

Nàng dẫn Mộ Hùng vào một gian phòng tương đối âm u, để hai người Mộ Tuyết Vũ đóng kín cửa lại. Sau đó mới vung tay lên đặt Mộ Liên Thành bao gồm huyền băng ra giữa phòng.

"Liên Thành! Hài tử của ta!" Nhìn Mộ Liên Thành nằm trên huyền bằng như chỉ ngủ say, Mộ Hùng lập tức không khống chế được, lão lệ tung hoành.

Trung niên tang thê tang tử, ai biết hai mươi năm nay ông đã sống thế nào!

Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần thấy cảnh này, đều cảm thấy chua xót, yên lặng đứng ở một bên không quấy rầy. Mộ Khinh Ca chờ Mộ Hùng phát ti3t hết nỗi lòng, mới nói: "Gia gia, ngài yên tâm, con sẽ cứu sống phụ thân. Để người hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại bên ngài."

Mộ Hùng lau sạch nước mắt, thở dài chậm rãi lắc đầu: "Ca nhi, con là hài tử ngoan. Nhưng gia gia không mong con gánh vác quá nhiều thứ. Phụ thân con đã đi hai mươi năm rồi, hiện giờ có thể được nhìn lại, ta đã cảm thấy mỹ mãn, không hề mong ước xa xôi gì. Con đừng tự làm khó dễ mình, khiến người ch3t sống lại đâu phải việc dễ? Không bằng chọn ngày lành tháng tốt chôn cất phụ thân con vào phần mộ tổ tiên Mộ gia. Coi như lá rụng về cội, xuống mồ vi an."

Mộ Hùng lựa chọn, khiến Mộ Dực Trần và Mộ Tuyết Vũ đều kinh ngạc.

Bọn họ rốt cuộc hiểu vì sao Mộ Khinh Ca luôn thờ ơ lạnh nhạt với Tang Lam Nhược như vậy.

"Gia gia, không khó. Con đã tìm được cách rồi, chờ con gom đủ là có thể cứu sống phụ thân." Mộ Khinh Ca an ủi.

"Con nói thật? Không có gạt ta? Không phải để ta an tâm?" Mộ Hùng cả kinh.

Ông nhìn Mộ Khinh Ca, nghiêm túc nói: "Ca nhi, nếu con vì cứu sống phụ thân mà tổn thương chính mình, hoặc để bản thân lâm vào nguy hiểm. Vậy ta tình nguyện không cho con làm điều đó. Ta tình nguyện... Liên Thành ch3t vậy cũng tốt."

"Gia gia, sẽ không. Ngài yên tâm đi." Mộ Khinh Ca cầm tay Mộ Hùng, hứa với ông.