Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Lão đại! Lão đại! Huynh mau tỉnh lại đi!"

"Ca nhi, con tỉnh lại đi, nương cầu xin con tỉnh lại nhìn nương một cái thôi..."

"Tiểu tước gia..."

"Thiếu chủ! Thiếu chủ..."

Trong lúc mơ màng, Mộ Khinh Ca chỉ cảm thấy mình lang thang trong không gian vô định, trôi nổi không có mục tiêu, rồi lại có tiếng gọi như xa như gần. Những giọng nói đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Mệt mỏi quá!

Nàng cảm thấy mệt mỏi quá, mệt quá, mệt đến mức chỉ muốn ngủ, ngủ đến không biết trời đất.

Nghĩ vậy, Mộ Khinh Ca bỏ mặc tiếng gọi nôn nóng, ngủ say.

"Vì sao lại vậy? Lúc Ca nhi rời đi vẫn tốt mà!" Trong tiểu viện hẻo lánh ở Tang gia, Tang Thuấn Vương bi thống nhìn Mộ Thần và Mộ Bằng.

Trong năm người đưa Mộ Khinh Ca về đây, ông quen thuộc nhất là Mộ Thần và Mộ Bằng.

Trời mới biết, khi bọn họ nhìn thấy Mộ Khinh Ca tóc bạc trắng hôn mê bất tỉnh, là cảm giác gì. Lại nhìn mái tóc bạc kia, Tang Thuấn Vương cảm thấy trong người khó chịu. Nhìn nhìn lại Tang Lam Nhược, cũng dị thường đau lòng.

"Đều câm miệng." Tư Mạch cường thế bá chiếm mép giường Mộ Khinh Ca, chợt lạnh lùng mở miệng.

Hắn vừa mở miệng, căn phòng yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca đến, sau khi buông nàng xuống thì không cho bất kỳ ai tới gần. Ngay cả Mộ Tuyết Vũ, Tang Lam Nhược cũng không được. Mộ Tuyết Vũ nhìn Tư Mạch có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra từng gặp ở đâu.

Mà Tang Thuấn Vương đoán không ra, nam tử diện mạo tuấn mỹ khuynh thành mặc huyền y với cháu gái nhà mình có quan hệ gì. Khí thế cường hãn trên thân hắn dù đã thu liễm lại, nhưng vẫn khiến vị gia chủ Tang gia này thấy sợ.

Tang Lam Nhược đều dồn hết chú ý vào Mộ Khinh Ca, hoàn toàn không nghĩ đến Tư Mạch.

Lúc này, hắn vừa mở miệng khiến mọi người chú ý.

Tư Mạch nhìn về phía Tang Lam Nhược: "Tiểu Ca nhi thiêu đốt tuổi thọ mạnh mẽ tăng cao tu vi. Hiện giờ tuổi thọ quá ít dẫn đến hôn mê. Ta cần phải có người tình nguyện độ tuổi thọ cho nàng, kí.ch thích ngọn lửa tuổi thọ còn sót lại, đánh thức nàng."

"Cái gì! Thiêu đốt tuổi thọ mạnh mẽ tăng tu vi!" Tang Thuấn Vương chấn kinh rồi.

Tang Lam Nhược đau lòng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói với Tư Mạch: "Ta phải làm gì?" Bà không ngốc, Tư Mạch nói chuyện với bà, đương nhiên mong bà là người độ thọ nguyên.

"Nương!" Tâm tình Mộ Tuyết Vũ phức tạp.

Tư Mạch chậm rãi nói: "Người độ thọ nguyên cần phải có quan hệ huyết thống với Tiểu Ca nhi, khí vận tương liên."

"Ta cũng có thể!" Mộ Tuyết Vũ lập tức nói. Nàng không đành lòng để mẫu thân độ thọ nguyên, cũng không đành lòng để tỷ tỷ ngủ mãi không tỉnh, vậy để nàng làm đi.

"Tuy ta là ngoại gia gia, nhưng cũng tính là quan hệ huyết thống, để ta." Tang Thuấn Vương cũng nói.

"Không! Để ta. Ta là nương ruột của Ca nhi, không ai thích hợp hơn ta." Tang Lam Nhược kiên trì.

Tư Mạch nhìn về phía bà, nói: "Đúng vậy, tuổi thọ của phụ mẫu gần với con cái nhất, cũng tránh bớt nguy hiểm trong đó."

Tang Lam Nhược vui sướng: "Không cần do dự, nói đi, ta phải làm thế nào mới cứu được Ca nhi."

"Nương, thân thể người vừa mới bình phục, vẫn nên để con làm đi, con là muội muội của lão đại, cũng có huyết mạch tương liên với tỷ ấy." Mộ Tuyết Vũ khuyên nhủ.

Tang Lam Nhược lắc đầu: "Vị đại nhân này đã nói, phụ mẫu là thích hợp nhất. Hiện giờ phụ thân con chưa tỉnh, nhất định phải để ta làm chuyện này, không thương lượng gì cả."

"Rất tốt. Những người khác ra ngoài trước đi." Tư Mạch ra lệnh mọi người.

