- Ha ha, tiểu Lộ nhất định sẽ rất vui vẻ!

Trên đường đi về nhà Vương Đại Trụ không khỏi thầm nghĩ:

- Rốt cục tiểu Lộ có thể có món đồ chơi mới, còn xinh đẹp như vậy, lần này vận khí thật tốt.

Vương Đại Trụ là nhân viên làm việc từ bên ngoài đến, nói trắng ra chính là người làm công.

Trong nhà thật nghèo, mặc dù cưới được người vợ xinh đẹp nhưng không giữ được, sinh con xong chưa đầy một năm đã bỏ chạy theo người đàn ông khác, nghe nói đi về phía nam làm thiếp cho một ông chủ nào đó, cũng chính là làm vợ nhỏ cho người ta. Ở nông thôn trồng trọt không kiếm được bao nhiêu tiền, Vương Đại Trụ liền dẫn con gái tiểu Lộ vào trong thành phố làm công, kiếm tiền sinh hoạt. Hắn vẫn luôn có một tâm nguyện, chờ sau khi kiếm được nhiều tiền, đi về phía nam tìm người đàn bà kia, đem tiền hung hăng ném vào mặt của cô ta. Không phải cô chê lão tử nghèo sao, chờ lão tử có tiền để cho cô biết ánh mắt cô đã bị mù.

Bởi vì tâm nguyện này, công việc gì hắn cũng từng làm qua, lái xe vận tải, làm thợ hồ tại công trường,

thậm chí còn canh gác tại nhà tang lễ.

Bận rộn suốt mấy năm nhưng Vương Đại Trụ cũng không kiếm được tiền, ngược lại cuộc sống càng thêm túng quẫn. Trong thành phố cái gì cũng cần tiền, ăn cơm cần tiền, ngủ cần tiền, thậm chí đi nhà vệ sinh công cộng cũng đòi tiền. Không có biện pháp, hai cha con chỉ đành ở lại bên trong tòa lầu cũ sắp bị phá bỏ di dời nằm ở khu vực thật xa thành thị.

Con gái tiểu Lộ của hắn năm nay được bốn tuổi, rất ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ xin hắn thứ gì, ngay cả chơi đồ chơi cũng do Vương Đại Trụ nhặt được đồ người ta ném bỏ không cần đem về. Vương Đại Trụ luôn cảm thấy thật có lỗi với con mình, đi theo hắn phải chịu nhiều khổ cực như vậy, vì vậy hắn rất thương yêu con gái mình. Sáng hôm nay thật không biết gặp được may mắn gì, sáng sớm khi ông chủ đến văn phòng tìm người làm công thu dọn nhà cửa, Vương Đại Trụ tướng tá cao lớn vạm vỡ, có sức lực, liền được tuyển chọn.

Ông chủ lái xe đưa Vương Đại Trụ đến một căn nhà, nói cho hắn biết đem toàn bộ đồ vật trong nhà ném bỏ dọn dẹp, sau đó quét vôi cả nhà thì cho hắn một trăm đồng, Vương Đại Trụ không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

- Nhớ kỹ đó, ném hết toàn bộ đồ vật trong nhà, đồ xui như vậy ngàn vạn lần không được lưu lại bất cứ thứ gì trong nhà. Gây ra chuyện như thế bảo tôi làm sao còn cho thuê nhà được đây chứ!

Ông chủ nói xong thì lầm bầm kêu xui, lại nhanh chóng rời đi, phảng phất như chỉ cần ở lại trong căn hộ kia giây phút nào sẽ lập tức bị lây nhiễm bệnh độc nào đó.

Sau khi ông chủ rời đi, một mình Vương Đại Trụ liền quan sát đánh giá đồ vật trong nhà. Lúc trước người ở nơi này hẳn cũng là mấy người đi làm công, trong nhà ngổn ngang hỗn độn, có ba chiếc giường đơn, cùng lò điện, phích nước nóng vân vân…tán lạc trên mặt đất, trong góc phòng còn có vài bịch mì ăn liền trống không.

- Nếu ông chủ đã nói ném bỏ hết, vậy mình tìm đồ gì còn dùng được đem về cũng tốt.

Vương Đại Trụ suy nghĩ một chút, bắt đầu tìm kiếm xem còn có vật gì đáng giá hay hữu dụng còn lưu lại hay không.

Ở bên dưới gầm giường Vương Đại Trụ phát hiện một túi xách màu đỏ, bên trong có vài quyển sách giáo khoa, hẳn do trẻ con tiểu học khoảng hai tuổi trong nhà lưu lại.

- Vật này có thể đem về cho tiểu Lộ, ngày sau đi học có thể sử dụng được.

