- Vừa rồi hai người nói những gì vậy, tôi nghe không hiểu được câu nào.

Từ Mẫn ngồi trên xe hỏi Minh Diệu.

- Không có gì, những thứ này người bình thường như chị không thể hiểu được đâu.

Minh Diệu thật lười giải thích quá nhiều, hơn nữa Từ Mẫn đụng một chút lại chụp mũ hắn là thần côn phá hư hài hòa xã hội, cho nên muốn qua quýt cho qua.

- Không được, cậu phải nói rõ cho tôi nghe.

Từ Mẫn không chịu bỏ qua:

- Cái gì quỷ cái gì yêu, cậu không nói rõ tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Minh Diệu thở dài một hơi:

- Đây không phải chỉ dùng một hai câu thì có thể nói được rõ ràng, chờ sau này rảnh rỗi tôi sẽ giải thích cho chị nghe có được hay không?

- Không được!

Từ Mẫn tương đối hiểu rõ Minh Diệu, chờ sau khi chuyện này đi qua hắn nhất định sẽ giả vờ ngu ngốc hi ha, sẽ không hỏi thêm được điều gì, nhất định phải thừa dịp hiện tại hỏi lại cho rõ ràng.

- Quỷ là quỷ, yêu là yêu, hai loại này không thể nói chung làm một.

Minh Diệu thấy Từ Mẫn kiên trì, không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là giải thích cho nàng nghe.

- Quỷ là do linh hồn của con người sau khi chết biến thành, một người sau khi chết, hồn phách rời khỏi thân thể, liền biến thành linh thể. Linh thể giống như một loại từ trường, chỉ có thể hành động trong ban đêm. Nhưng linh thể của người bình thường cũng thật yếu ớt, bình thường mà nói chỉ bảy ngày sau sẽ tiêu tán. Nhưng nếu như trước khi chết mà trong lòng còn nhớ thương, chấp niệm lại quá nặng, như vậy từ trường của linh thể sẽ càng mạnh hơn bình thường, du đãng trên thế gian, liền biến thành quỷ. Năng lực của quỷ có quan hệ tới chấp niệm của họ khi còn sống, bởi vì nguyên nhân cái chết cùng chấp niệm khác nhau, cho nên sẽ có những con quỷ khác nhau. Chấp niệm đơn thuần ủng hộ linh thể không tiêu tan, nó sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành chuyện làm mình khát vọng sau đó mới chịu tiêu tán. Có chút quỷ sẽ không gây hại với con người, nhiều nhất là vì nhớ mong, lo lắng cho người nhà, đợi khi nhìn thấy người nhà được bình an hoặc giải quyết xong một chút chuyện nhỏ khi còn sống chưa hoàn thành, sau đó sẽ từ từ tiêu tán, xem như là thiện quỷ. Cho nên sẽ có một số người có chút năng lực sẽ giúp họ hoàn thành tâm nguyện, để cho họ sớm rời đi. Bình thường chị nhìn thấy trên ti vi có quỷ thắt cổ, quỷ chết đói, quỷ nước… đều là ác quỷ. Loại quỷ này bởi vì chết bởi tai họa bất ngờ hoặc vô cùng thê thảm, trong lòng sẽ có oán khí, chấp niệm của họ chính là muốn đem oán khí trong lòng phát ra, phương pháp phát ra chính là hại người, cho nên loại ác quỷ này nếu như bị chúng tôi đụng phải, sẽ mạnh mẽ đánh tan linh thể của nó, khiến cho nó tiêu tán.

- Như vậy theo như lời cậu nói, cõi đời này hẳn phải có rất nhiều quỷ đi?

Từ Mẫn bị lời của Minh Diệu làm sợ đến sắc mặt hơi tái nhợt.

- Dĩ nhiên là không phải.