"Lam Nhược, con!"

"Nương, thân thể của người..."

Tang Thuấn Vương và Mộ Tuyết Vũ đều bất an.

"Ta không sao, chỉ là chút tuổi thọ mà thôi." Tang Lam Nhược không quan tâm, trái lại thúc giục mọi người mau chóng ra ngoài.

Đợi tất cả mọi người rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người Tư Mạch, Tang Lam Nhược và Mộ Khinh Ca.

Tư Mạch lên tiếng: "Ngươi là Ngân cảnh tầng một, ta thấy tuổi thọ không nhiều. Nếu muốn độ thọ nguyên đánh thức Tiểu Ca nhi, tối thiểu phải độ một nghìn năm tuổi."

"Không cần nhiều lời, ngươi chỉ cần bảo ta nên làm thế nào là được." Tang Lam Nhược lắc đầu. Bà mặc kệ sau khi mình độ một nghìn tuổi còn có thể sống bao lâu, bà chỉ muốn cứu hài tử của mình.

Tư Mạch rũ mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc bạc của nàng: "Nghìn năm tuổi, đối lấy mười năm tuổi thọ của nàng. Cộng thêm tuổi thọ còn dư lại miễn cưỡng có thể đánh thức nàng."

"Nghìn năm đổi lấy mười năm!" Tang Lam Nhược chấn kinh. Bà kinh hoảng hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Chẳng lẽ Ca nhi chỉ có thể sống ngắn ngủn vài chục năm sao?"

Tư Mạch nâng mắt nhìn bà: "Đợi Tiểu Ca nhi tỉnh lại, sẽ tự tu luyện. Chỉ cần nàng liên tục đột phá, tuổi thọ sẽ trở về."

"Vậy là tốt rồi." Tang Lam Nhược nhẹ nhàng thở ra.

Bà không quan tâm nghìn năm tuổi của mình chỉ có thể đổi lấy mười năm tuổi cho Mộ Khinh Ca, bà chỉ mong hài tử sống tốt.

"Ngồi xuống." Tư Mạch nói.

Tang Lam Nhược nghe lời khoanh chân ngồi xuống.

"Ngươi chỉ cần giữ vững tinh thần là được, còn lại để ta làm." Tư Mạch nói với bà.

Tang Lam Nhược gật đầu, ánh mắt mang theo cầu xin: "Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng làm ơn, nhất định phải cứu sống Ca nhi. Nếu nghìn năm không đủ, cần bao nhiêu ngươi cứ việc lấy, lấy hết cũng được!"

Tư Mạch không đáp.

Tang Lam Nhược luyến tiếc nhìn Mộ Khinh Ca, mới nhắm mắt giữ vững tinh thần.

Đợi bà chuẩn bị xong, Tư Mạch mới yên lặng nhẩm ra chú ngữ cổ xưa. Tay làm thủ thế, từ hai đầu ngón tay ngưng kết ra hắc khí, hắn đưa hắc khí vào cơ thể Tang Lam Nhược.

Dần dần một quang cầu màu đỏ bị lôi kéo ra khỏi thiên linh Tang Lam Nhược. Quang cầu màu đỏ trôi nổi trên đỉnh đầu Tang Lam Nhược, phía trên có sợi dây tơ màu đỏ liên hệ.

Tư Mạch kéo sợi dây đỏ trên quả cầu tiến vào mi tâm Mộ Khinh Ca. Quả cầu xoay tròn, dây nhỏ nối giữa Mộ Khinh Ca và Tang Lam Nhược đang không ngừng vận chuyển thọ nguyên.

Dần dần, khuôn mặt Tang Lam Nhược bắt đầu trở nên già nua, tóc mai bên thái dương xuất hiện hoa râm, màu tóc cũng xám xịt.

Sau khi độ xong một nghìn năm tuổi, Tang Lam Nhược đã là bộ dáng tuổi già sức yếu. Chỉ có thể từ ngũ quan mơ hồ nhìn ra dáng vẻ trước kia của bà.

Nhưng, Mộ Khinh Ca còn chưa tỉnh.

Tư Mạch khẽ nhíu mày. Nghĩ nghĩ, lại lấy thêm ba trăm tuổi của Tang Lam Nhược. Bây giờ bà chỉ còn lại chưa đến trăm tuổi.

Tư Mạch đặt quang cầu màu đỏ về lại cơ thể Tang Lam Nhược. Bà trực tiếp ngã xuống đất.

"Lẽ ra, độ thọ nguyên xong, nàng sẽ lập tức tỉnh lại mới đúng. Vì sao..." Tư Mạch nhìn Mộ Khinh Ca, suy nghĩ đăm chiêu.

Hắn đặt tay lên mạch môn Mộ Khinh Ca, truyền khí tức vào cơ thể nàng để điều tra. Nhưng vừa mới vào đã bị bắ.n ra.

Đôi mắt Tư Mạch dấy lên khiếp sợ, con ngươi hổ phách biến ảo một lần mới cảm thán nói: "Tiểu Ca nhi, nàng thật đúng là... nhờ họa được phúc!"

