Edit: Diệp Lưu Nhiên

Một nhát kiếm chém thẳng vào bụng Mộ Khinh Ca. Kiếm thế mãnh liệt không thể đỡ. Nếu bổ trúng chắc chắn sẽ bị chặt đứt.

Lúc Mộ Khinh Ca nhận ra đã không thể tránh được rồi, chỉ có thể để mặc nhát kiếm kia chém vào mình.

Ngay khi kiếm quang chém tới, một sức mạnh cường hãn đánh bay nàng ra, khí huyết cuồn cuộn. Toàn thân nàng lập lòe ngân quang, có thêm một bộ áo giáp màu bạc.

Áo giáp giúp nàng chắn được một nhát, chỉ khiến nàng máu huyết cuồn cuộn phun ra máu tươi.

Mộ Khinh Ca ổn định thân thể đáp xuống đất, hai chân hung hăng chôn sâu vào tuyết.

"Áo giáp Thần cấp?" Mộ Thiên Âm nhướng mày, hừ lạnh một tiếng. Thanh âm kia có vẻ bất ngờ.

Lúc này hắn mới để ý những người khác vậy mà đều mặc bộ áo giáp Thần cấp, ngoại trừ thiếu niên áo tím kia.

Mộ Khinh Ca cuồn cuộn máu huyết, ngẩng đầu, đôi mắt thanh thấu phiếm khí tức lạnh lẽo nhìn Mộ Thiên Âm chăm chú.

Mộ Thiên Âm câu môi cười lạnh: "Mặc áo giáp Thần cấp cơ à, đúng là ngoài dự kiến của ta. Chẳng qua, dù ngươi có mặc áo giáp Thần cấp, cũng chỉ có thể ngăn cản nhiều nhất ba chiêu. Sau ba chiêu, ngươi sẽ thế nào đây?"

Mộ Khinh Ca hừ lạnh, cầm Linh Lung Thương đâm thẳng hắn.

Một thương kinh diễm mang theo khí thế ngàn quân, cuốn theo gió tuyết xoay tròn thân thương, dần ngưng tụ thành một đầu rồng dữ tợn, rít gào lao tới Mộ Thiên Âm.

Ánh mắt Mộ Thiên Âm đen tối, khóe miệng vẫn khinh thường châm biếm.

Hắn giơ ngang kiếm trước ngực, chém ra. Kiếm quang mang theo sắc lạnh phóng tới đầu rồng, trước khi va chạm cũng tương tự hóa thành đầu rồng, gào thét với "tuyết long" của Mộ Khinh Ca.

Hai con "cự long" va chạm đan xen nhau, cắn xé đối phương, thề phải nuốt đối phương vào bụng.

Mộ Khinh Ca và Mộ Thiên Âm đều ngưng kết ra khí thế cường hãn, thổi đến tuyết dưới chân bay lên.

Ầm!

Một tiếng vang lớn, tuyết long hóa thành bông tuyết rơi xuống, mà cự long do kiếm quang ngưng tụ vẫn lao tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngưng mắt, Linh Lung Thương múa ra thương hoa, thương pháp tinh diệu tuyệt luân sử dụng liên tục, hóa thành vô số ngân lang nhắm tới đầu rồng gào thét, bao vây cắn xé nó.

Mộ Khinh Ca nhân cơ hội nhảy lên không trung một bước, Linh Lung Thương đâm ra mũi thương sắc bén về phía đầu rồng do kiếm quang ngưng tụ thành, khiến kiếm quang tan thành mảnh nhỏ.

Nàng kẹp thế công kích, mang theo "ngân lang" còn dư trực tiếp phóng tới Mộ Thiên Âm.

Mộ Thiên Âm đứng tại chỗ không nhúc nhích, mũi kiếm hoa lên, trước mặt hắn xuất hiện một con cự thú, ngoạm hết "ngân lang" của Mộ Khinh Ca.

Mà hắn cũng dễ dàng tiếp được một thương của Mộ Khinh Ca, giao phong cùng nàng.

"Thương pháp tinh diệu, đáng tiếc, tu vi quá thấp!" Mộ Thiên Âm châm biếm, phản kích lại. Hắn đâm một kiếm vào cổ Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đột nhiên ngả về sau, thân mình trượt sang trước tránh đi đòn công kích hung ác, đan xen với Mộ Thiên Âm.

Ánh mắt hai người kịch liệt giao nhau giữa không trung, ý chí chiến đấu đều bốc cháy.

Mà đúng lúc này, Mộ Thiên Âm đột nhiên tung chưởng, đánh vào Mộ Khinh Ca.

Tựa hồ muốn thừa dịp chớp mắt đánh lén Mộ Khinh Ca.