Minh Diệu vừa lái xe vừa nói:

- Quỷ hồn của người bình thường nhiều nhất có thể giữ vững được linh thể bảy ngày không tiêu tan. Mà những quỷ hồn có chấp niệm, sau khi hoàn thành xong tâm nguyện cũng sẽ tiêu tán. Cho nên loại quỷ này cũng không nhiều. Mặc dù mỗi ngày chết nhiều người, nhưng phải biết quỷ chỉ là một loại từ trường, gặp phải từ trường mạnh hơn nó rất nhiều đả kích cũng sẽ bị tiêu tán, thí dụ như mưa dông, chị có thể an tâm ngủ ngon, bởi vì từ trường của lôi điện rất mạnh. Buổi tối sau cơn mưa dông ngoài đường sẽ vô cùng sạch sẽ, đây cũng là nguyên nhân vì sao quỷ luôn sợ sấm đánh.

- Tại sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy quỷ?

- Từ trường của mỗi người khác nhau, từ trường phân âm dương, nam nhân nghiêng về dương một chút, nữ nghiêng âm một chút, cho nên phụ nữ tương đối dễ dàng thấy quỷ. Nếu như âm khí quá nặng, chính là thứ gọi là Âm Dương Nhãn, tùy thời đều có thể nhìn thấy quỷ. Mặc dù chị là phụ nữ, nhưng chị là cảnh sát, sát khí trên người chị tương đối nặng, càng nghiêng về dương khí một chút, cho nên không thể nào thấy được quỷ. Nếu như là quỷ chết yểu, chấp niệm rất nặng, từ trường rất mạnh, liền có thể ảnh hưởng đến sóng não từ trường của con người, như vậy sẽ cho chị nhìn thấy nó.

- Cậu có thể thấy không?

- Có thể, tôi nghiêng âm khí nhiều, cho nên căn bản vừa ra đời liền có thể nhìn thấy.

- Vậy cậu không sợ sao?

- Hoàn hảo…đã quen rồi!

Minh Diệu đẩy mắt kính đen nghĩ thầm:

- Cũng nhờ có mắt kính này, bằng không suốt ngày nhìn thấy quỷ hồn còn không phiền chết tôi sao!

- Vậy yêu thì sao? Có khác gì với phim Tây Du không?

Từ Mẫn tiếp tục hỏi.

- Không khác bao nhiêu đâu, trước khi loài người xuất hiện thì đã có yêu quái rồi. Ở giữa thiên địa có linh khí, cho nên yêu quái phần lớn là động vật cùng thực vật hấp thụ được thiên địa linh khí hoặc cơ duyên nào đó mà hình thành. Bởi vì loại tình huống này cũng ít khi thấy, cho nên yêu quái cũng không thấy nhiều trên thế gian này. Bởi vì hiện tại loài người khai phá khắp địa cầu, hoàn cảnh tự nhiên bị phá hư tương đối nghiêm trọng, cho nên địa phương có thể tụ tập được thiên địa linh khí cũng càng ngày càng ít, linh khí càng ngày càng mỏng manh, bây giờ yêu quái còn tồn tại phần lớn cũng là sống sót từ thời cổ đại, tiểu yêu được sinh ra trong tự nhiên đã cơ hồ không còn nhìn thấy, cho nên yêu quái hiện tại chỉ cần chết đi một người thì ít đi một, có một loại núp trong rừng rậm không người lui tới để tu luyện, khát vọng có thể được một ngày tu thành chánh quả. Dĩ nhiên cũng có một ít đã dung nhập vào trong xã hội loài người, chỉ là người bình thường không hay biết mà thôi.

Minh Diệu nói xong một tràng dài thở dốc một hơi.

- Yêu có hại người không?

- Bình thường mà nói thì sẽ không, có loại yêu quái chỉ muốn tu thành chánh quả, hoặc dạo chơi nhân gian, cho nên rất ít hại người, trừ phi bị buộc bất đắc dĩ mới chịu xuất thủ.

- Vậy khi nãy hai người nói Quỷ Yêu là cái gì?

