Vương Phong lững thững xuống núi, mất hơn một ngày theo lời Thiên Lâm Tịnh liền ra khỏi Ma Sinh Cốc, lần này thu hoạch không tệ lại còn xảo ngộ một cái duyên, không biết vì sao hắn luôn cảm giác rồi có một ngày hắn và Thiên Lâm Tịnh sẽ bước trên cùng đường.

Tại cổng thị trấn Đông Hạ Lâm có rất nhiều lính gác, nơi này là cửa Tây còn nhà hắn cách khá xa, nằm sát cửa Nam, muốn về đến nhà dù sử dụng tàu điện siêu tốc hạng nhất cũng mất hơn một ngày nhưng quan trọng lúc này đã có thể thông báo cho mẹ và dì hắn một tiếng.

...

Hôm nay đã là ngày thứ ba khi tin tức Vương Phong rơi xuống Ma Sinh cốc được thông báo nên khi cả nhà hắn nghe gọi điện liền lập tức hỏi thăm tình hình mọi chuyện rồi mới yên tâm để hắn cúp máy.

Trên tàu điện, Vương Phong chi một khoảng tiền để lấy loại phòng tốt nhất, đầy đủ bàn ghế và giường ngủ thoải mái nên hắn có thể yên tâm tu luyện mà không bị ai quấy rầy nhưng trước mắt kiểm kê thu hoạch cái đã.

- Hữu Sinh, thế nào rồi?

- Uầy, không khác gì ta suy nghĩ, bọn lính binh đoàn này nghèo lắm, chỉ có giới chỉ tên Bích Hàn tang thi thì được vài thứ hữu dụng.

Cảm thán xong một câu xem thường xong rồi tiểu đồng mới nói tiếp.

- Tổng cộng có 2000 Bạch Tinh, gậy phất trần này là Băng hệ - bảo khí Hoàng cấp trung phẩm và hai khối ngọc giản pháp chú Hỏa hệ cấp 4.

Nghe Hữu Sinh nhắc đến bảo khí gì đấy hơi khó hiểu nên Vương Phong lấy ra chiếc điện thoại lên mạng xem thử, dĩ nhiên những thông tin cơ bản thế này đều rất nhiều.

Vũ khí được chia thành nhiều loại khác nhau, hoặc được rèn đúc bởi Luyện Khí sư đi theo đường Luyện Khí đạo hoặc tự nhiên được thiên địa kiến tạo mà thành, tuy vậy chúng vẫn được xếp vào ba loại chính: vũ khí lạnh, bảo khí, linh khí và thần binh...với mức độ quý hiếm tăng dần nhưng khoảng cách giữa chúng là không thể đo lường.

Theo đó vũ khí lạnh hoàn toàn chẳng khác gì thông thường ví dụ như đao, kiếm, cung... và được gọi là bảo khí khi nó mang thêm thuộc tính trên người hoặc dần dà trải qua vô số năm tồn tại, vũ khí bắt đầu sinh ra linh hồn rồi tự động có thể đơn phương phát triển, gọi là linh khí, sinh ra khí linh.

Hai việc có thuộc tính và sinh ra khí linh không đồng nhất và nếu một vũ khí đảm bảo cả hai điều trên thì được thế gian xưng tụng là thần binh.

Tuy nhiên đó chỉ xem là xếp loại hay tư chất mà thôi, cấp độ của vũ khí dù ở bất cứ loại nào đều thuộc Hoàng, Huyền, Địa, Thiên... mỗi cấp chia làm hạ, trung, thượng và tuyệt phẩm. Cấp độ phụ thuộc vào nguyên liệu và người luyện khí nhưng đặc biệt chỉ khi nào có khí linh thì vũ khí mới có thể tự động tu dưỡng và nâng cấp bản thân mình, nếu không thì thường dừng lại tại chỗ hoặc thăng cấp nhờ ngoại lực.

Kết thúc thông tin hắn mới nhớ là đang trò chuyện với tiểu đồng.

- Cấp 4 sao? Tiếc là Hỏa hệ, vô phương.

- Mang ra ngoài giá cả cũng rất tốt, vốn dĩ ngươi không cần lo về pháp chú nhưng chỉ với 3 pháp chú mỗi loại cũng không quá linh động, được dịp cứ tìm nhiều vào.

- Ừ, trước mắt cứ như vậy, ta ngủ một lúc, cả đêm qua đi đường không nghỉ.

- Ừm

Tàu điện siêu tốc là phương tiện nhanh nhất chỉ sau hạm đội phi cơ chuyên dụng một bậc nhưng thứ kia chỉ phục vụ riêng cho quân đội hoàng gia trong tình thế chiến tranh bùng nổ mà thôi.

Lần này trở về học viện, Vương Phong phải nhanh chóng đến báo danh vào lớp năm nhất để không lỡ kỳ kiểm tra tấn thăng năm hai, năm nào đối với hắn cũng chỉ là một cách gọi nhưng vì phúc lợi khác nhau nhiều nên phải tranh thủ.