Nhưng Mộ Khinh Ca chỉ nhếch miệng, tay trái nắm lại đấm một quyền vào Mộ Thiên Âm.

Một quyền một chưởng đụng nhau, phát ra từng luồng sóng khí. Hai luồng linh lực vàng bạc đan xen đẩy hai người ra xa. Mộ Thiên Âm đánh lén thất bại, hoàn toàn không thấy tiếc hận.

Mộ Khinh Ca tiếp được một quyền của Mộ Thiên Âm. Tuy dựa vào thân thể cường hãn chống đỡ, nhưng bị linh lực đánh sâu khiến linh lực vận chuyển trong cơ thể nàng trở nên chậm chạp.

Sắc mặt nàng lạnh buốt, ánh mắt ngưng trọng.

Mộ Thiên Âm khinh miệt nói: "Ngươi nên may mắn, ta không trực tiếp dùng linh áp đối phó ngươi, khiến ngươi không thể phản kháng trước mặt ta."

Đích xác! Nếu Mộ Thiên Âm trực tiếp dùng linh áp, với linh áp của Kim cảnh tầng sáu, một Ngân cảnh tầng ba như nàng tuyệt đối không thể đánh trả, chỉ có thể chờ chết.

Nhưng Mộ Khinh Ca nghe hắn nói vậy, chỉ cười lạnh nói: "Nếu ngươi có thể dùng linh áp xử lý chúng ta, vì sao ngươi không dùng? Xem ra linh áp cũng không phải thuận lợi. Muốn dùng lời nói đả kích ta? Có phải quá ngây thơ không?"

Ánh mắt Mộ Thiên Âm trầm xuống.

Linh áp có thể áp chế người cảnh giới thấp hơn, mất đi năng lực khống chế, không thể phản kháng.

Nhưng không phải vạn năng!

Nếu không, người ở cảnh giới cao gặp người cảnh giới thấp chỉ cần phóng xuất linh áp, người cảnh giới thấp chẳng phải chỉ biết chờ chết?

Cái gọi là linh áp, chỉ là ưu thế của cường giả trước mặt kẻ yếu thôi.

Linh áp có thể ép người ta không thể phản kháng, nhưng khi chiến đấu sinh tử, khí thế không thể nào áp chế được.

Mộ Thần và Mộ Bằng đều là Kim cảnh, cho nên linh áp cảnh giới tác dụng ít với họ. Mộ Khinh Ca tuy là Ngân cảnh, nhưng không phải kiểu người cam chịu dưới linh áp, ý chí của nàng đã sớm vượt qua Ngân cảnh, thậm chí Kim cảnh.

Còn về Khương Ly và Nguyên Nguyên, hai người bọn họ đều đặc biệt. Cho nên linh áp Kim cảnh tầng sáu không thể nổi lên tác dụng hoàn toàn.

Mộ Thiên Âm nói ra lời này, đơn giản chỉ muốn dùng ngôn ngữ công kích nàng, phá hủy ý chí và ý niệm của nàng thôi.

Chút tiểu xảo này nàng còn nhìn không ra, vậy còn tranh cái gì? Trực tiếp cung kính giao Thần Sách quyển Thượng và cuốn Trung cho xong rồi.

Sắc mặt Mộ Thiên Âm trầm xuống, cổ tay hơi chuyển nói Mộ Khinh Ca: "Xem ra, trò chơi nên kết thúc. Nếu ngươi hồ đồ gàn bướng, không chịu chủ động giao Thần Sách ra, vậy ta chỉ có thể tự lấy!"

Dứt lời, hắn dâng cao khí thế, sức mạnh Kim cảnh tầng sáu hoàn toàn thả ra, vọt tới Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm tĩnh nhìn thân ảnh vọt tới chỗ nàng. Nơi đi qua tuyết đọng dưới đất đều bị thổi tung, lớp băng dày cũng xuất hiện vết nứt.

"Đến đây đi!" Mộ Khinh Ca cầm chặt Linh Lung Thương, ngũ quan căng thẳng tràn đầy lạnh lẽo.

...

Bên kia, Hống càng đánh càng bốc hỏa.

Người đánh nhau với hắn như con cá chạch, căn bản không dám chính diện đối địch hắn, chỉ biết tránh né. Nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị kéo chân.

Hống tranh thủ nhìn sang ba phương chiến đấu khác.

Hai người Mộ Thần hoàn toàn dựa vào tu vi cộng thêm áo giáp Thần cấp Mộ Khinh Ca đưa, mới có thể miễn cưỡng bám trụ Kim cảnh tầng sáu, nhưng thua chỉ là chuyện sớm muộn.

