- Không bằng như vậy đi, trước tiên tôi chuẩn bị cho cô một chỗ, cô cứ ngủ một giấc đi, sau khi tinh thần hồi phục lại, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện, như vậy có được không?

Lưu Nhân đỡ Vương Tĩnh dậy.

- Hiện tại đầu óc của cô chút chút hỗn loạn, không bằng điều chỉnh suy nghĩ cho tốt, chúng ta lại nói chuyện cô cần điều tra tiếp.

Vương Tĩnh gật gật đầu. Một đêm không ngủ, hơn nữa tinh thần cực kỳ khẩn trương, đích xác nàng có cảm giác không chịu được. Liền theo an bài của Lưu Nhân, ở lại trong nhà khách gần đó.

Dàn xếp cho Vương Tĩnh xong, Lưu Nhân trở lại cục cảnh sát. Hắn lập tức mở ra bài viết mà Dương Nhan đã viết ra tối hôm qua. Cẩn thận đọc qua một lần. Đây là một hồi nhật kí, những địa điểm ở trong câu chuyện đều không rõ ràng. Nhưng mà nếu là một câu chuyện thiên quỷ ngày xưa thì cũng tương đối đủ tư cách. Ít nhất sau khi xem qua đoạn phim ở bên dưới bài viết kia, ngay cả Lưu Nhân là một người không tin quỷ thần cũng sợ run cả người.

- Cô gái tên Vương Tĩnh này, đến tột cùng là nàng muốn điều tra cái gì? Có liên quan đến cái chết của Dương Nhan sao?

Tắt trang Wed đi, Lưu Nhân lật xấp tài liệu ở trong tay.

- Cô gái mà nạn nhân gọi trước khi chết, như vậy xem ra hẳn là người bạn trở về từ chuyên du lịch cùng nạn nhân… Người này ở thành phố khác, theo bản ghi chép ở sân bay thì thời gian án mạng xảy ra, đích xác nàng đang ở trên máy bay, hẳn là không liên quan gì đến vụ án này. Như vậy thì cô bé này có biết chuyện gì không?

Cô gái bị chết, bạn bè có thái độ kỳ quái, còn có một cô gái không hiểu gì cả đến tìm. Lưu Nhân cảm thấy xâu chuỗi tất cả những chuyện này lại, điểm chung duy nhất chính là chuyến du lịch của nạn nhân trước khi chết.

- Hay là, ở trên đường du lịch đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Nhân quyết định gọi điện thoại cho cục cảnh sát mà đám người Dương Nhan đã đi đến để hỏi thăm tình huống một chút.

- Đồng dạng là vụ án giết người trong phòng kín, chết hai người bạn.

Buông điện thoại xuống, Lưu Nhân lâm vào trầm tư.

- Không có khả năng có chuyện tình trùng hợp như vậy. Bốn người đi ra ngoài du lịch, kết quả bây giờ đã chết ba người rồi, người duy nhất còn sống chính là cô gái mà nữ nhân gọi điện trước khi chết. Thủ pháp giết người đồng dạng…Dù cho hung thủ không phải là cô bé kia, như vậy thì nhất định vụ án này cũng có quan hệ lớn với cô bé kia. Còn nữa…Thái độ kỳ quái của vị cảnh sát họ Lưu kia…Cái loại cảm giác kinh ngạc này, và cô bé kia là như thế nào…Kỳ quái, vụ án này thật sự rất là kỳ quái!

- Lưu Nhân, cô gái kia lại tới tìm cậu.

Đồng nghiệp ở trong cục cảnh sát lại hô lên.

- Ngủ nhanh như vậy sao?

Lưu Nhân xoa nhẹ cái đầu đang choáng vàng vì suy nghĩ quá nhiều.

- Hy vọng là lần này tâm tình của nàng đã ổn định hơn một chút, hỏi được một số chuyện.

- Không nghĩ tới cô lại tỉnh dậy nhanh như vậy.

- Đẩy cửa phòng khách ra, Lưu Nhân khẽ cười nói.

- Căn bản là tôi không thể ngủ được, nhưng mà nghỉ ngơi trong chốc lát thì tinh thần đã tốt hơn, ý nghĩ cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Vương Tĩnh đướng lên nói.

- Cô bé kia, còn có một cô bé khác. Tôi nhớ được ở trong bài viết của cô gái đã chết kia đã nói. Các nàng có bốn người hẳn là vẫn còn một cô gái nữa, anh có thể giúp tôi tìm nàng không?

- Cái cô bé kia sao…

Lưu nhân ngồi xuống, nghĩ một lát.

- Vương tiểu thư, tôi luôn để ý thấy cô muốn xác nhận việc gì đó đối với nạn nhân. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, có thể nói cho tôi biết được không? Nói thật, nếu cô không nói rõ ràng, chúng tôi rất khó giúp được cô,

- Chuyện tình tôi muốn điều tra, bây giờ còn không thể nói.