Hôm nay những câu hỏi của Từ Mẫn khá nhiều, Minh Diệu rất hối hận lúc ấy không kiên trì bỏ nàng lại trong xe không cho nàng cùng đi theo tìm Lê bàn tử.

- Vốn tôi cũng không biết lại có vật này, cho nên mới đi hỏi Lê bàn tử. Bởi vì mấy người chết rất giống bị ác quỷ hút đi sinh khí, Lê bàn tử là năng lực giả duy nhất nuôi quỷ trong thành phố này, cho nên tôi mới tới thử thời vận, không ngờ để cho tôi thật sự đụng phải!

Minh Diệu vừa lái xe vừa lấy thuốc lá đưa lên miệng.

- Không cho phép hút thuốc, nói xong mới được hút.

Từ Mẫn giống như một bảo bảo hiếu kỳ, không chịu chờ đợi đòi biết đáp án.

Minh Diệu thở dài một hơi nói tiếp:

- Theo như cách nói của Lê bàn tử, hẳn là quái vật do con người tạo ra, nửa quỷ nửa yêu, bởi vì hồn phách thiện lương lại bị yêu khí chiếm cứ, thật hung ác, theo như tình huống bây giờ mà xem, nhưng con quỷ yêu này hẳn đã bị một năng lực giả nào đó rất mạnh mẽ tạo ra, chẳng những chúng ta phải tìm được Quỷ Yêu hại người, còn phải tìm được người tạo Quỷ Yêu. Nhìn xem người kia e rằng không chỉ tạo ra một hai con, nếu để cho hắn thả ra, thật không biết sẽ rối loạn tới mức nào.

- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

- Đi tới chỗ ở của Vương Đại Trụ nhìn xem một lần. Theo cách nói của Lê bàn tử, con Quỷ Yêu đang du đãng bên ngoài hẳn còn chưa hút đủ sinh khí người sống, cho nên nhất định cần phải bám vào thứ gì đó mà ban ngày không cách nào hoạt động, chỉ có thể đợi ban đêm mới ra ngoài hại người. Chúng ta phải tranh thủ trước khi trời tối tìm đồ vật con Quỷ Yêu kia bám vào diệt trừ nó.

- Cậu đã biết đồ vật con Quỷ Yêu bám vào là thứ gì sao?

- Còn nhớ được tôi tìm thấy sợi lông màu vàng không?

- Nhớ được, không phải cậu đã nói là vô dụng sao?

- Phía trên có quỷ khí cùng yêu khí, hẳn là rơi xuống từ đồ vật nó bám vào, ở hiện trường hai nơi đều có cùng một loại đồ vật kia. Căn cứ theo tình huống hai án kiện, trong nhà đều có bé gái, tôi khẳng định vật mà nó bám vào hẳn phải là loại búp bê đồ chơi của trẻ con.

- Chuyện trọng yếu như vậy cậu còn không chịu nói sớm với tôi!

Từ Mẫn giận dữ căm phẫn hung hăng gõ lên đầu Minh

Diệu lần nữa.

- Đau quá a…

Minh Diệu dùng một tay che đầu:

- Tôi còn chưa dám xác định vì vậy không nói cho chị nghe thôi.

Trong lòng Minh Diệu lại âm thầm nghĩ:

- Tiểu Manh, sau này tôi sẽ không đánh đầu cô nữa, thật sự là bị báo ứng!

- Đúng rồi, chỗ ở của Lê bàn tử thật sự là kỳ quái, vì sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói qua?

Từ Mẫn cố gắng nhớ lại vị trí vừa đi tới nhà Lê bàn tử.

- Không cần suy nghĩ nữa, người bình thường không tìm được nơi đó đâu.

Minh Diệu thừa dịp Từ Mẫn không chú ý châm điếu thuốc thật nhanh:

- Nơi đó tựa hồ không còn thuộc về phạm vi dương gian rồi, nuôi quỷ tự nhiên không thể ở chỗ có dương khí quá nặng.

- Ý cậu nói vừa rồi chỗ cậu mang tôi đi đã không phải dương gian sao?

