- Chuyện này không phải là cứ nhiều người là được. Ồ, đúng rồi, còn có một việc cần phải nhờ ông.

Minh Diệu lấy một tờ giấy trong túi ra viết một số điện thoại lên.

- Tuy rằng tôi cảm thấy không có khả năng dùng đến, nhưng mà cứ nên đề phòng rắc rối có thể xảy ra. Nếu một tuần sau chúng tôi vẫn chưa về, hoặc là liên hệ với ông. Như vậy phiền ông gọi đến số này, nói tôi gặp phiền toái, nhanh đến trợ giúp.

- Yêu cầu trợ giúp? Đây là…

Nghe được lời nói của Minh Diệu, Lão Lưu có chút khó hiểu.

- Là số điện thoại phân ngành của bộ an toàn quốc gia. Phía dưới có mã số của tôi, trực tiếp nói cho bọn họ biết mã số của tôi và vị trí của cái thị trấn nhỏ kia là được.

- Bộ an toàn quốc gia?

Lão Lưu thật không ngờ, người thanh niên trước mắt nhìn qua có chút lôi thôi lếch thếch này lại là người của bộ an toàn quốc gia phái tới.

- Thất kính, thất kính. Không nghĩ tới cậu lại là nhân viên được bộ an toàn quốc gia phải tới. Sớm biết như vậy tôi đã bảo người trong cục an bài xe tốt một chút. Cậu cũng biết, quản lý ở trong cục cảnh sát tương đối nghiêm khắc. Tôi cứ nghĩ nhóm các cậu là bạn bè A Trạch mời đến để giúp đỡ, cho nên tôi lấy danh nghĩa cá nhân thuê xe taxi đến đón.

- Không sao, lần này tôi đến đây cũng là chuyện tư, không có bất kỳ quan hệ gì với phía chính phủ.

Minh Diệu nói.

- Hơn nữa trong đám người bọn tôi, cũng chỉ có tôi là là người của bộ an toàn quốc gia. Cho nên nếu sử dụng vật tư của chính phủ để trợ giúp thì cũng không quá thích hợp. Dù sao thì mấy người này cũng chỉ là người thường.

- A? Người thường?

Lão Lưu lại sửng sốt. Vốn dĩ hắn còn tưởng ràng mọi người ở đây đều là do bộ an toàn quốc gia phái tới.

- Đúng vậy người thường.

Minh Diệu gật gật đầu.

- Một tên cảnh sát mê gái, một bác sĩ ngoại khao, một sinh viên chuyên gây chuyện khắp nơi, còn một…

Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh, nghĩ một lát nói.

- Một con thú cưng.

- Này! Chú nói ai là thú cưng.

Diệp Tiểu Manh tức giận nhìn Minh Diệu!

- Cô khẳng định là sắp đến rồi sao?

Minh Diệu nhìn A Trạch ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cau mày nói.

- Hẳn là sắp tới rồi.

A Trạch gật gật đầu, nhìn qua tràn đầy tự tin.

- Thế nhưng câu đó cô cũng đã nói cách đây một giờ rồi.

Lưu Nhân ngồi ở phía sau không nhịn được nói.

- Nhưng mà đã đi xa như vậy rồi, nhưng vẫn không có thấy cái cầu mà cô nói đâu cả?

- Hẳn là sắp tới rồi.

Bộ dạng của A Trạch vẫn tràn đầy tự tin như cũ. Minh Diệu cũng hiểu A Trạch không giống như là đang nói láo, hắn cứ dựa theo phương hướng mà A Trạch chỉm tiếp tục đi tới.

- Ngã tư phía trước thì rẽ bên nào?

Minh Diệu hỏi.

- Rẽ phải.

- Cô chắc chắn?

- Chắc vậy.

- Được rồi.

Trời đã tối rồi, hai cô gái Diệp Tiểu Manh và Vương Tĩnh ngồi ở phía sau đều đang ngủ. Diệp Tiểu Manh thực không có hình tượng, tựa đầu vào vai Vương Tinh mà ngủ, nước miếng thấm ướt áo Vương Tĩnh.

Đèn xe chiếu lên trên con đường nhỏ tối tăm ở nông thôn. Cũng chỉ có thể chiếu tới một đoạn ngắn ở phía trước. Bốn phía đều là cây cối đen tuyền. Loại cảnh tượng này khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy có chút đơn điệu. Lưu Nhân cũng dần dần cảm thấy không mở mắt ra được.

- Được rồi, A Trạch, cô thành thật nói cho ta xem.

Minh Diệu dừng lại ở ven đường, chăm chú nhìn A Trạch.

- Cô chắc chắn là cô không có nhớ nhầm đường chứ?

- Không chắc chắn.

