Edit: Diệp Lưu Nhiên

Cánh đồng tuyết lạnh giá ở Hàn Tấc, tốp năm tốp ba dị thú nhàn nhã tản bộ. Hình ảnh vạn thú đông đúc đã không còn, nhóm dị thú bị khiêu khích cũng đã quên đi chuyện lúc trước.

Đột nhiên có một chùm sáng từ trên trời giáng xuống, khiến dị thú sợ hãi tránh ra. Cánh đồng tuyết không còn dấu vết dị thú.

Bang bang bang ầm ầm!

Năm bóng người từ trên trời ngã xuống, đáp dưới cánh đồng tuyết.

Cũng may tuyết rơi dày tránh cho họ bị đau.

"Ui...!" Khương Ly ngồi trên đống tuyết đọng, không nhịn được xoa xoa hông: "Lần sau rơi xuống có thể thông báo trước một tiếng hay không, bị ném ngã hai lần xương cốt ta sẽ bất ổn mất."

"Chúng ta sao lại ở đây! Thiếu chủ đâu?" Mộ Thần kịp thời phản ứng lại.

Hắn tìm kiếm khắp nơi, thấy bóng người màu đỏ thong thả ung dung đứng trên tuyết đọng đang đưa lưng về phía hắn, phất tay phủi phủi y phục.

Tấm lưng kia rất quen thuộc.

"Thiếu chủ!" Mộ Thần kích động chạy tới.

Lúc hắn thấy Mộ Khinh Ca, người khác cũng nhìn thấy, bất chấp lòng hiếu kỳ tại sao mình xuất hiện ở đây, đều sôi nổi chạy tới chỗ nàng.

"Lão đại! Ngài ra rồi!" Nguyên Nguyên vọt tới đầu tiên, vẻ mặt hưng phấn.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn, vẫn là công tử khuynh thành, khuyên tai màu tím đeo bên tai trái tản ra màu sắc yêu dã.

"Khinh Ca, chúng ta xuất hiện ở đây là do ngươi làm?" Khương Ly hỏi.

Mộ Khinh Ca đảo qua mấy người, mỉm cười gật đầu.

"Đáng tiếc, ta vốn đang định đại sát tứ phương chứ." Nguyên Nguyên tiếc hận.

Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn hắn: "Ta đưa ngươi trở về nhé?"

Gương mặt xinh đẹp của Nguyên Nguyên lập tức cứng đờ, cười trừ: "Không cần khách sáo vậy đâu lão đại. Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà." Tuy hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng chớp mắt khi tiếp xúc đó, đối phương mang đến khí thế cường đại khiến hắn lập tức hiểu đối thủ không dễ chọc.

"Thiếu chủ, chuyện này tột cùng là thế nào?" Mộ Bằng cũng vội vàng mở miệng hỏi.

Vừa rồi hắn ôm lòng hẳn phải chết, phải bảo vệ Thiếu chủ an toàn, ai ngờ nháy mắt đã bị càn khôn đại na di trực tiếp xuất hiện ở đây.

Mộ Khinh Ca giải thích: "Kỳ thật không phải do ta làm, chỉ là một cấm chế thôi." Lập tức nàng tóm tắt lại chuyện phát sinh trong hang động cho bốn người nghe.

Đương nhiên chuyện cần giấu nàng cũng sẽ giấu đi.

Nghe xong, Mộ Thần cảm thán: "Không ngờ Thiếu chủ lại có cơ duyên này, có thể nói chuyện với lão tổ Mộ tộc vạn năm trước, còn được rèn luyện bởi tinh huyết tổ tiên Mộ tộc."

"Vị tổ tiên Mộ Tầm kia... Ài..." Mộ Bằng cảm khái ngàn vạn, đầy lời muốn nói đều hóa thành tiếng thở dài.

Mộ Tầm là ai? Qua dòng lịch sử vạn năm trước đã sớm không còn ai biết hắn là hạng người gì, có thân phận địa vị ra sao.

Nhưng hôm nay, bọn họ đều nhớ kỹ hắn.

"Khinh Ca, nếu ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Mộ tộc, vậy có cảm thấy gì biến hóa không?" Khương Ly tò mò hỏi.

Mộ Khinh Ca cẩn thận cảm thụ, lắc đầu: "Vẫn chưa thấy gì khác lạ."

Mộ Thần lập tức nói: "Không vội, Thiếu chủ vừa thức tỉnh, phỏng chừng phải qua thêm thời gian, hoặc là có cơ hội mới có thể cảm nhận ra biến hóa. Chờ chúng ta rời khỏi đây, có thể hỏi Thiên Lộc giả một chút."

Mọi người nghe vậy đều tán đồng.

Mộ Bằng hỏi: "Thiếu chủ, hiện tại chúng ta đang ở nơi nào, thời gian còn lại bao nhiêu?"