Từ Mẫn kinh hãi.

- Xem như là địa giới nửa âm nửa dương đi.

Minh Diệu thản nhiên phun ra một ngụm khói thuốc.

- Cậu lại dám mang tôi đến loại địa phương như vậy, gặp nguy hiểm thì làm sao?

Từ Mẫn lại hung hăng gõ lên đầu Minh Diệu.

- A, đau nha, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ biến thành Thích Ca Mâu Ni mất thôi!

Minh Diệu cảm giác trên đầu đều sưng thành từng khối u:

- Không phải tại chị cứ đòi đi theo tôi sao?

- Tôi đòi đi theo thì cậu lại dẫn tôi đi sao?

Từ Mẫn càng nói càng tức giận:

- Cậu không biết ngăn cản tôi à?

- …

Minh Diệu ngậm chặt miệng, cùng đàn bà giảng đạo lý giống như đã biết rõ là hố lửa mà cũng muốn nhảy vào bên trong, vô cùng ngu xuẩn.

Hai người lại lần nữa đi tới tòa nhà cũ mà Vương Đại Trụ ở lại, Minh Diệu mới vừa dừng xe, Từ Mẫn liền vội vàng xông vào cổng tò vò.

- A, thật xin lỗi!

Từ Mẫn hung hăng đụng trúng trên người một người đàn ông vừa đi ra.

- Không sao.

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu, vội vàng rời đi. Từ Mẫn quay đầu nhìn lại, người đàn ông trung niên kia thật to con, nhưng bởi vì đội mũ lưỡi trai kéo tới thật thấp vì vậy Từ Mẫn cũng không hề nhìn thấy rõ được mặt của hắn, Từ Mẫn cảm giác người đàn ông kia có chút kỳ quái, quỷ quỷ túy túy.

- Không nên gấp, tôi còn muốn lấy vài thứ nữa, chờ tôi!

Minh Diệu bước xuống xe, người đàn ông đã sớm biến mất ngay khúc quanh, Minh Diệu chỉ nhìn thấy được bóng lưng.

- Chuyện gì?

Minh Diệu nhìn thấy Từ Mẫn ngơ ngác đứng tại chỗ sững sờ bèn hỏi một câu.

- Người đàn ông vừa rồi cậu nhìn thấy không?

Từ Mẫn hỏi Minh Diệu.

- Người đàn ông? Không có à? Chuyện gì?

Minh Diệu thật kỳ quái gãi gãi đầu, không nghĩ tới Minh Diệu vừa gãi liền phát hiện trên đầu mình sưng lên mấy cục u lớn.

- Wow, trên đầu sưng nhiều cục u a, chị hạ thủ thật ác độc.

- Đáng đời!

Lời của Minh Diệu dời đi lực chú ý của Từ Mẫn:

- Ai bảo cậu không ngoan!

- Tôi đã sắp ba mươi tuổi rồi, đừng cứ xem tôi là đứa con nít có được hay không?

Minh Diệu rất không hài lòng với khẩu khí nói chuyện của Từ Mẫn.

- Hừ, ở trong mắt tôi, cậu vẫn luôn là con nít, chưa từng trưởng thành.

Từ Mẫn nhìn Minh Diệu, trong ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu.

- Bỏ đi, không thèm so đo với chị, chúng ta nhanh vào đi thôi.

Minh Diệu lôi kéo Từ Mẫn đi vào cổng tò vò.

Mặc dù Minh Diệu không nhìn thấy rõ người đàn ông kỳ quái mà Từ Mẫn đã nói, nhưng hắn nhạy cảm nhận ra một tia khác thường. Vì an toàn của Từ Mẫn, Minh Diệu xảo diệu dời đi lực chú ý của nàng, không cho nàng tiếp tục truy cứu xuống.

- Mùi vị không tầm thường, mặc dù rất nhạt nhưng có thể xác định là một con yêu quái!

Trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ:

- Có liên hệ gì với chuyện này hay không?