Vương Đại Trụ thật cao hứng tìm kiếm xem còn thứ tốt nào khác nữa hay không. Lúc này một búp bê Barbie nho nhỏ nằm lẳng lặng trên chăn ném ngay góc giường hấp dẫn sự chú ý của Vương Đại Trụ. Hắn liền đi tới nhặt lên nhìn xem một chút.

- Ha ha, nhặt được thứ tốt rồi, búp bê tinh xảo như vậy, lấy về khẳng định tiểu Lộ sẽ rất thích đây!

Búp bê Barbie được thiết kế dị thường tinh xảo, mái tóc màu vàng kim, gương mặt trông thật sống động, quả thật còn tốt hơn nhìn người thật, mặc dù có chút cũ, nhưng không hề bị tổn hại chút nào.

Nhặt được đồ tốt như vậy, Vương Đại Trụ bắt đầu làm việc càng thêm hăng hái. Sau khi xác nhận không còn vật hữu dụng nào khác, hắn liền đem toàn bộ đồ đạc ném xuống thùng rác lớn dưới lầu, đem toàn bộ gian phòng sơn quét lại một lần tươm tất, lại đi tìm ông chủ xin tiền công, ông chủ thuê mướn hắn cũng không hề đi xem lại căn hộ hắn dọn dẹp, liền trực tiếp đưa tiền cho hắn.

- Tiểu Lộ, con nhìn xem cha đem về thứ gì cho con đây!

Vương Đại Trụ còn chưa đi vào cửa đã lớn tiếng hô to.

- Wow, búp bê thật xinh đẹp, vật này cho con sao?

Vẻ mặt vui mừng của con gái tiểu Lộ làm Vương Đại Trụ rất có cảm giác thành tựu.

Cả buổi tối, tiểu Lộ đều cầm lấy búp bê Vương Đại Trụ mang về yêu thích chơi đùa không rời tay, ngay cả ăn cơm cũng ôm lấy.

- Nhìn xem đi cha, búp bê này còn biết cười đó.

Tiểu Lộ vỗ vỗ lên lưng búp bê, búp bê liền “hắc hắc ha ha ha” nở nụ cười.

- Ngủ vẫn còn ôm cứng sao!

Vương Đại Trụ nhìn con gái cho dù đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn ôm thật chặt búp bê Barbie kia.

Mỗi ngày Vương Đại Trụ đều phải làm công việc lao động chân tay mệt nhọc, vì thế vừa nằm xuống giường lập tức ngủ thiếp đi.

Ban đêm rất yên tĩnh, trong phòng thỉnh thoảng vọng ra tiếng vang cũng dị thường rõ ràng.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, Vương Đại Trụ đang ngủ chợt nghe thấy thanh âm tiếng cười hắc hắc lặng lẽ của ai đó vang lên.

Vương Đại Trụ cũng không suy nghĩ thêm, chỉ trở mình tiếp tục ngủ, nhưng không qua được bao lâu, lại nghe vang lên tiếng cười hắc hắc.

- Tiểu Lộ, là con đang ở đây sao?

Vương Đại Trụ cho rằng con gái đang đùa giỡn, không mở mắt chỉ hỏi lại một câu.

Tiểu Lộ không trả lời, chỉ vang lên thanh âm tiếng cười hắc hắc ha ha ha như trước.

- Con đang làm cái gì đó…ân…

Vương Đại Trụ thật sự không chịu đựng được âm thanh tiếng cười quái dị kia đành mở mắt, nhìn thấy con gái vẫn đang nằm yên tĩnh trên giường, còn đang vô cùng buồn bực, Vương Đại Trụ mơ hồ thấy được một cái bóng nho nhỏ đang ngồi trên người con gái, thanh âm tiếng cười đang vọng lại từ cái bóng nho nhỏ kia.

- Thứ gì đây…

Vương Đại Trụ dụi dụi mắt, vẻ lờ mờ biến mất, dưới ánh trăng, hắn thấy rõ cái bóng nho nhỏ kia chính là con búp bê Barbie tinh xảo mà hắn vừa cầm về lúc tối. Con búp bê tựa hồ như sống lại, một cỗ bạch khí mơ hồ không rõ từ trong lỗ mũi con gái hắn bay ra, bị con búp bê kia hút vào. Trên mặt con búp bê lộ ra vẻ mặt say mê, phát ra tiếng cười quái dị hắc hắc ha ha không ngớt.

- Ngươi…ngươi là ai…

Vương Đại Trụ cảm giác mình đã sợ hãi tới mức nói không ra lời.

Con búp bê Barbie tóc vàng mở mắt, quay đầu nhìn hắn, khóe miệng dần dần cong lên, nụ cười âm trầm quái dị làm cả người Vương Đại Trụ hoàn toàn bị nỗi sợ hãi khủng hoảng chiếm cứ.