Mộ Khinh Ca lấy nén hương ra, châm hương chỉ còn lại một phần ba.

Điều này nói lên bọn họ chỉ còn lại khoảng hai ngày. Nếu trong hai ngày không thể trở lại địa điểm ban đầu, trở về theo đường cũ, vậy sẽ bị giam trong Hàn Tấc.

"Ta nhìn trước đã." Mộ Khinh Ca nói, nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt, trong đầu hiện lên bản đồ Hàn Tấc. Bây giờ bọn họ không còn ở phía đông bắc, mà bị dịch chuyển tới hướng đông nam, cách địa điểm rớt xuống hơi xa.

Mộ Khinh Ca lại tìm kiếm trên bản đồ, mở mắt: "Bọn họ còn đứng tại chỗ, phỏng chừng mới từ động băng lên mặt đất."

Đối phương chưa đuổi theo, khiến gánh nặng trong lòng mọi người giảm bớt.

Mộ Khinh Ca nói: "Chúng ta hiện cách khá xa, tranh thủ thời gian lên đường thôi."

Lời nàng nói đương nhiên không có ai ý kiến.

Năm người không tiếp tục chậm trễ, lập tức di chuyển quay về địa điểm ban đầu.

...

Bên kia, Mộ Thiên Âm sắc mặt âm trầm đáng sợ dẫn theo ba người về lại mặt đất.

Nhưng bốn phía không còn bóng người, càng miễn bàn có manh mối gì.

"Thiếu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Một thuộc hạ hỏi dò Mộ Thiên Âm.

Mộ Thiên Âm đang nóng nảy, hắn bước lên không thể nghi ngờ là tự chuốc lấy khổ. Mộ Thiên Âm vung tay đánh vào ngực thuộc hạ, khiến hắn bay ngược ra ngoài, hung hăng nện xuống sông băng.

"Phụt!"

Thuộc hạ ngã xuống phun ra búng máu, lại lập tức bò lên không dám nhiều lời.

Hai người còn lại đều nín thở, không tiến lên chọc giận Mộ Thiên Âm.

"Tìm! Tìm cho ta, cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra bọn chúng cho ta!" Mộ Thiên Âm hung ác nói.

Thần Sách cuốn Trung! Thần Sách cuốn Trung!

Vô luận là Thần Sách cuốn Trung, hay quyển Thượng, quyển Hạ, đều chỉ có thể là của hắn!

Bất luận kẻ nào muốn nhúng chàm, đều phải lọt vào sự hủy diệt của hắn!

Ba tên thuộc hạ lập tức cúi đầu: "Vâng, Thiếu chủ!"

...

Cánh đồng tuyết mênh mông, năm người nhanh chóng đi tới phía trước.

Vì muốn tiết kiệm thời gian, bọn họ không giữ lại linh lực, trực tiếp sử dụng thân pháp di chuyển. Nếu cảm thấy thể lực và linh lực không chống đỡ nổi, thì lập tức nuốt đan dược Mộ Khinh Ca đưa cho, sẽ khôi phục như ban đầu.

Lúc này Mộ Thần và Mộ Bằng mới cảm thấy kinh ngạc, đan dược trong tay Thiếu chủ dùng mãi không hết. Hơn nữa cấp bậc đan dược không hề thấp.

Chỉ là bọn họ giấu kinh ngạc trong lòng, không hỏi ra.

Bởi vì bọn họ biết, Mộ Khinh Ca có bí mật của mình.

"Thiếu chủ, chiếu theo tốc độ này, nửa ngày là chúng ta có thể về đến khu rừng kia, mau chóng tới chỗ đó." Mộ Thần đuổi theo Mộ Khinh Ca, nói bên cạnh nàng.

Mộ Khinh Ca mắt nhìn thẳng phía trước, khẽ gật đầu.

"Hy vọng chúng ta có thể thuận lợi bình an trở về." Mộ Thần lại nói một câu.

Nhưng lời này lại khiến lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống.

"Có thể thuận lợi trở về sao?" Mộ Khinh Ca không xác định. Đường đi càng thuận lợi, càng khiến nàng không hiểu sao bị hoảng.

Luôn có cảm giác, đằng sau sự quá mức thuận lợi, sẽ có chuyện đang chờ nàng.

"Chẳng lẽ chính là sinh tử kiếp mà Đại Tư Tế nói?" Mộ Khinh Ca nghĩ.

"Thì ra các ngươi ở đây!"

Đột nhiên, có tiếng quát lớn đằng trước. Ngay sau đó sông băng phía trước bọn họ bị cậy lên, hình thành bức tường chặn đường họ.

Năm người lập tức dừng chân, nhanh chóng tụ lại cạnh nhau.