Bộ dáng của A Trạch vẫn tràn ngập tự tin như cũ khiến cho Minh Diệu thực muốn đánh người.

- Không chắc chắn sao cô còn nói là sắp tới rồi, bộ dáng còn tràn đầy tự tin nữa.

Minh Diệu có một loại cảm giác không biết nói gì.

- Tôi nói hẳn là sắp đến, hẳn là, biết không? Ý tứ của tôi chính là không xác định.

A Trạch nghiêm túc nói.

- Lần trước đi, là ngồi xe đường dài, lái xe biết đường, tự nhiên là tôi không quá mức để ý.

- Ta sau lầm rồi…Từ lúc tin tưởng cô biết đường chính là sai lầm…

Minh Diệu có cảm giác muốn khóc.

- Chúng ta lạc đường, đều là bị cô làm hại, cô là đồ mù đường.

- Đối với cách gọi mù đường này tôi có ý kiến.

A Trạch nghiêm túc nói.

- Mù đường thường là dùng để nói người không biết phương hướng hoặc là người nhận biết phương hướng kém. Hoặc là nói người đã đi qua rồi nhưng mà không chú ý quan sát, không nhớ được phương hướng để đi. Tôi không phải, tôi chỉ là không quá hiểu biết đối với con đường này mà thôi.

- Như vậy cô nói cho ta biết, lối rẽ phía trước chúng ta phải rẽ theo hướng nào?

Minh Diệu cau mày hỏi.

- Hẳn là rẽ bên phải.

A Trạch khẳng định nói.

- Cô còn nói cô không phải là mù đường.

Minh Diệu hận đến nghiến răng.

- Rõ ràng là không biết phân biệt phương hướng. Vừa rồi chúng ta đã rẽ phải ở ngã tư này, kết quả là quanh quẩn một vòng tròn lớn lại quay trở lại. Cô không có ấn tượng gì đối với cái cây này sao? Lúc vừa rồi Lưu Nhân chính là đi vệ sinh ở sau cái cây này.

- Ồ, thật không? Như vậy đã chứng minh chúng ta hẳn là nên rẽ trái.

A Trạch vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc như cũ.

Minh Diệu thực là hối hận vì sao lúc ấy lại tin tưởng vào một kẻ mù đường như A trạch sẽ nhớ đường, mà không xin Lão Lưu một cái bản đồ.

Đến khi hừng đông xua tan bóng tối, rốt cuộc mInh Diệu cũng tìm được cái cầu mà A Trạch đã miêu tả. Cả đoàn người trong xe chỉ có Minh Diệu là vẫn còn tỉnh táo, những người khác đều ngủ say. Đặc biệt là đầu sỏ gây nên chuyện bị lạc đường là A Trạch thì ngồi ở bên ghế tài xế, thắt dây an toàn ngủ ngon lành. Từ sau khi Minh Diệu xác định A Trạch là một kẻ mù đường, không có trợ giúp gì đối với việc tìm đường, A Trạch liền thanh thản đi ngủ. Căn bản là không để ý tới ánh mắt muốn ăn thịt người của Minh Diệu. Mấy người đàn ông mặc mấy bộ quần áo vô cùng bẩn đang đứng ở trên cầu. Trong tay đang cầm mấy thứ linh tinh như là búa đinh, không biết làm gì ở đó.

- Xin hỏi một chút, muốn đến thị trấn thì đi dọc theo cây cầu này về phía trước sao?

Minh Diệu hạ cửa kính xe xuống, hỏi.

- Đúng, các anh là đoàn du lịch sao?

Một người đàn ông xoay người lại, mở miệng nói.

- Cứ đi thẳng về phía trước, muốn vào trong thị trấn chỉ có một con đường này, sẽ không lạc đường. đọc truyện mới nhất tại truyện-yy

Người đàn ông kia xoay người lại, Minh Diệu thấy rõ diện mạo của người đàn ông này. Bộ dáng nông dân bình thường, nhưng mà không biết tại sao luôn có cảm giác không hài hòa. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào, Minh Diệu lại nhất thời không nói lên lời.

- Cám ơn.

Minh Diệu gật đầu cảm tạ người đàn ông chỉ đường. Sau đó đóng cửa sổ lại, tiếp tục đi về phía trước. Nhìn theo kính chiếu hậu, mấy người đàn ông kia đều dừng tay lại, đứng nguyên tại chỗ nhìn xe của đám người Minh Diệu chạy càng ngày càng xa, trên mặt dường như có cảm giác thật cao hứng.

Là bởi vì có du khách mới đến cho nên cao hứng sao? Minh Diệu cảm thấy không giống. Cái loại diễn cảm này…Giống như là thợ săn hưng phấn khi thấy con mồi vậy.