- Ta muốn ngươi chết.

Lâm Hồng hét lớn một tiếng:

- Tuyết Ảnh Hàn.

Lời vừa ra, sương lạnh đóng băng, không gian xung quanh Lâm Hồng lại có bông tuyết lác đác rơi xuống, bông tuyết tán loạn, mà lúc này, nhiệt độ cũng đã đạt đến điểm đóng băng, cánh tay cầm kiếm của Lâm Phong cũng cảm giác đông cứng.

- Muốn ta chết, ngươi cũng phải có bản lãnh đó mới được.

Hàn tuyết phi sương bao trùm lên người Lâm Phong, làm cho lông mày Lâm Phong cũng biến thành màu trắng, nhưng trong con ngươi đen nhánh vẫn kiên định như cũ, chấp nhất như cũ.

Bước tới một bước, mặt đất rung động, khí thể của Lâm Phong, chẳng những không bị rét lạnh mà suy yếu, ngược lại càng thêm cường đại hơn, giống như không có gì có thể ngăn cản được hắn.

Thế, tiến thì mạnh, lùi thì nhanh, chỉ có chấp nhất không thay đổi mới có thể nhất cổ tác khí, mượn thế của gió tuyết, mượn thế của quyền kiếm, thậm chí mượn thế của thiên địa.

Nhất kiếm kinh lôi, thế như lôi đình, bông tuyết tán loạn, không khí bị đóng băng dường như bị phá mở.

Hai con ngươi của Lâm Hồng co rút lại, một kiếm này, cường đại hơn nhiều so với kiếm vừa rồi, không chỉ có uy lực cường đại, mà còn là thế cường đại, giống như là một luồng kiếm thế tràn ngập cả không gian.

Hai tay tung hoành, Lâm Hồng không còn dám khinh thị Lâm Phong, cương khí băng tuyết cường đại phóng lên, dựng dục trong kiếm quang, nhưng lại bị dần dần mai một, bước chân Lâm Hồng lại lùi về sau.

- Kiếm giả, phá diệt hết thảy, chí thành, tức chí cường.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, cước bộ lại bước lên, một kiếm, tia sáng bắng ra bốn phía, không thể địch nổi.

Bước chân Lâm Hồng, lùi tiếp!

Sắc mặt Lâm Hồng càng thêm khó coi, càng thêm âm lãnh.

Mà lúc này, đám người đứng xem đều kinh hãi, Lâm Phong lại bức cho Lâm Hồng lùi sau liên tục.

- Làm sao có thể, sao Lâm Phong lại mạnh như vậy, Lâm Hồng là cường giả Linh Vũ cảnh mà.

Hiển nhiên mọi người không nghĩ tới, Lâm Phong lại cường đại như vậy, Linh Vũ cảnh cùng Khí Vũ cảnh thì căn bản không phải mộtt tầng thứ, trừ phi là thiên tài chân chính mới có thể vượt cấp khiêu chiến, mà tên phế vật Lâm Phong, làm sao có thể thành thiên tài chứ?

Lâm Bá Đạo lại càng khiếp sợ, sắc mặt khó coi, gắt gao ngó chừng hai người trên chiến đài.

Duy chỉ có Lâm Hải, trên mặt chứa đựng nụ cười nồng đậm, khó trách tiểu Phong tự tin như vậy, đã vậy còn quá cường đại, một kiếm mạnh hơn một kiếm, dường như vĩnh viễn không nhìn thấy hắn mạnh đến mức nào.

- Hình như Tiểu Phong còn chưa buông thả ra Vũ Hồn, nếu có một ngày, Vũ Hồn kia tiến hành bổn mạng thức tỉnh, lúc đó sẽ là quang cảnh bực nào.

Lâm Hải thật muốn hướng tới, vui mừng vô cùng, giống như ông thấy được một ngày Lâm Phong quật khởi. Con trai của ông không phải là phế vật, mà là thiên tài, trên phương diện tu luyện cũng vậy, mà Vũ Hồn cũng vậy.

Lâm Hải liếc qua Lâm Bá Đạo một cái, trong con người tràn đầy ý vị châm chọc.

- Ah!

Lâm Hồng gần như muốn nổi điên, chợt quát lớn một tiếng, băng tuyết ngưng tụ lần nữa, sương lạnh ngập trời.

- Hét to hữu dụng sao?

Lâm Phong cười lạnh, kiếm khí cuồn cuộn, cũng như kiếm cương, tràn đầy lực lượng không gì không phá, thế đã thành, Lâm Hồng sao đủ lực xoay chuyển trời đất.

- Chém!

Tiếng kiếm xé gió gầm vang, băng tuyết mới ngưng tụ lần nữa bị kiếm khí xé nát. Lần này, Lâm Hồng đã không thể ngăn cản được, bị kiếm khí gây thương tích, áo quần vỡ vụn, trên người đã có máu tươi rỉ ra.

Trong nháy mắt này, Lâm Hồng cảm thấy cả người lạnh lẽo. Lần đầu tiên, y lại cảm thấy lạnh lẽo khi thân ở trong băng tuyết tự mình bố trí, chẳng những bị thương, thậm chí y còn có thể mất mạng. Một kiếm này của Lâm Phong, căn bản không cố kỵ chút nào, chỉ cần có cơ hội, Lâm Phong… sẽ giết y.

Không sai, cho đến lúc này, Lâm Hồng mới ý thức được nguy hiểm. Trước đó không lâu, trong ý thức của y thì Lâm Phong chỉ có thể tùy ý để y xâm lược, muốn giết thì giết. Y căn bản không nghĩ tới, tình huống hoàn toàn ngược lại.