...

Cửa phòng đóng kín chậm rãi mở ra, Tư Mạch đứng trong cánh cửa nhìn mấy người ngoài viện nôn nóng chờ đợi.

Cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên Mộ Tuyết Vũ: "Mẫu thân ngươi bị ngất vì truyền thọ nguyên. Đưa về tập trung điều dưỡng, nếu có trân phẩm nào giúp tu bổ thọ nguyên cũng có thể bồi bổ."

Mộ Tuyết Vũ lập tức phi vào phòng. Khi nàng nhìn thấy Tang Lam Nhược từ thiếu phụ mỹ mạo biến thành lão phụ tang thương, đau lòng muốn nghẹt thở.

Nàng cố nén đau lòng, ôm Tang Lam Nhược ra ngoài.

Khi Tang Lam Nhược xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cũng khiến mọi người đại kinh thất sắc.

"Lam Nhược!" Tang Thuấn Vương nhìn nữ nhi còn già nua hơn mình, tim như đao cắt.

"Ngoại gia gia, con mang nương đi nghỉ trước." Mộ Tuyết Vũ cố nín khóc, mang theo Tang Lam Nhược nhanh chóng rời đi.

Tang Thuấn Vương lảo đảo hai bước, chờ phục hồi tinh thần mới nhanh chóng hỏi: "Ca nhi thế nào rồi? Tỉnh lại chưa?" Ông hy vọng sau khi Mộ Khinh Ca tỉnh lại, có thể biết được Tang Lam Nhược hy sinh vì nàng thế nào, khiến nàng tiếp thu người mẫu thân này.

"Tiểu Ca nhi..." Tư Mạch trầm mặc một chút, mới nói: "Nàng sẽ tỉnh lại nhanh thôi."

Dứt lời, hắn đóng cửa cái rầm. Đặt cấm chế cho căn phòng, đề phòng không cho ai tới gần, cũng ngăn cách tất cả thanh âm từ bên ngoài.

Hắn trở lại bên cạnh Mộ Khinh Ca, cởi giày, lên giường nằm bên cạnh nàng. Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn lên sợi tóc trắng, nỉ non: "Tiểu Ca nhi, nàng luôn biết khiến ta sợ tới mức kinh hồn táng đảm. Đừng lo, ta tới rồi, ngủ một giấc đi. Sau khi tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ qua."

...

Mộ Khinh Ca mơ một giấc mộng. Nàng mơ thấy mình lọt vào thế giới kim quang.

Trong mơ, nàng cảm thấy toàn thân như bị đắp nặn lại một lần. Máu lại chảy vào thân thể nàng, bừng lên sức sống.

Ngay sau đó, nàng lại thấy được Thần Sách quyển Thượng. Nàng xem những phương pháp tu luyện trong đó, ấy vậy mà không hề cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, liếc mắt là có thể sáng tỏ.

Nàng không tự chủ tu luyện theo, cũng không cảm thấy cơ thể bị nổ tan xác. Trái lại lực lượng đang liên tục tăng cường.

Những lực lượng do tu luyện mang đến đang không ngừng rèn luyện kinh mạch xương cốt nàng. Thậm chí cả da dẻ cơ bắp đều không tha. Nàng cảm thấy kiểu rèn luyện tu sửa hết lần này lần khác khiến cho thân thể nàng càng ngày càng khỏe lên. Cảm giác tràn đầy sức mạnh khiến nàng rất muốn một quyền đánh xuyên bầu trời.

Nàng tưởng tượng vậy, và cũng làm theo vậy.

Trong mơ, nàng nắm tay thành quyền, đột nhiên đấm ra lực lượng cường hãn vô cùng. Trực tiếp đánh vào thế giới trong mơ.

Ầm!

Thế giới trong mơ như mặt gương bị giăng kín vết nứt, lập tức vỡ tung.

Mộ Khinh Ca đột ngột mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến nàng ngẩn người, sắc bén trong mắt dần dần tiêu tán.

Đột nhiên, hơi thở quen thuộc xông vào mũi. Nàng quay lại nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.

"A Mạch!" Mộ Khinh Ca khẽ gọi, vươn tay vuốt sườn mặt nam nhân.

Hàng lông mi dài như cánh quạt run rẩy, chậm rãi mở ra để lộ đôi mắt hổ phách lộng lẫy. Nhìn nữ nhân kinh ngạc khi thấy mình, hắn cười tươi: "Tiểu Ca nhi, nàng tỉnh rồi."

"Ta... Chàng sao lại..." Mộ Khinh Ca ngu ngơ.

Ký ức trong đầu nàng xuất hiện một đoạn trống. Nàng nhớ rõ mình đang liều mạng với Mộ Thiên Âm trong Hàn Tấc, sao lại đột nhiên nằm lên giường cùng Tư Mạch?

Không đợi Tư Mạch giải thích, Mộ Khinh Ca ngồi dậy. Tóc dài rối loạn theo cử chỉ nàng buông xõa xuống, mái tóc đen mượt óng ả...