Khương Ly và Nguyên Nguyên cũng vậy. Cho dù hai người khác hẳn người thường, thủ đoạn đặc thù, nhưng khó khăn lắm mới cản bước được đối thủ, không thể tổn thương đến đối thủ mảy may.

Còn Mộ Khinh Ca?

Hống nhìn đến Mộ Thiên Âm và Mộ Khinh Ca chiến đấu kịch liệt, ngọn lửa kim sắc thiêu đốt trong mắt càng vượng.

Nha đầu không sợ chết này, cư nhiên dám một mình đối phó Kim cảnh tầng sáu. Nếu không phải nàng có chút thủ đoạn, hơn nữa Mộ Thiên Âm cố ý trêu đùa, sợ rằng không thể kéo dài đến bây giờ.

"Không được! Phải nhanh chóng giế.t ch.ết tên này." Hống thầm hạ quyết định, giế.t ch.óc trong mắt càng nặng.

Hắn nhe răng, hàm răng trắng mang theo vài phần sắc bén.

Thân ảnh chợt lóe xuất hiện phía sau tên kia, lập tức khiến sắc mặt đối phương đại biến. Đang muốn tiếp tục bỏ chạy, đường lui lại bị sương mù màu đen phá hỏng.

"Còn muốn chạy đi đâu?" Hống cười dữ tợn nhìn hắn, hình xăm bên khóe miệng càng khủn.g bố.

Đôi tay sắc bén lập tức đánh vào hắn.

Bàn tay Hống gân guốc mang theo lệ khí, mười ngón sắc bén như đao quang.

Đôi tay bắt lấy đối phương, trực tiếp phá đi tầng phòng ngự của Kim cảnh tầng sáu, đâm vào máu thịt.

Khoảng cách gần như thế khiến người Kim cảnh tầng sáu trợn mắt hoảng sợ. Hắn muốn phản kháng, nhưng lại cảm giác có lực lượng ăn mòn từ miệng vết thương vào cơ thể, trực tiếp khống chế không cho hắn nhúc nhích.

Đột nhiên, Hống há miệng ra.

Bờ môi đẹp đẽ bây giờ lại trở nên cực kỳ khủn.g bố, xé rách huyết nhục càng lộ ra nhiều răng nanh, muốn gặm đầu người nọ.

Người Kim cảnh tầng sáu thấy vậy toát ra mồ hôi lạnh, tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện mình không thể nói ra miệng, không thể phát ra thanh âm.

"Rống!!!"

Thanh âm đinh tai nhức óc truyền ra từ miệng Hống, chấn đến mặt băng run rẩy. Nhóm dị thú thong thả đi dạo nơi xa cũng bị hoảng sợ khi nghe tiếng gầm như sấm này, chạy tán loạn khắp nơi.

Tiếng hô khiến ba phương đánh nhau đều tạm dừng, đồng thời nhìn sang hướng Hống.

Chỉ thấy sương mù quanh thân hắn dày đặc không tan, tay bắt lấy hai vai một thuộc hạ của Mộ Thiên Âm. Sương mù tím đen càng dày đặc, mặt Hống cũng phát sinh biến hóa, lộ ra hình thú dữ tợn ngoạm đầu đối phương.

Hình ảnh này thực sự có chút dọa người. Dù là người bên phía Mộ Khinh Ca khi nhìn thấy Hống hung ác như thế, cũng bị nổi da gà.

Tuy Mộ Khinh Ca từng nghe Tư Mạch kể về sự tích Hống, biết hắn thích ăn não. Nhưng hôm nay nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy hình ảnh ăn não, đúng là không thể nào đẹp cho cam.

Hống mặc kệ ánh nhìn bốn phía, trong lòng vẫn đang hận chết gia hỏa dám chọc hắn, chỉ muốn ăn não luôn cho hả dạ.

Sương mù tím đen dày đặc tỏa ra từ người hắn, liên tục ăn mòn thân thể thuộc hạ của Mộ Thiên Âm.

Đối phương đã sớm chết, đương nhiên không thể chống cự tính ăn mòn này.

Răng rắc!

Xương cốt trắng hếu rơi lả tả, vỡ vụn thành cặn bã.

Sương mù dày đặc tan đi, Hống đứng trước đống xương, tay còn cầm cái đầu kh.ủng bố. Cái đầu được giữ gìn tốt, máu thịt vẫn còn, chỉ thất khiếu đổ máu, ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng.

Trên đỉnh đầu bị hở ra cái động, còn sót lại cái gì đó đỏ đỏ trắng trắng.

Hống liế.m khóe miệng, vẻ mặt kinh tởm: "Quả nhiên não rồng vẫn là ngon nhất!"

Lời này, khiến bốn phía lập tức an tĩnh lại.