Lâm Hồng chỉ hận mình không chịu khổ công tu luyện thân pháp võ kỹ, hôm nay căn bản không thể thoát được. Mỗi một bước của Lâm Phong đều vô cùng kỳ diệu, hòa hợp một thể với kiếm thế.

Rầm!!!

Kình phong cuồng bạo càn quét, bước chân Lâm Phong lần nữa nhảy lên, thiên địa tiêu điều, chỉ có kiếm, chí cường, bất diệt.

- Không tốt!

Sắc mặt Lâm Bá Đạo lạnh xuống, quát lên nói:

- Súc sinh, ngươi dám.

- Câm mồm, Lâm Bá Đạo, đừng quên là ngươi vén lên chuyện này, hiện tại Lâm Hồng không đánh lại Lâm Phong, lại muốn nhúng tay sao?

Lâm Hải không chút nhún nhường, nhảy lên một bước, đi tới trước người Lâm Bá Đạo, chặn lại bước chân đang bước lên của Lâm Bá Đạo. Hôm nay, ông đã tuyệt vọng với cái tình huynh đệ này rồi, dù trong lòng ông còn chút tình nghĩa, nhưng đối phương lại hận ông thấu xương, muốn mạng ông và con ông. Lâm Hải, đã không còn lựa chọn.

- Ah!

Lâm Hồng hét thảm một tiếng, làm cho sắc mặt Lâm Bá Đạo kịch biến, chợt quát lên:

- Tránh ra.

- Đừng hòng!

Khí tức băng hàn vô cùng cường đại, Lâm Hải buông thả Vũ Hồn để cho không gian xung quanh có chút ngưng trệ.

- Ta vốn vô tâm, nhưng các ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết, vậy thì chết đi.

Lâm Phong nhìn Lâm Hồng đang che vết thương, ánh mặt lạnh lẽo, vô tình.

Ngươi không nể thân tình, ta lấy kiếm chặt đứt.

- Ngươi dám.

Một tiếng quát khẽ truyền đến, là Lâm Thiên lao tới, băng sương chi khí cường đại cùng hỏa diễm bạo ngược đồng thời phóng lên. Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể bị lửa nóng cùng lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu.

- Cút.

Xoay người, vẫn là một kiếm, nhưng một kiếm này cuốn theo kiếm khí vô tận bạo động mà ra, kiếm thế, bất diệt.

- Rầm! Rầm!

Từng ánh băng sương cùng ánh sáng hỏa diễm bị phát tan, Lâm Thiên bị một kiếm chém lui.

- Chết!

Lại một tiếng quát lạnh từ sau lưng truyền đến, Lâm Phong cũng không nghĩ ngợi, xoay người, vẫn một kiếm.

Một luồng lực đạo cuồng mãnh truyền tới, thân hình Lâm Phong trực tiếp bay ra ngoài, cổ họng ngòn ngọt, tiên huyết tràn ra.

- Không biết xấu hổ.

Lâm Hải gào to một tiếng. Trong lúc ông ngăn cản Lâm Bá Đạo, Thất trưởng lão đã chạy lên chiến đài, đánh Lâm Phong bị thương nặng.

- Băng Phong Thiên Lý.

Lửa giận trong lòng Lâm Hải thiêu đốt, không gian đi qua đều bị đóng băng, cực kỳ lạnh lẽo. sắc mặt Thất trưởng lão cứng đờ, sau đó liền cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo không gì sánh được đập vào mặt, làm cho cả người cũng đông cứng.

- Giúp ta.

Thất trưởng lão hét lớn một tiếng, song sao còn kịp, bàn tay của Lâm Hải trực tiếp chụp lên lồng ngực lão ta. Lồng ngực Thất trưởng lão lõm xuống, con ngươi trợn lên thật to, nhìn chằm chằm Lâm Hải.

- Ngươi… dám giết ta!

Máu tươi không ngừng chảy ra. Một chưởng này của Lâm Hải, hoàn toàn không có nửa điểm giữ lại, hàn băng chi khí trực tiếp phá vỡ nội tạng của lão, muốn mạng lão rồi.

- Ngươi lấy thân phận trưởng lão, đánh lén con ta, giết không tha.

Thanh âm Lâm Hải cực kỳ băng hàn, chưởng lực rung lên, thân thể Thất trưởng lão chậm rãi gục xuống, ánh mặt trợn thật to, có hận, cũng có hối hận.

Ánh mắt mọi người đều ngưng lại, Thất trưởng lão đã chết?

Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn về Lâm Hải tràn đầy sợ hãi, chỉ có thực lực cường đại, có thể kinh sợ mọi người, lúc này, dù cho Lâm Bá Đạo cũng không dám cử động.

Lâm Hải xoay người về phía Lâm Thiên, lạnh lùng nói:

- Thiên tài Hạo Nguyệt tông? Thiên tài Tuyết Ảnh sơn trang? Thật không biết xấu hổ.

Lâm Thiên cắn răng, cảm nhận được sát ý trên người Lâm Hải, không dám nói một lời, mà bước chân của Lâm Hải đang bước đến gần nàng, sát ý càng nồng.

Ông không đụng Lâm Hồng, bởi vì Lâm Hồng chỉ là kẻ chiến bại, mà Thất trưởng lão cùng Lâm Thiên lại là người đánh lén. Khi bọn chúng cho là Lâm Hồng có thể thắng được Lâm Phong muốn định ra tử vong chiến đấu, muốn lấy mạng Lâm Phong, đợi đến khi phát hiện chuyện không theo suy đoán, vậy mà động thủ đánh lén, Lâm Hải ông sao không giận được.

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Thiên ngó chừng Lâm Hải.

- Giết ngươi!

Lời lẽ Lâm Hải dứt khoát, sát ý lõa lồ vô cùng, lúc này, ông thật sự nổi giận.