Về đến nhà đã là hơn một ngày sau, cũng may vừa vặn đủ thời gian đổi vài bộ đồ rồi mới trở lại học viện, thuận tiện đưa cho mẹ Yên Tử 2000 Bạch Tinh để mẹ và dì đỡ phải tăng ca, học phí hiện tại hắn cũng có thể lo nổi.

Mặc dù biết con trai mình lần này được thành tích tốt nhưng không ngờ được thưởng số tiền lớn như vậy, có điều hai người biết ý con trai nên không hỏi nhiều, chỉ hơi cảm thấy Vương Phong dạo gần đây đã trưởng thành hơn xưa.

Nói về nơi Vương Phong sinh sống một chút.

Đông Lâm là khu vực phía đông của tòa thành Đại Lâm – một trong ba tòa thành lớn nhất Lam vũ đại quốc gia, chia làm hai phần Đông Thượng Lâm và Đông Hạ Lâm, nỗi nơi đều có một thị trấn và trong thị trấn chính là học viện duy nhất của toàn khu vực.

Nói về Đông Hạ học viện, nơi này phi thường rộng lớn, nếu đi bộ thì có thể cả ngày trời vẫn chưa xem hết và được chia ra hai phần, phần nhỏ hơn là ngoại viện – nơi dạy kiến thức cơ bản lẫn một số thông tin về tu sĩ, pháp sư... phần còn lại chiếm 80% dành riêng cho việc đào tạo tu sĩ tương lai gọi là nội viện.

Nội viện gồm rất nhiều công trình nhưng có thể điểm danh những khu vực chính gồm: Giảng đường, thư viện, võ đài, khu vực hành chính, kí túc xá, nhà ăn, phòng thể hình, bí cảnh truyền thừa học viện và một số nơi nhỏ khác.

Kí túc xá của là mới được xây dựng gần đây, bên trong dù l đồ dùng sinh hoạt hay bất cứ dụng cụ thể lực nào cũng được trang bị tối tân và đặc biệt khu vực kí túc xá còn được thiết kế tụ linh trận hỗ trợ việc tu luyện của học viên. Tiền kiếp cũng nhiều lần bảo muốn vào đây ở nhưng mỗi tháng phải nộp 100 Bạch Tinh, mẹ và dì hắn thật tình không chi ra nổi đành gác lại.

Hướng của Vương Phong là đến khu vực hành chính để nhận lớp, trễ mấy ngày chắc cũng không thành vấn đề.

Đang đi thì đột nhiên có một thiếu niên từ xa nhìn thấy Vương Phong liền mở miệng cười châm biếm.

- Ối chà chà, xem ai kìa, phế vật không phải đã bị tai nạn chết rồi sao?

- Ha ha, Cát thiếu nói phải, nhưng mà ta biết vì sao hắn không chết.

Kẻ đi theo vừa vuốt đuôi cũng đồng dạng trang phục nhưng gương mặt không tuấn tú bằng lại như kiểu tiểu nhân nịnh hót.

- Ngươi nói thử xem?

- Là bởi nếu hắn chết rồi thì lấy đâu ra phế vật cho chúng ta chà đạp cơ chứ, ý trời muốn phạt hắn thêm vài năm nữa.

- Ha ha ha, tốt tốt, hay cho ý trời, sống dai hơn ta tưởng. – câu nói này của thiếu niên đầy ý vị.

Thông qua dáng vẻ bề ngoài liền nhận ra, kẻ sang trọng, tuấn tú hơn tên Cát Trọng – chính là người đối nghịch với tiền kiếp từ nhỏ đến lớn, mà cũng chỉ có tiền kiếp mới tự đề cao như vậy vì người ta – thiếu gia Cát gia, một trong bốn đại gia tộc chi phối toàn bộ hoạt động Đông Hạ Lâm này, còn vương xa ra ngoài một phần.

Lại nói trước khi thức tỉnh thì tiền kiếp có vẻ chiếm thượng phong hơn vì người kia vốn là công tử bột, ai ngờ chỉ trong một ngày vào năm 12 tuổi, không chỉ khoảng cách giữa hai người trở thành trời vực mà đám đàn em thân cận cũng bỏ hắn theo Cát Trọng, ngày ngày sỉ nhục, hành hạ hắn.

Mọi chuyện không dừng lại ở đó, tiền kiếp theo đuổi một cô gái tên Phương Mẫn từ lúc cả hai chỉ là những hài đồng, hằng ngày cùng nhau chơi đùa nhưng rồi cũng vì thuộc tính của tiền kiếp quá yếu nhược, bản lĩnh không có lại càng chẳng biết cố gắng nên Phương Mẫn bỏ theo một kẻ khác, xảo hợp cũng là tên Cát Trọng vì gia cảnh giàu có lại được Linh Thủy nhị đẳng thuộc tính.

Kể ra, cuộc đời của tiền liên tiếp đau khổ, tuy nhiên nếu có chút tỉnh táo và không quá u mê viễn vông thì cũng chẳng đến nỗi lâm vào tử lộ nhưng cũng phải nói lần cuối cùng bị lừa gạt lại chính bởi người bạn thân cũng là đàn em duy nhất còn ở lại bên cạnh, người này tên Tống Đa Bảo, nói năng kéo léo nên rất hợp nhãn tiền kiếp.