Vương Tĩnh cắn môi dưới, gian nan nói.

- Tôi không cần gì cả, chỉ cần an tâm mà thôi. Anh giúp tôi điều tra cô bé kia một chút, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều được làm rõ ràng, cho dù chết cũng được, cho dù là ngồi tù cũng tốt. Tôi đều không có gì dị nghị. Tôi chỉ muốn giúp đỡ nó, để cho chính mình an tâm một chút… Mười năm, mỗi lần tôi nhắm mắt lại, luôn nghe thấy tiếng kêu kinh khủng kia…Tôi thật sự là không chịu nổi.

- Ngồi tù? Chết?

Lưu Nhân không nói gì, cân nhắc lời nói của Vương Tĩnh.

Nếu theo những lời này, cô gái này hẳn là đã làm ra chuyện tình gì trái với pháp luật, hơn nữa là chuyện tình rất nghiêm trọng…Chưa biết chừng còn là vụ án giết người…Làm sao bây giờ, tiếp tục hỏi tiếp sao? Mười năm…Vụ án giết người từ mười năm trước sao…Như vậy thì có liên quan gì đến bài viết kia đây?

- Tôi xin anh, giúp đỡ tôi.

Vương Tĩnh đột nhiên quỳ ở trước mặt Lưu Nhân, khiến cho Lưu Nhân lắp bắp kinh hãi.

- Tôi chỉ cần bình tâm…

- Trước tiên cô…

Lưu Nhân ngồi xổm người xuống đỡ Vương Tĩnh dậy, lại phát hiện cô gái này quật cường không chịu đứng dậy.

- Loại cảm giác này tôi chịu quá đủ rồi.

Hai hàng nước mắt chảy xuống trên mặt Vương Tĩnh, có vẻ như là rất thống khổ.

- Ăn không ngon, ngủ không yên, đây là một loại tra tấn. Nếu đây là báo ứng thì tôi tình nguyện lựa chọn trực tiếp để cho tôi chết đi…

- Cô cứ đứng lên đã.

Lưu Nhân mất khí lực thật lớn mới kéo được Vương Tĩnh lên.

- Cô lại không nói là rốt cuộc cô muốn điều tra chuyện gì, lại muốn tìm cô bé kia…Trước tiên cô cứ để tôi suy nghĩ đã.

Lưu Nhân thấy Vương Tĩnh lại muốn nói chuyện, vội vàng ngăn lại.

Lấy tay sờ sờ cái trán, Lưu Nhân có chút khó xử. Thoáng nhìn trộm qua Vương Tĩnh. Cô gái này vốn dĩ có bộ dạng nữ nhân nhu nhược, bây giờ lại khóc đến sướt mướt, làm cho người ta không thể không mềm lòng. Lưu Nhân vốn là một người không chịu được con gái khóc, bởi vậy hắn cảm giác trong lòng dường như có một loại phạm tội. Nếu không tìm chỗ cô bé kia cho nàng, dường như mình đã làm cái chuyện tình gì đại nghịch bất đạo vậy.

Kỳ thật nói cho cô gái này địa chỉ của cô bé kia cũng không sao. Dường như cô bé này muốn tìm hiểu chuyện tình mười năm trước, cũng không có quan hệ gì với cái chết của Dương Nhan. Hơn nữa Lưu Nhân cũng rất tò mò, mười năm trước, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Có người trời sinh đã có loại khí chất làm cho người ta trìu mến. Vương Tĩnh thuộc loại người như thế. Trái tim của Lưu Nhân mềm nhũn, nhưng lại nghĩ ra một cái chủ ý có thể vẹn toàn đôi bên.

- Tôi chính là người phụ trách vụ án mạng của Dương Nhan. Có lẽ vụ án này không liên quan đến chuyện tình mười năm trước kia.

Lưu Nhân mở miệng nói.

- Nhưng mà vụ án này của tôi cũng liên quan đến cô bé mà cô muốn tìm kia, tôi cũng cần phải đến hỏi vài chuyện. Không bằng như vậy đi, tôi và cô cùng đi, cô làm chuyện của cô, tôi lo chuyện của tôi.

Vốn dĩ chỉ cần gọi điện thoải để cho cảnh sát bên kia tìm cô bé ấy hỏi một chút là được, nhưng mà Lưu Nhân còn có tâm tư khác. Nếu Vương tĩnh cũng phải đi tìm cô bé kia, như vậy chẳng thà đi cùng nàng còn hơn. Thứ nhất là có thể nhìn xem sơ hở ở trong quá trình hỏi, thứ hai là cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút. Thứ ba tự nhiên là có thể kéo quan hệ lại gần với cô gái này một chút.