Bức tường băng lập tức bị đổ nát, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ bắn tới năm người.

Năm người vội vàng ngăn cản mảnh băng vỡ, không khỏi bị ép lui vài bước.

"Vẫn bị đuổi kịp." Ánh mắt Mộ Khinh Ca có chút ngưng trọng.

Nàng đương nhiên biết ai ngăn cản đường đi.

Dọc theo đường đi, nàng đều liên tục chú ý tới phương hướng đối thủ, muốn cố gắng tránh hai bên đụng mặt. Hiện giờ xem ra, người chắc chắn sẽ gặp thì bất kể thế nào cũng sẽ bị đụng phải.

Đánh rớt vụn băng, Mộ Khinh Ca cảm thấy kim quang cường thế sắc bén đâm tới mình.

"Giao Thần Sách ra đây!" Người tới lãnh lệ bá đạo, tràn ngập sát khí.

Mộ Khinh Ca đột nhiên thối lui ra sau, ngân quang chợt lóe cầm chặt Linh Lung Thương đánh vào kim quang.

Kít!

Tiếng kim loại ma sát vang lên, chấn đến ngón tay Mộ Khinh Ca tê dại. Linh Lung Thương xém chút nữa rời tay.

May là nàng kịp thời bắt lấy, dùng hồi mã thương đâm tới, đánh úp bóng người thối lui, mà mình thì vọt sang bên cạnh.

Tuy nhiên người bị nàng bức lui lại chém một nhát vào không trung, mũi nhọn kim quang từ trên trời bổ xuống nàng.

Nếu bị quang nhận bổ trúng, thân thể chắc chắn sẽ bị chia thành hai.

Mộ Khinh Ca co rụt tròng mắt, thân thể lăng không liên tục xoay vòng tránh khỏi quang nhận. Mũi nhọn sượt qua người nàng, cắt qua y phục trên vai, đập xuống cánh đồng tuyết.

Ầm vang!

Một tiếng vang lớn, cánh đồng tuyết bị bổ trúng xuất hiện cái hố to dữ tợn, lan sang hai bên.

"Thiếu chủ!"

"Khinh Ca!"

"Lão đại!"

Mấy thanh âm hoảng sợ vang lên bên tai Mộ Khinh Ca.

Nàng đáp xuống từ không trung, rốt cuộc đứng vững, lúc này mới thấy rõ diện mạo người tới.

Mấy người Mộ Thần nhanh chóng đến bên cạnh nàng, bảo hộ nàng chặt chẽ. Thần sắc ngưng trọng nhìn bốn người đằng trước.

Bốn người đều mặc trang phục tuyết bào, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng. Một người trong bốn người đó có độ tuổi ngang bằng Mộ Khinh Ca, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen tối thâm sâu tràn ngập quang mang lãnh lệ.

Hắn cầm trọng kiếm, mũi kiếm sắc bén chỉ vào Mộ Khinh Ca.

"Ngươi chính là gia hỏa tới từ Trung Cổ Giới?" Ánh mắt Mộ Thiên Âm lãnh lệ nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Đáy mắt nồng đậm khinh thường.

Theo hắn thấy, Mộ Khinh Ca chỉ là tên tiểu bạch kiểm, căn bản không có bản lĩnh gì.

"Ngươi là ai?" Mộ Khinh Ca trầm giọng mở miệng.

"Lớn mật!"

"Lớn mật!"

Mộ Thiên Âm chưa mở miệng, ba tên thuộc hạ lại hô lên.

Bọn hắn vừa hô, linh áp Kim cảnh tầng sáu lập tức ập tới, nghiền nát lớp băng khiến lớp băng bị vỡ nát.

Thần sắc Mộ Thần biến đổi, lập tức che chắn Mộ Khinh Ca kháng cự áp lực từ đối phương.

Hành động của hắn rơi vào mắt bốn người, chỉ đổi lấy ánh nhìn trào phúng châm biếm.

"A!" Mộ Thần kêu lên, khí thế Kim cảnh tầng hai căn bản không phải là đối thủ, tơ máu tràn ra từ khóe miệng. Làn da lộ rõ gân xanh, biến thành màu đỏ tím, đôi mắt đỏ đậm.

Dáng vẻ châu chấu đá xe của hắn khiến ba tên thủ hạ của Mộ Thiên Âm càng trào phúng khinh thường.

Mộ Khinh Ca trầm mặt, thấp giọng nói: "Mộ Thần, ngươi đừng cố gánh."

Mộ Thần cắn răng: "Thiếu chủ, bảo hộ ngài là chức trách của ta."

Câu trả lời khiến cảm xúc Mộ Khinh Ca phức tạp.

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh xuất hiện từ hư vô, dễ dàng đánh nát linh áp đang ép chặt Mộ Thần.