Ngày hôm đó không biết từ đâu mà Đa Bảo lại nói hắn nghe tin tức rằng tại ngôi đền hoang trong núi cấm Tau có bảo vật xuất thế và quả thực có một Chiến Hồn vô duyên cớ xuất hiện – chính là Thiết Thuẫn Kid, có điều nó quá mạnh mẽ, ngay lúc ký khế ước đã phản phệ khiến tiền kiếp thần hồn câu diệt.

Nghĩ lại mọi chuyện đã được sắp xếp quá rõ ràng, chỉ có kẻ u mê mới không nhận ra điểm sai bên trong mà thôi nhưng dù tiền kiếp có bại hoại nhưng chưa từng làm ra chuyện gì kinh thiên địa nghĩa, một cái chết đau đớn như vậy quả thực tàn nhẫn, vì thế ngày sau đừng trách Vương Phong hắn lạnh lùng.

Trở lại lúc này, người bên cạnh Cát Trọng dĩ nhiên là Tống Đa Bảo, kẻ này miệng lưỡi hơn người, chuyên gia vuốt đuôi nịnh hót lại nhiều mưu sâu kế hiểm, nếu trong một bộ phim truyền hình chắc chắn sẽ sống rất thọ.

Thời điểm hiện tại hắn thực không sợ hai kẻ Nhất Nguyên trung kỳ bọn chúng nhưng thế lực đằng sau chạm vào liền phỏng tay, cần thiết nhất bây giờ là thời gian nên chỉ có thể nhịn một chút.

Nhìn Vương Phong lũi đi như không thấy thì hai người bọn chúng càng cười lớn rồi buông lời cợt nhã, đổi lại là tiền kiếp sẽ rất tức giận bay tới hạ quyền nhưng lúc này đã không phải nữa rồi..

Bước đến tòa nhà hôm nọ nhận kiểm tra thực lực vào nội viện, Vương Phong tiến thẳng tới trình bày với giáo sư, bịa đại một lý do thuyết phục rồi được nhận lớp, tuy nhiên vào năm nhất là một chuyện nhưng nếu được xét trở thành học viên hạch tâm sẽ được nhiều ưu đãi hơn, trong số đó chính là mỗi tháng được vào bí cảnh học viện – nơi rất dồi dào linh khí, một lần.

- Thưa giáo sư, để trở thành học viên hạch tâm thì cần những điều kiện gì?

- Hoặc ngươi có thuộc tính Linh cấp trở lên hoặc bất kỳ linh thể nào đạt A là được chấp nhận.

- Vậy ta phải nộp giấy xét chứng nhận của viện Đại Lâm đúng không.

- Đúng vậy.

- Vâng đây thưa giáo sư, bởi vì giấy chứng nhận tổng thể ta không biết để quên đâu mất, chỉ còn thứ này thôi.

Thứ Vương Phong đưa ra chính là giấy chứng nhận để lãnh phần thưởng lúc sau, lần này hắn quyết định chơi mạnh dùng chứng nhận chiến lực đạt SR để lấy được ưu đãi.

Vị giáo sư tròn xoe mắt kinh ngạc, cẩn trọng nghiên cứu kỹ lại tờ giấy nhưng thông tin bên trên là quá rõ ràng, đừng mong có ai đủ khả năng giả mạo.

- Ngươi... ngươi thiên phú chiến lực đạt đến SR???

- Vâng, lần này may mắn, thế ta có thể lấy được vị trí hạch tâm rồi chứ.

- Được, ta sẽ cấp cho ngươi huy hiệu.

- Đa tạ giáo sư.

Đã lấy được huy hiệu cùng mã số giảng đường, Vương Phong cũng không để tâm đến bộ mặt ngạc nhiên của giáo sư nọ mà nhanh chóng chạy đến vì theo thời gian thì buổi học hôm nay đã sắp bắt đầu.

Chủ yếu trong năm nhất là học viên được xem và hướng dẫn sử dụng pháp chú, cách kết chú thế nào tốt nhất và một vài kiến thức về ưu nhược của thuộc tính.

Bước từng bậc cầu thang dẫn lên cao, không gian thoáng đãng, mỗi lúc càng có thể nhìn tổng quan học viện nhiều hơn, mãi đến khi đã cách mặt đất gần trăm mét mới đến khu vực tên gọi giảng đường trên không.

Hầu như nơi này chỉ dành cho học viên năm nhất vì những năm tiếp theo đều không cần học thêm lý thuyết gì cả, chủ yếu hoạt động làm nhiệm vụ và rèn luyện cho đến khi tốt nghiệp.

Tốt nghiệp là lúc mà học viên có quyền chọn lựa giữa tiếp tục ở lại học viện làm việc hoặc bước ra thế giới bên ngoài hoạt động công hội, bang phái... tìm lối đi riêng cho mình.