- Không nên gấp gáp, rất nhanh sẽ tới lượt ngươi!

Giọng nữ bén nhọn vang lên trong lúc nửa đêm lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị.

- Sớm như vậy đã gọi điện thoại tìm tôi, gặp phải vụ án gì khó giải quyết lắm hay sao?

Minh Diệu đang ngủ lại bị điện thoại di động đánh thức, là Từ Mẫn gọi tới.

- Nói nhảm, nếu không khó giải quyết tôi sẽ tìm cậu sao, lập tức tới cục cảnh sát!

Nói xong Từ Mẫn liền tắt điện thoại.

Không biết lần này có cho tiền hay không đây nữa!

Minh Diệu lầm bầm đặt điện thoại di động xuống.

- Nướng thêm một lát nữa đã.

Linh linh linh…

Điện thoại di động lại reo lên lần nữa, Minh Diệu thật bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại mở máy:

- Alo, người nào vậy chứ?

- Không cho phép tiếp tục ngủ nướng, lập tức tới ngay!

Nói xong Từ Mẫn lại cúp điện thoại.

- Trời ạ…chị lại hiểu rõ tôi đến như vậy à…

Minh Diệu rất tổn thương uể oải ngồi dậy, xem ra cảm giác chây lười ngủ nướng hôm nay đã phải ném bỏ mất rồi.

Minh Diệu vội vàng đi tới cục cảnh sát, Từ Mẫn không nói một câu lôi kéo hắn đi thẳng vào phòng để xác.

- Tôi chán ghét chỗ này!

Minh Diệu bị Từ Mẫn lôi vào trong phòng đặt xác, trên giường đặt hai cỗ thi thể, từ thân hình nhìn ra là một người lớn và một đứa bé.

- Sáng sớm chị lại kéo tôi đến nhìn thứ này sao?

Minh Diệu ngáp dài, vô cùng bất mãn vì Từ Mẫn không cho phép hắn tiếp tục ngủ nướng, đối với hắn mà nói, ăn cơm ngủ đùa giỡn những cô bé là một trong những niềm vui thú xếp hạng hàng đầu trên thế gian.

- Đây là vụ án thứ ba trong tháng này, người chết đều là gia đình của những người bên ngoài vào thành phố làm công, không hề có ngoại thương, khi giải phẫu lại phát hiện nội tạng của họ toàn bộ đều bị rữa nát.

- Nội tạng rữa nát? Đó là gì?

Lời của Từ Mẫn làm Minh Diệu nảy sinh hứng thú.

- Một mình cậu xem đi!

Từ Mẫn chỉ chỉ thi thể nằm trên bàn giải phẫu.

Vẻ mặt Minh Diệu tò mò chậm rãi đi tới bên cạnh giường giải phẫu, kéo ra tấm vải trắng bao trùm thi thể.

- Tại sao lại như vậy?

Cảnh tượng trước mắt làm Minh Diệu thất kinh, hắn vội vàng kéo ra tấm vải trắng bao trùm thi thể đứa trẻ bên cạnh, tình cảnh đồng dạng xuất hiện ngay trước mắt hắn.

- Nội tạng bị rữa nát cao độ, giống như đã chết trong thời gian rất lâu, nhưng chúng tôi đã hỏi đồng hương của người chết tại văn phòng giới thiệu việc làm, sáng sớm hôm qua hắn vẫn còn rất khỏe mạnh.

Từ Mẫn đứng bên cạnh đem tình huống hiện hữu nói lại cho Minh Diệu.

- Vật này…có điểm giống như bị nguyền rủa…nhưng lại không giống lắm…

Minh Diệu nhìn hai cỗ thi thể suy tư:

- Hai vụ án khác người chết cũng là như vậy sao?

- Đúng, hoàn toàn giống hệt như nhau. Một ngày trước còn rất hoàn hảo, rất tốt, kết quả ngày thứ hai phát hiện đã chết trong nhà, hơn nữa không phải chỉ một người tử vong, là cả gia đình đều chết sạch, chỉ cần người nào ở chung một chỗ không ai chạy thoát, bất kể là người nhà, bạn bèn, đồng nghiệp, tất cả đều chết sạch, tử trạng hoàn toàn giống nhau, cả người không có vết thương, bên trong nhà cũng không có giấu vết bị xâm nhập, chúng tôi có tìm qua người của trung tâm dự phòng bệnh truyền nhiễm, cũng không phải do bị nhiễm độc hay truyền nhiễm gây ra. Cho nên tôi điện thoại cho cậu, xem cậu có được phát hiện gì hay không.

- Bọn họ bị người hút đi sinh khí.

Minh Diệu thật khẳng định nói:

- Giao cho tôi đi, loại chuyện này cảnh sát các vị không làm gì được cả.